• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhậm Kiệt nhanh chóng được nhân viên đấy vào phòng thí nghiệm sinh học Hoa Thiên.

Nhậm Kiệt nhìn bầu trời đêm, sự đau đớn của cánh tay bị cụt khiến anh vô cùng tỉnh táo.

Bây giờ đã là đêm khuya, mặt trăng tròn xoe nhưng ánh trăng lại không chiếu xuống cánh vật bên dưới.

Ánh trăng hội tụ hóa thành ngân hà kéo dài đến chân trời…
Từ đêm cách đây trăm năm trước, mặt trăng đã không còn thuộc về loài người.

Trong ánh trăng ảm đạm, một cánh cửa vàng óng vô cùng lớn đứng sừng sững dưới bầu trời đầy sao.

Cửa lớn đóng chặt, thần văn trên cánh cửa lưu chuyến, khí tức thần thánh tràn ngập khắp nơi, ánh sáng thần linh chiếu sáng một khoáng trời.

Vừa hư ảo vừa chân thực, dường như nơi này tồn tại ở một khoảng không khác.

Mọi người gọi cánh cửa này là Thần Thánh Thiên Môn, 180 năm trước đã đột ngột xuất hiện trên bầu trời Lam Tinh, chưa từng mở ra…
Thần kì là, cho dù ngày sáng hay đêm tối, ở Nam bán cầu hay Bắc bán cầu, nhìn từ góc độ này thì cũng sẽ chỉ thấy cửa chính của Thần Thánh Thiên Môn.

Không ai biết phía sau cánh cửa đó là gì.

Trong 180 năm, ánh sáng thần của Thiên Môn chiếu sáng nhân loại, nhưng chuyện này đã sớm không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.

Mọi người đã quen với sự tồn tại của Thần Thánh Thiên Môn, tất cả mọi người đều biết, nếu Thần Thánh Thiên Môn không xuất hiện thì có lẽ nền văn minh và con người đã sớm biến mất trong những tai họa ngày trước…
Trong đầu Nhậm Kiệt có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, hình như cô gái đầu chó kia cũng là người được thần linh ưu ái thì phải?
Anh cũng không quen biết người gọi là cấp cao ở tập đoàn Hoa Thiên, cánh tay giả lần này là cô ta sắp xếp sao?
Chỉ trong chớp mắt, Nhậm Kiệt đã bị đấy vào chổ sâu nhất trong phòng thí nghiệm.


Bên trong hoàn toàn trái ngược với hình ảnh gọn gàng sạch sẽ, khắp nơi đều là dụng cụ máy móc thí nghiệm mà anh tưởng tượng.

Trong phòng thí nghiệm vô cùng lộn xộn, ngoài thiết bị thí nghiệm ra thì khắp nơi đều là sách vở vứt loạn xạ…
Lúc này Nặc Nhan đang khoanh chân ngồi trên ghế làm việc, trong miệng cô ấy ngậm một miếng rễ cây, dùng cốc làm gạt tàn, cầm điện thoại nhìn chăm chú.

Cò ấy búi tóc hai bên, thân trên ngắn tay mặc áo màu trắng đen, bên dưới lại mặc quần đi biển có in họa tiết, dáng người tuy mảnh khảnh nhưng lại có chiều cao không phù hợp với dáng người.

Ngũ quan hoàn háo, chỉ là trên mặt đeo bịt mắt trái, trên tai đeo khuyên tai hình bông tuyết.

Trước ngực có cài thẻ làm việc, cô ấy là người phụ trách phòng thí nghiệm.

Trong điện thoại cô ấy vang lên tiếng rên rí, là âm thanh khiến người ta nghe mà đỏ mặt…
Vẻ mặt Nhậm Kiệt cứng lại, mặt nhân viên đi theo cũng đỏ bừng, biết điều mà rời đi.

Lúc này trong phòng thí nghiệm chỉ còn Nặc Nhan và Nhậm Kiệt, cùng với âm thanh khó nghe vang khắp phòng…
Nhậm Kiệt xoa mũi:
“Chuyện đó… Tôi đến lẳp tay giả…”
“Tôi biết, có gì mới hơn không?”
“ừm… Họ nói cô sẽ lắp tay giá cho tôi…”
“Không vội không vội, thanh niên trai tráng chảy tí máu cũng không chết đâu.

Đợi tôi xem xong đã, bây giờ đang lúc quan trọng.


Nhậm Kiệt:”???”
Tôi nhổ vào!
Ông đây vừa nghe đã biết bây giờ mới bắt đầu thôi, đã đến khúc chính đâu?
Người tên Nặc Nhan này chắc chắn là người không bình thường.


Cô ta xem tư liệu đế học tập à?
Chờ cô xem xong cũng là một tiếng hai mươi phút sau rồi, đến lúc đó ông đây cũng chảy hết máu mà chết rồi!
Thiếu nữ bất lương này thật sự là quản lí phòng thí nghiệm sao?
“Caribe?”
Hai mắt Nặc Nhan sáng lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, vẻ mặt gặp đúng người trong ngành.

“Ôi chao! Tên nhóc anh thật hiểu rõ!”
Khóe mắt Nhậm Kiệt giật giật, anh bình tĩnh nói:
“Chị gái, tôi rất gấp, hay là cô giúp tôi lắp tay giả trước, sau đó tôi đưa cho cô một bộ, thế nào?”
Vẻ mặt Nặc Nhan cứng lại:
“Mười bộ!”
“Chốt!”
Lúc này cô ấy mới vui mừng hớn hở đi đến trước mặt Nhậm Kiệt chuấn bị phẫu thuật.

“Nhóc con, anh đúng là nhặt được món hời, tam tiểu thư tập đoàn chúng tôi tự mình gọi điện thoại dặn tôi lắp tay miền phí cho anh và phụ trách việc bảo dưỡng cả đời nữa.


“Chậc chậc chậc, Tiểu Lê nhà chúng tôi thật tốt bụng nha.


Mặt Nhậm Kiệt đen lại, tốt bụng? Vậy cô có biết vì sao tôi cụt không? Người cũng vào lò thiêu nằm rồi đó!
Quả nhiên là cô gái đầu chó kia sắp xếp, cũng coi như cô ta có chút lương tâm.

Nhưng không ngờ cô ta lại là tam tiểu thư sinh học Hoa Thiên.


Khắp thế giới có ai không biết sinh học Hoa Thiên chứ?
Nặc Nhan đưa tay vén chăn trên người Nhậm Kiệt lên.

“Này này này!”
“Ôi chao, còn thẹn thùng sao? Có gì mà chị đây chưa từng gặp chứ? Trước khi giải phẫu phải khử trùng trước, đương nhiên là phải cởi ra rồi?”
Nhậm Kiệt nghiến răng, khử trùng? Cô bỏ cái điếu thuốc mình đang ngậm ra trước được không? Bụi rơi hết xuống người tôi rồi!
Nhưng Nặc Nhan vừa nâng chăn lên đã vô cùng ngạc nhiên, cô ấy hít sâu một hơn.

“Woa, lần đầu tiên tôi thấy thứ lớn như vậy đấy, nhóc con, cậu có thiên phú đấy à? Nếu cậu đi quay phim chắc chắn tôi sẽ xem!”
Nhậm Kiệt:???
Quay cái rắm!!!
“Đây không phải trọng điểm, chị gái, rốt cuộc chị có đáng tin không vậy?”
Nặc Nhan bĩu môi:
“Ra ngoài hỏi thử người trong giới tay giả ở Cẩm Thành này có ai không biết Nặc Nhan tôi không?”
“Tôi! Nặc Nhan! Cao thủ lắp tay giả! Bản cô nương tự mình lắp tay giả cho là phúc khí ba đời của cậu rồi đấy!”
“Nói đi, muốn làm tay giả kiếu gì, tôi làm giúp
Ô – – II
cậu.

Vừa nói cô ấy vừa đấy tủ của mình ra.

Bên trong đủ các loại tay giả, nhưng tạo hình đều vô cùng khoe khoang, cái nào cũng to, trên cánh tay còn có cả cưa điện, kìm sắt…
Cánh tay người nhân bản cũng không lố như vậy đâu.

Nhậm Kiệt che mặt, đây là tay gì vậy?
Dùng tay giả này thì sau này anh còn dám gặp ai nữa?
Nặc Nhan chỉ một cánh tay vàng, trên tay có dao, cười hì hì nói:
“Chị đề cử cánh tay này, đây là tay máy lớn chém giết của Thiên Công, nếu cánh tay này ở chợ đen sẽ khiến đám người nhân bản kia phát cuồng đấy, thấy quý chưa?”
Nhậm Kiệt nghiến răng: “Đây không phải là cánh tay đại sát sao? Không lắp! Đánh chết tôi cũng không lắp! Cái kia là được!”
Nhậm Kiệt chỉ về phía một cánh tay máy nhìn khá bình thường.

Cánh tay robot kia màu đen và vàng, được điều khiển bởi các bó cơ sinh học, hơi giống một cánh tay cơ khí có dây cáp.


Bây giờtay chân giả cơ học đã vô cùng phát triển.

Con người muốn mở khóa gen thì nhất định phải tiêm thuốc Khởi Linh, may mắn lắm mới có thể đánh thức năng lực, trởthành chiến binh gen.

Thuốc biến đổi gen cũng rất quý, 20 vạn một liều, không phải là thứ mà các gia đình bình thường có thế mua được, trong chợ đen cũng có không ít thuốc biến đổi kém chất lượng.

Tiện thì tiện, nhưng sẽ có tác dụng phụ, có thể khiến một số bộ phận trong cơ thế bị biến dạng, lúc này sẽ cần máy móc cơ học thay thế bộ phận vốn có.

Đương nhiên cũng sẽ có những người bị thương, những người có tứ chi không lành lặn lắp đặt.

Cũng có người bình thường không thể trở thành chiến binh gen nhưng muốn chạy theo sức mạnh siêu thường, họ sẽ tự cấy ghép máy móc cơ học.

Nhưng không phải ai cũng có thể lắp máy cơ học, giá của nó từ mấy chục vạn đến mấy trăm vạn, không mầu nào giống mầu nào.

Đánh chết Nhậm Kiệt cũng không ngờ, mình gặp nạn lớn không chết, vì thế mà có cơ hội lắp tay giá miễn phí.

Mắt Nặc Nhan sáng lên: “Nhóc con, cậu cũng tinh mắt đấy, cánh tay toàn năng này là phiên bản mới nhất của phòng thí nghiệm sinh học Hoa Thiên, chức năng toàn diện.


“Tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, tôi nói cho cậu biết, đừng thấy cánh tay này không có gì đặc biệt, trong thí nghiệm nó đã từng giúp chủ nhân chống được sức nổ của thuốc nổ 10kg, bị hư hỏng rất nhỏ.


Nhậm Kiệt ngạc nhiên: “Chị nói người đó dùng cánh tay này chặn sức tấn công khủng bô’ như vậy sao?”
Nặc Nhan lắc đầu: “Cũng không phải… Anh ta bị nổ tung nát bét, người bị nổ tan, nhưng cánh tay không sao.


Nhậm Kiệt:”!!!”
“Cái này! Chính là cái tay này!”
Không vì gì khác, chỉ dựa vào sức chịu đựng của nó là lắp!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK