Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Nhất Mai.
" Bà nội Hàn trừng mắt nhìn cháu gái mình, đưa tay kéo Trình Nịnh đến bên cạnh, cầm tay cô nói, "Đứa bé ngoan, cháu có tấm lòng này là được, nhưng là anh ba cháu đã đi, cháu cứ yên tâm ở nhà là được, nếu không chẳng phải thật lãng phí cơ hội tốt anh ba đã nhường lại cho cháu sao?"
Trình Nịnh lắc đầu nói: "Bà nội, bà để cho cháu đi đi, nếu không trong lòng cháu rất bất an, ở nhà cũng không vui vẻ.
"
"Không vui vẻ?" Hàn Nhất Mai rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nói, "Bà nội, coi như bà không để cho cháu nói, cháu cũng phải nói, không vui vẻ, không vui vẻ liền thế nào cũng phải xuống thôn quê sao? Còn nói cái gì có Đông Nguyên ở bên đó giúp đỡ, liền không có gì phải sợ, cô cũng không suy nghĩ thử, cô và Đông Nguyên quan hệ thế nào? Bình thường em ấy một câu cũng lười nói với cô, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, cô chắc chắn khi cô xuống thôn quê, em ấy sẽ quan tâm cô?"
Trình Nịnh: "! "
Tôi nói như vậy, không phải vì an ủi bà nội sao?
Sau đó Hàn Nhất Mai vẫn còn đùng đùng, tiếp tục nói: "Coi như em ấy quan tâm cô đi, vậy cô xuống thôn quê làm gì? Tay này của cô cũng không gánh nổi quai gánh, còn có thể làm ruộng? Chính là sẽ không liên lụy đến Đông Nguyên? Xuống thôn quê quá khổ, quản cô là phiền phức, dù cô quay lại cũng phải bị trách mắng, cái này cũng có chuyện!"
"Em sẽ không liên lụy đến anh ba!" Trình Nịnh nhìn về phía cô, nghiêm túc nói, "Làm việc đồng án cũng rất nhiều kiểu, em biết nhiều chuyện, sẽ làm tốt chuyện của mình.
Còn anh ba, anh ấy nóng tính, lại dễ gây chuyện, em đi, ít nhất, có thể quan sát lẫn nhau.
"
Hàn Nhất Mai: ! ? ? ? nói hết rồi, em ấy luôn coi thường cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Nhưng là em ấy tính khí không tốt, dễ gây chuyện, coi như là cô, cô có thể làm gì?
Quan sát, quan sát cái gì?
Mặc kệ nhà họ Hàn có phản ứng gì hay nghĩ thế nào, Trình Ninh đã hạ quyết tâm, việc này cứ quyết định như vậy.
Sau khi đưa ra quyết định, Hàn Kỳ Sơn bận bịu tìm người đưa Trình Ninh về vùng nông thôn, địa điểm được sắp xếp là chỗ Hàn Đông Nguyên đang ở, công xã Thạch Kiều, đại đội Thượng Hàn, huyện Hợp.
Chuyện này cũng không có gì khó, bởi vì công xã Thạch Kiều kia là vùng núi cực kỳ xa xôi và nghèo khó.
Từ Bắc Thành đến đó phải ngồi mười mấy tiếng tàu hỏa, chuyển sang xe khách đi thêm vài giờ, cuối cùng ngồi xe bò khoảng năm, sáu tiếng.
Đó là nơi mà người khác chỉ sợ không thể tránh xa khi xuống vùng nông thôn.
Nếu họ muốn đi và đã có người quen thì sẽ được sắp xếp.
Năm ngày sau, tức vào ngày 16 tháng 1 sau Tết Nguyên Đán, vừa hay có một nhóm thanh niên tri thức muốn xuống nông thôn.
Trình Ninh không tiếp tục đợi, lập tức điền tên vào nhóm này.
Sau khi sống lại lần nữa, mặc dù cô rất muốn dành nhiều thời gian ở bên bà nội Hàn, thế nhưng chuyện kiếp trước lại thấp thỏm trong lòng.
Danh Sách Chương: