Editor: Gừng
Văn án:
Cố An An mở mắt ra thì phát hiện mình xuyên đến thập niên 70 ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Khi đang đối mặt với việc người mẹ trí thức vứt chồng bỏ con, thân thể của An An chấn động: “Người có thể đi, nhưng phiếu phải ở lại.”
Tuy rằng mẹ không đáng tin cậy, nhưng cũng may cô có người cha yêu thương con gái. Còn có bà nội trọng nữ khinh nam, em trai ngoan ngoãn biết bảo vệ chị và anh quân nhân vô cùng trung khuyển. Cộng thêm một cái siêu thị mang bên người, có gao và bột mì ăn không hết.
Cố An An nhe hàm răng trắng, cười toe toét.
Dường như cuộc sống ở thập niên 70 cũng không khổ sở như vậy.
Tiểu kịch trường:
Đột nhiên có một ngày, Cố An An phát hiện cô rất thu hút động vật. Cô vừa đi vào núi lớn, gà rừng liền bay đến đỉnh đầu, hôn mê, thỏ hoang nhảy lên đùi, điên rồi, con khi nhảy lên vai, choáng váng, đến cả con hoẵng kia cũng…