• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bụng của bà ta vẫn luôn không có gì trong nhiều năm, luôn bị chị em dâu chê cười vì không sinh được đứa con trai nào, Đường Lan Chi cũng hoảng.

Nhưng khi Cố Uyển Uyển được bảy tuổi, Đường Lan Chi lại mang thai, sinh ra một đứa con trai, gọi là Cố Tùng Tùng.Nhưng mà, một mình bà ta vừa dạy học ở trường vừa nuôi đứa con ốm yếu, sao có thể chăm sóc đứa nhỏ? Vì vậy, sau khi Cố Tùng Tùng cai sữa, bà ta lại đưa cho Chu Ái Cúc nuôi.Đều nói là đứa nhỏ lớn lên với ai thì sẽ thân với người đó.

Cố An An và Cố Tùng Tùng đều do Chu Ái Cúc nuôi lớn, cho nên cũng thân với bà hơn.Cố Uyển Uyển được mẹ mình trả lời, cô ta mừng thầm, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mẹ, con cũng muốn học ở thị trấn.” Có thể nói, toàn bộ đầu óc của nhà họ Cố đều tập trung ở trên người Cố Uyển Uyển.Từ nhỏ cô ta liền biết cơ thể của mình không tốt, biết làm như thế nào để cuộc sống của mình tốt lên.Đi học ở thị trấn chỉ là bước đầu tiên thoát khỏi nông thôn.Đường Lan Chi nhíu mày: “Đừng lo lắng, mẹ sẽ làm con toại nguyện.” Còn làm như thế nào thì bà ta cần phải nghĩ cách.Được đến đáp án vừa lòng, tâm trạng của Cố Uyển Uyển lập tức vui vẻ.Còn Cố An An bị bế vào giường lò ở phòng phía tây, vốn dĩ cô chỉ giả vờ bất tỉnh, nào ngờ thân thể của cô vừa ngã xuống thì ngất thật.


Dù sao thì cơ thể này vốn gầy, lại ở bên ngoài trời tuyết mấy tiếng đồng hồ, không bị ốm mới lạ.Cố Vệ Cường đặt Cố An An lên giường, bé trai tự giác kéo chăn bông ở đầu giường đắp cho Cố An An.Cậu bé không cẩn thận đụng phải cái trán của Cố An An, kinh ngạc hô lên: “Cha, chị nóng quá!”Mùa đông mặc dày, Cố Vệ Cường lại là đàn ông nên cũng không để ý.

Con út vừa nhắc, ông lập tức sờ đầu con gái, nóng như lửa đốt, làm ông vừa hoảng sợ vừa sốt ruột.Một khi ông đã quýnh lên rồi thì liền luống cuống.

Hơn nữa đứa nhỏ An An này rất ít khi bị ốm, lần này bị bệnh làm Cố Vệ Cường hoảng sợ.

Dù sao thì quan tâm quá sẽ bị loạn, ông vỗ đùi, định bế An An chạy đến nhà thầy thuốc.Vừa bế một nửa đã bị Chu Ái Cúc đi vào đánh một cái: “Bỏ ra.” Tay bà còn bưng chậu tráng men nóng hổi, chứa hơn phân nửa chậu nước sôi, hiển nhiên là cho An An.“Đứa nhỏ này bị lạnh, mày ôm nó ra ngoài trời lạnh như vậy là muốn mạng của nó sao?” Nói rồi, bà lấy chìa khóa bên hông của mình ta, đưa cho Cố Vệ Cường: “Lấy sáu quả trứng gà trong tủ đứng ở phòng bếp đưa cho Hoa Tử, bảo cậu ấy đến nhà chúng ta khám bệnh cho An An.” Cố Hoa Tử là thầy thuốc của thôn Cố Gia, xem như anh em cách phòng, lớn lên cùng nhau.Cố Vệ Cường vừa thông minh vừa có thể chịu khổ, đi học nghề tài xế.


Còn Cố Hoa Tử bị cha mình nhốt ở nhà, tiếp tục làm nghề cũ, trở thành thầy thuốc của thôn.

Dù sao cũng được xem là nghề thủ công, không lo đói chết.“Ôi, mẹ ơi, mẹ đúng là mẹ ruột của con.” Cố Vệ Cường phục hồi tinh thần lại, có cách giải quyết, lập tức khôi phục dáng vẻ lưu manh trước mặt mẹ mình như thường ngày.

Tuy rằng điều kiện nhà họ Cố không tồi, nhưng không thể nuôi nổi nhiều người như vậy, cộng với việc có đến hai mươi miệng ăn, lại còn không phân nhà.

Sáu quả trứng gà này xem như tiền khám bệnh.Có thể thấy được mẹ của ông rất thương đứa con gái cả này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK