Khi một nhát đâm vào bụng người phụ nữ, ông ta còn đang dong dài nói một vài lời vụn vặt, thẳng đến khi rút dao ra mang theo máu, người phụ nữ đau đớn kêu thảm rồi ngã xuống đất, ông ta mới trừng mắt nhìn dao trong tay mình, dường như vẫn chưa phản ứng lại được: Vừa rồi người đàn bà này còn tránh dao của ông ta, sao lần này lại không tránh nữa?Người đàn ông cúi đầu nhìn người phụ nữ một lúc, mới bất chợt tỉnh rượu.
Ông ta sợ hãi chân tay luống cuống, giơ dao lau sạch vết máu lên áo người phụ nữ, nhưng đối diện với người phụ nữ đã mất đi hơi thở, ông ta lại sợ hãi trái trốn phải né không dám nhìn thẳng, còn kích động đến mức rạch nát gương mặt của bà ta.
Vì thế ông ta lại tiếp tục dùng áo của người phụ nữ để lau máu, cách xa chỗ đó không biết là tiếng di chuyển đá vào chai lọ của mèo hay chuột làm kinh động đến ông ta, tên say rượu như tỉnh lại khỏi giấc mộng, ông ta nhảy bật dậy, quay người chạy đi.
Trong cơn hoảng loạn ông ta không biết bị thứ gì va vào tay đánh bay con dao đi mất.
Tên say rượu dường như hoàn toàn không phát hiện ra mà vẫn lảo đảo chạy trốn.
Thẳng đến khi vòng ra khỏi ngõ nhỏ, mới dừng lại dựa người vào chân tường thở hổn hển.
…Dịch Gia Di hoàn toàn không biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ công tác kiểu gì nữa, đợi khi cô phản ứng lại, trên sổ đã ghi chép vài chữ nguệch ngoạc.
[Báo cáo của pháp y về vết thương chí mạng và những vết thương khác, cách ngày thu nhận và đăng ký], [Báo cáo phân tích hung khí, cách ngày thu nhận và đăng ký], [Báo cáo phân tích tại hiện trường của phòng giám định y khoa, ba ngày sau thu nhận được đăng ký]… [Tổng hợp tiến độ trong tuần và đăng ký, tệp hồ sơ đầu tiên]… [Sau khi án kiện được phá giải, lần lượt bổ sung tư liệu và báo cáo, đăng ký cùng tổng hợp nhập hồ sơ]…Cô kinh ngạc nhìn ghi chép trước mặt mình, tay dùng sức siết bút, lúc này mới cảm giác được ngón tay đã hơi tê cứng.
Lâm Vượng Cửu đứng cách đó không xa thi thoảng lại nhìn Dịch Gia Di, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần cô làm ra bộ dáng muốn nôn sẽ đẩy cô ra ngoài ngay, thậm chí chọn cái thùng nào cho cô cũng đã sắp xếp rõ ràng trong đầu xong.
Nhưng không ngờ tuy cô gái trẻ thoạt nhìn vừa ngoan vừa ngô nghê này lại vẫn cắn răng làm tốt công việc ghi chép, không hề gây rắc rối cho ông ta chút nào.
Tố chất tâm lý rất tốt.
Nhân viên pháp y làm giải phẫu xong, Dịch Gia Di dán lưng sát vào bức tường bên cửa phòng, cố hết sức duy trì khoảng cách xa nhất với thi thể.
Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện của mình, đôi mắt tuyệt đối không nhìn lung tung, chỉ nghe bọn họ nói chuyện, không muốn tự dọa sợ mình.
Khi mọi người định rời đi, cô lập tức là người đầu tiên mở cửa chạy ra ngoài, vòng ra khỏi khu vực lạnh nhất mới dám há mồm hít khí.
Lưng đột nhiên bị vỗ một cái, cả người cứng ngắc, Dịch Gia Di lập tức đứng yên không nhúc nhích.
Người vỗ cô là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục cảnh sát tên là Lưu Gia Minh, sinh ra có một gương mặt không tính là đoan chính cho lắm, mắt dài mũi cao môi mỏng, cũng không anh tuấn bao nhiêu nhưng khi cười lên lại có khí chất phong lưu.
Cậu ta nghiêng đầu mỉm cười quan sát Dịch Gia Di, lớn tiếng nói: “Trở về dựa theo thời gian thu xếp văn kiện là được, tránh cho có người làm mất tài liệu quan trọng còn tính đổ tội nói là tổ trọng án B chúng tôi cầm lung tung cất lung tung.
”Nói xong còn liếc xéo nhìn nhân viên pháp y.
“Bớt bỉ ổi đi.
” Lâm Vượng Cửu duỗi tay vỗ một cái lên vai Lưu Gia Minh, quay đầu bổ sung: “Nhưng làm mất thì mất thôi, bổ sung một bản báo cáo thôi mà, chuyện nhỏ như con thỏ.
”Ngoài miệng nói là “chuyện nhỏ” như đang hòa giải, nhưng trong ngoài lời nói thật ra chính là đám pháp y làm mất hồ sơ, làm mất văn kiện, chẳng liên quan gì đến tổ trọng án.
Nhân viên pháp y cùng ra ngoài nghiêm mặt, pháp y trẻ lại càng mang vẻ mặt tức giận hơn, nhưng khi ánh mắt của bọn họ liếc qua đội trưởng tổ trọng án đi cuối cùng, rốt cuộc vẫn không lên tiếng, chỉ bày ra bộ dáng chịu nhục.
“Căn cứ theo trạng thái thi cứng thì thời gian tử vong dự đoán ở khoảng sáu tiếng trước, từ đó suy ra người chết tử vong vào buổi sáng.
”“Vết thương chí mạng ở bụng.
”.
Danh Sách Chương: