• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù còn vài tháng nữa mới xảy ra lũ lụt, song cô vẫn muốn xuống nông thôn càng sớm càng tốt, chuẩn bị sớm mới có thể an tâm hơn.

Trình Tố Nhã là người luôn luôn bình tĩnh, biết tin vài ngày nữa cô sẽ rời đi, hai mắt bà đỏ hoe, không quan tâm họ đang nói gì, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô.

Giữa mùa đông lạnh giá này, chắc chắn không thể thiếu các loại chăn bông, ga đệm, áo len, áo bông.

Trong lúc chuẩn bị, Trình Tố Nhã không cầm được nước mắt.

Bà không có con cái, cũng không có ý định sẽ sinh con nên cháu gái là người bà thương yêu nhất.

Thấy cô mình chuẩn bị mấy túi hành lý lớn, Trình Ninh nói: “Cô, nhiều như vậy con mang đi làm sao được, cứ để con tự thu dọn, con tự lấy cho con, chăn bông quần áo cũ đều lấy một bộ, những cái khác chờ xong xuôi cô gửi cho con.



Cô biết đó đều là tấm lòng của cô mình nên không từ chối.

Trình Tố Nhã thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ sẽ đưa cô tới đó.

Người nảy ra suy nghĩ này không chỉ có mình Trình Tố Nhã, mà còn có cả bà nội Hàn.

Quan điểm của bà nội Hàn khác hẳn các cháu trai cháu gái, bà rất thích Trình Tố Nhã vì Trình Tố Nhã là người con dâu làm việc đầu đuôi, tính cách khá tốt.

Mặc dù Trình Tố Nhã trước giờ không thể sinh con nhưng dù sao bà nội Hàn đã có hai cháu trai và một cháu gái, ngay cả chắt trai bà cũng đã có nên không quá quan tâm đến vấn đề này.

Tương tự, bà cũng thích cô bé từ nhỏ đã theo Trình Tố Nhã đến nhà mình.


Bà nhìn cô lớn lên, xinh đẹp và dịu dàng như ngọc, đứa nhỏ như vậy, sao lại không thích cho được?
Trình Ninh muốn về nông thôn, ngoại trừ việc bí mật đưa cho cô một xấp tiền và phiếu riêng của mình, bà còn kéo tay Trình Ninh huyên thuyên về con người và sự vật ở quê.

Mặc dù bà đã rời khỏi thôn Thượng Hàn trước kia, bây giờ là đại đội Thượng Hàn khoảng mấy chục năm, giữa chừng trở về mấy lần, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà nói về quê hương, lúc nói giọng bà rất dịu dàng.

Bà nội càng nói càng hào hứng, kéo tay con trai Hàn Kỳ Sơn đề nghị: “Kỳ Sơn, cũng khoảng mười năm rồi chúng ta chưa về quê, hay là nhân cơ hội này chúng ta về xem, tranh thủ tiễn con nhóc Trình Ninh, gửi gắm con bé cho người đáng tin cậy, với xem Nguyên Tử sống như thế nào?
Hàn Kỳ Sơn: !
Kể cả có muốn về, cũng không nên về vào lúc thời tiết lạnh giá thế này.

Hàn Kỳ Sơn nhìn về phía Trình Ninh, nhắc lại ý kiến: “Ninh Ninh, chú nghĩ việc xuống nông thôn hay là cứ từ từ? Chờ một thời gian nữa trôi qua, vào khoảng đầu xuân thời tiết ấm áp hơn, anh cả sẽ dẫn con đi, nhân tiện đưa cả bà nội về thăm.


Trình Ninh lắc đầu đáp: “Con đăng ký rồi.

Với cả việc lên núi và xuống nông thôn để xây dựng nông thôn mới cho tầng lớp bần nông và trung nông là việc hết sức nghiêm túc, đâu có thể nói đổi ngày là đổi ạ? Những người khác đều đi cùng nhóm đông, con không thể làm trái quy định.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK