Thế giới xám xịt của Tân Lương có một chút ánh sáng.
Ngày 17 tháng 6, mặt trời chói chang, trong khi cả thành Tây Lang là một mảnh yên tĩnh, có đoàn người lặng lẽ rời đi, hướng về phía đống.
Tân Lang cải trang thành tú tài nghèo, ngồi trong góc xe ngựa.
Anh buông mi mắt, lông mi cong dài đổ bóng xuống gò má, nhìn như ngủ rồi.
Lục Thận Hành đi bên anh như một kiếm sĩ lang bạt, dù trong thực tế lại chẳng thể vung được đường kiếm nào.
Hai người đi một đường không nói chuyện, chỉ xuống xe lấp bụng mỗi khi vào trạm dịch, ai cũng có suy tư riêng.
Lục Thận Hành gọi Đồng Nghĩa đến, nói, “Dưới chân núi Ngũ Trang có ổ cướp, các ngươi cẩn thận một chút.”
Đây là con đường duy nhất để đến kinh thành, bằng không hắn cũng không mạo hiểm như vậy.
Phất tay để Đồng Nghĩa và đoàn người tiếp tục lên đường, Lục Thận Hành nhíu mày, thân phận của hắn có vấn đề, không thể ăn vạ ở kinh thành.
Chỉ có thể tìm cách xử lý nhanh gọn, càng ít dây dưa càng tốt.
Hắn cần tranh thủ chuyến này hoàn thành luôn nhiệm vụ, mau chóng kết thúc thế giới này để tới cái sau.
“Cho ta một bản tư liệu của Tân gia.”
“Ting, Lục tiên sinh hãy hát ca khúc chủ đề của Bi tình hệ liệt.”
Kí ức lần trừng phạt trước còn vô cùng rõ ràng, tới bây giờ Lục Thận Hành còn ẩn ẩn cảm thấy đau nhức cánh tay trái, mặt hắn trắng bệch, “Chỉ cần mỗi người đem ra một chút yêu thương, thế giới này sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Nghe thấy một tông giọng kỳ lạ bên tai, Tân Lương quay đầu hỏi, “Tướng quân, người đây là đang làm cái gì?”
Lục Thận Hành lạnh lùng đáp, “Hát.”
Tân Lương làm vẻ mặt khó tả, “Ồ.”
Một lúc sau, Tân Lương nhíu mày, “Tướng quân, khó nghe quá.”
Lục Thận Hành nhăn mặt, “Vậy ngươi bịt tai lại.”
Tân Lương thật sự đem tai che lại.
Mặt Lục Thận Hành biến xanh, không phải hồi bé hắn đoạt giải ba cuộc thi hát thiếu nhi sao?
Khi họ băng qua chân núi Ngũ Trang, từ trên sườn núi trượt xuống, lao ra một toán mãnh phu cầm dao, chúng la hét ầm ĩ.
Tân Lương đang yên lành nằm nghỉ thì vành tai giần giật, “Tướng quân, ngoài đó có bao nhiêu người?”
Lục Thận Hành nhìn lên, chòng ghẹo đáp, “ Bọn chúng nhảy loạn ngoài kia, đếm không được.”
Khóe miệng Tân Lương không tình nguyện nhếch lên, cạn lời.
Đồng Nghĩa và một số binh lính bên ngoài xe ngựa đưa mắt nhìn nhau, hoảng hốt.Thật sự có cướp, tướng quân của chúng ta liệu sự như thần.
Tên cầm đầu la lớn, “Đàn bà giữ lại, đàn ông giết hết!”
Tên đàn em nhỏ tuổi hơn ngả người, “Đại ca, hình như không có đàn bà.”
Mắt tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa, trông như thể chúng sắp được ăn thịt đến nơi.
“Trong đó nhất định có.”
Lục Thận Hành và Tân Lương ngồi trong xe đều rơi vào trầm mặc.
Trước khi Đồng Nghĩa kịp động thủ, trên không trung truyền đến giọng nói trầm thấp, “Rõ như mặt trời ban trưa, giữa thanh thiên bạch nhật các ngươi còn dám lộng hành, có để quốc pháp vào mắt?”
Sau màn mở đầu ba câu chế nhạo, vai chính xuất hiện rồi.
Từ khe hở của màn trướng, Lục Thận Hành nhìn thấy một bạch y nam tử từ trên cây phiêu xuống, tay cầm cây quạt giấy, mỉm cười mỹ mạo.
Nguyên tác phải dành vài trăm chữ để diễn tả cảnh tượng kinh diễm chấn động này.
Chỉ trong một từ, đẹp.
Lục Thận Hành sờ lên mặt, cứng cỏi hơn, càng nhiều hương vị, hắn tự an ủi chính mình.
Có người kêu ầm lên, "Nhìn cái tên da trắng thịt mềm kia chắc chắn là công tử nhà giàu, chi bằng ta trói hắn rồi đem lên núi…”
“Không được! Tiểu tử kia là người của triều đình.”
Giọng của tên cầm đầu vừa cất lên, một đạo hắc y nhân xông ra kế bên bạch y nam tử roèn roẹt tuốt kiếm khỏi vỏ, thân ảnh chớp nhoáng ẩn hiện giữa toán cướp.
Nhất thời, trong rừng vang lên toàn âm thanh của kim loại va chạm nhau và tiếng kêu la thảm thiết.
Những người đó đều là trình độ thượng thừa, xử lý mấy tên cướp không cần đến đám Đồng Nghĩa ra tay.
Đồng Nghĩa nhận ra thân phận của vị bạch y nam tử, y nhíu mày, sau đó mang thủ hạ đi hành lễ.
Tấm mành xe ngựa bị gió nhẹ nhàng thổi bay bay, bị mặt trời chiếu vào, Lục Thận Hành theo bản năng nheo mắt lại.
"Mẹ nó không phải quá tốt rồi à, khỏi có trốn được.”
Bạch y công tử Cảnh Vương nhìn thấy người trong xe, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Thường tướng quân?”
Lục Thận Hành đầu tiên nhảy xuống xe ngựa rồi hành lễ chào, quét mắt nhìn thi thể còn nóng hổi nằm trên mặt đất.
Cuối cùng tươi cười với nam chính, “Vương gia.”
Cảnh Vương cười nói, “Thường tướng quân chiến công hiển hách dẹp tan quân Khố Hợi, con dân Đại Ương đều không ngớt lời tán thưởng.”
Khóa miệng Lục Thận Hành cong lên, “Có Vương gia ở đây, án oan ở tư chính nha môn đều được dọn sạch sẽ, đây mới là may mắn của Đại Ương.”
Cảnh Vương lắc lắc phiến quạt giấy, “Nào có, uy phong của Thường đại tướng quân danh chấn khắp vùng, bổn vương chỉ có thể sử dụng mồm mép mà thôi.”
Hai người đứng đó thổi rắm cầu vồng cho nhau nghe, Lục Thận Hành được khen mà muốn chống đỡ không nổi, không hổ là nam chính, vuốt mông ngựa đã đạt cấp bậc thầy.
Mấy người xung quanh đều quay chỗ khác mà nhìn, giả điếc.
Tân Lương từ đằng sau bước lên phía trước.
“Tân Lương?” Cảnh Vương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, trong mắt lóe lên một tia sáng, nụ cười càng sâu sắc hơn, “Ngươi là nhị ca của Vĩ Trần sao?”
Lục Thận Hành vẻ mặt tự nhiên đứng ra chắn trước mặt Tân Lương, che chắn anh khỏi tầm mắt Cảnh Vương.
“Vương gia, mạt tướng phải vội về thăm phụ thân, chi bằng chúng ta dừng ở đây…”
Chưa nói được hơn hai chữ đã bị chặn họng.
“Vậy chúng ta vừa lúc tiện đường rồi.” Cảnh Vương gấp lại quạt giấy trong tay, đập phách một cái, “Tướng quân, ngươi sẽ không phiền chứ?”
Mẹ nó bố mày phiền.
Lục Thận Hành ngoài cười trong không cười, hắn quay trở lại xe ngựa, biểu tình cực kỳ khó coi.
Hắn đã hoãn ngày lên đường rồi, vậy mà vẫn phải đụng mặt cái tên này.
Hắn có ảo giác có người đằng sau lưng mình thao túng cốt truyện, cố ý đối nghịch hắn...!
Theo sau là Tân Lương nhẹ giọng nói, ”Vì sao Tướng quân không muốn đồng hành cùng Cảnh Vương?”, ngữ khí khẳng định.
Lục Thận Hành ngay lập tức thu liễm lại biểu tình trên mặt, khóe miệng hắn co rút, lạnh giọng nói, “Bởi vì hắn lớn lên đẹp trai hơn bản tướng.”
“Thật?” Tân Lương vừa nghe đã sâu kín hỏi, “Hay là do tướng quân vốn mặt đầy mụn nhọt, miệng nhếch mắt xếch, xấu xí vô cùng?”
Mặt Lục Thận Hành đen kịt, “Cái rắm! Lão tử là nam nhân cực kì anh tuấn, đẹp trai kinh hồn.”
Giọng nói của Tân Lương mang theo ý cười, “Vậy sao.”
“...” Lục Thận Hành bị nghẹn một hồi, ác thanh ác khí mở miệng, “Người mù thì không cần ngủ sao?”
Tân Lương cau mày, “Tướng quân, tiết trời hanh khô, hỏa khí thương thân.”
Lục Thận Hành từ trong lỗ mũi phát ra âm thanh không kiên nhẫn, “Không phiền đến ngươi!”
Tân Lương chạm đến ấm trà để phía trước, đổ ra một chén trà, mò mẫm bên cạnh trước khi đưa qua.
Lục Thận Hành cầm lên uống, một ly trà lạnh xuống bụng, lửa giận tiêu tan đi nhiều.
“Có vẻ như Cảnh Vương và em trai Tân Vĩ Trần của ngươi có quan hệ rất tốt.” Lục Thận Hành chỉ ra, “Quân sư, hẳn ngươi hiểu ý tứ của Tướng quân ta.”
Trên mặt Tân Lương là biểu tình ngơ ngẩn, anh nhấp môi nói, “Thần hiểu rõ.”
Âm thanh nhắc nhở không hề có báo trước của hệ thống chợt vang lên, Lục Thận Hành khẽ mở mắt, thế giới xám xịt của Tân Lương thế mà đã có một chút ánh sáng.
Lục Thận Hành kích động đem điểm sáng này phóng đại, sau đó hắn thấy chính mình..
Danh Sách Chương: