“Xét theo tình trạng xuất huyết và dấu vết thương tích, khi người chết bị tấn công ở mặt không có dấu hiệu giãy dụa, là sau khi chết bị chém vào mặt.
”“Hung khí là vật nhọn, có thể là một thanh chủy thủ khá nhỏ dài bằng lòng bàn tay.
”“Trong miệng vết thương có vật chất khác, phòng giám định đã mang đi xét nghiệm…”Nhân viên pháp y giới thiệu lần lượt, tổ trưởng tổ trọng án đi sau cùng chỉ thi thoảng gật đầu một cái.
“Tổ trưởng Phương, tôi sẽ cố gắng hoàn thành báo cáo pháp y hoàn chỉnh một cách nhanh nhất có thể, rồi gửi cho…” Nhân viên pháp y ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di.
Lâm Vượng Cửu tiếp nhận ánh mắt của sĩ quan pháp y, lập tức vỗ vai cô cảnh sát trẻ còn đang thất thần: “Tên?”“Dịch Gia Di.
” Lúc này cô cảnh sát trẻ mới lấy lại bình tĩnh, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, lại nói: “Dịch trong kinh dịch, gia trong gia đình hòa thuận, di trong tâm di.
”“Ừm, tôi sẽ gửi cho Dịch Gia Di, đến khi đó cô ấy sẽ in ra và gửi đến tay tổ trọng án B các anh.
” Nhân viên pháp y nói đến đây cuối cùng vẫn tức tối, lại mở miệng bổ sung: “Đợi án kiện được phá, Dịch Gia Di sẽ lại thu toàn bộ văn kiện do các bộ phận cung cấp từ tổ trọng án để thống nhất hồ sơ.
”Vừa rồi Phương Trấn Nhạc vẫn luôn nghĩ việc, nghe thấy lời giải thích bổ sung thừa thãi này của nhân viên pháp y, mới quay đầu liếc mắt nhìn đối phương.
Người đàn ông mày kiếm mắt sáng mũi cao thẳng, tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt lười nhác nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, khi anh không nói lời nào mà chỉ nhìn người, cả người đều lộ ra sát khí.
Nhân viên pháp y nghẹn họng, tức mà không trút ra được, chỉ gật đầu với vẻ lúng túng rồi quay người đi làm việc.
Lưu Gia Minh nhún vai với bóng lưng của nhân viên pháp y, sau đó sáp tới bên cạnh Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, người phát hiện thi thể là một ông cụ nghễnh ngãng ở bãi rác, đầu óc không được linh mẫn cho lắm, hôm qua đi nhặt rác đến rất muộn, buổi trưa rời giường nhìn thấy người phụ nữ ngã bên đường còn tưởng là say rượu nên không để ý.
“Sau khi ăn cơm xong đi nhặt vài thứ trở về lại nhìn thấy mới báo cảnh sát.
”“Tiền và giấy tờ trên người nạn nhân vẫn còn, rạch mặt phỏng chừng không phải để cản trở chúng ta tìm ra thân phận của người chết mà rất có khả năng là để trút giận.
”“Khả năng lớn là người quen có thù gây án.
”“Đã hỏi hộ gia đình gần đó chưa?” Phương Trấn Nhạc không đáp lại suy luận của Lưu Gia Minh, chỉ dựa theo trình tự hoàn thành quy trình bình thường.
Tối qua anh viết báo cáo đến rất muộn, sáng nay vừa ngồi xuống văn phòng đã bị điều đến một tổ chuyên án làm phân tích ngoài cơ sở các thông tin không phải tuyệt mật dưới các góc độ khác nhau, buổi chiều vội trở về muốn nằm lên bàn ngủ bù, kết quả lại có án mới.
Anh vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, rót một cốc cà phê lớn vẫn cảm thấy phiền lòng buồn bực, nhìn thấy ai cũng chướng mắt, gương mặt vốn tuấn tú thoạt nhìn càng hung ác hơn.
Người xung quanh anh ai nấy cũng thận trọng, không dám chọc giận anh.
“Đã hỏi rồi, đều nói không nhìn thấy người nào khả nghi cả.
”“Bọn em không tìm thấy hung khí ở hiện trường, suy đoán ban đầu là bị hung thủ mang đi.
” Giọng điệu của Lưu Gia Minh không giống như đang bàn về vụ án ngược lại giống như đang nói chuyện phiếm hơn.
Bọn họ đã thấy đủ các loại án rồi, nếu như vẫn luôn cứng ngắc như vậy thì mệt chết từ lâu rồi.
Lâm Vượng Cửu bổ sung: “Người chết tên là Trương Phong Vân, công nhân may ba mươi chín tuổi, từ cuống vé trên người bà ta đoán ra được bà ta ngồi xe buýt sáng từ Nguyên Minh qua đây, đã liên hệ với chồng bà ta, tôi đi xem ông ta đã đến chưa.
”Ông ta vừa đi vừa oán trách: “Ôi, người chết ở bên ngoài, thu thập chứng cứ cũng không dễ, tra cũng không tra được, hung khí còn không tìm thấy đâu, làm không tốt lại bị đánh thôi.
” Đi đường vừa xoa gáy vừa đấm vai, bộ dáng chịu mệt mỏi vô cùng.
Khi tới bên cầu thang mỗi người đi một ngả, Lưu Gia Minh đột nhiên quay đầu cười với Dịch Gia Di, nói: “Người mới, tôi tên là Lưu Gia Minh, thành viên tổ trọng án B, sau này cô đưa văn kiện cứ tìm tôi là được, ngày nào tan làm rảnh rỗi mời cô đi ăn cua xào cay nhé, bên cạnh có một quán…”.
Danh Sách Chương: