Lạc Vô Y giật mình nhìn xuống dưới cùng xung quanh, chỉ thấy xung quanh toàn là xương cốt cùng đầu lâu.
Hắn nhìn sơ qua e là cũng có hơn mấy chục bộ, khuôn viên mười mấy mét mà lại có đến mấy chục bộ xương, hơn nữa còn là những bộ xương không nguyên vẹn.
Lạc Vô Y nhìn xương cốt xung quanh mà một hồi ớn lạnh, dĩ nhiên những người này đều đã chết do bị giày vò quá nhiều bởi Khổ Long Khí, bọn hắn không chịu được tra tấn nên đã tự vẫn!Mà bên cạnh hắn lại có đúng một cái bộ xương cốt hoàn chỉnh, là một bộ xương người.
Lạc Vô Y hơi chạm nhẹ nó một phát, một màn phát sinh làm cho hắn giật mình.
Bộ xương cốt kia vậy mà dần hóa thành tro bụi, không lâu sau đó thì bên cạnh hắn không còn một bộ xương nào nữa, chỉ có một cái đầu lâu khi nãy hắn nhúc nhích bờ kêu lên.
Lạc Vô Y ánh mắt nheo lại, hắn nhìn trên tường có những hàng chữ được viết bằng máu, hắn đứng dậy lùi ra xa để đọc nó, hắn hơi kinh ngạc vì ngôn ngữ viết trên đó chính là Tiếng Việt.
- Vô Thanh, ngôn ngữ mà những người tu luyện kia chính là Tiếng Việt sao?Lạc Vô Y đột ngột hỏi một câu, hắn có chút kỳ quái, sau đó liền nhận được âm thanh trả lời của Vô Thanh:[ Đúng vậy, Tiếng Việt ở đây không được gọi tên là Tiếng Việt như khi ngài ở Địa Cầu mà được gọi là Cổ Việt Ngữ, mỗi cái chủng tộc hoặc nền văn hóa khác nhau đều có ngôn ngũ khác biệt, ví dụ như Chân Long Tộc dùng là Long Ngữ, Phượng Hoàng Tộc dùng là Phượng Ngữ, mà những ngôn ngữ này chỉ có người có một thứ gì đó liên quan đến văn hóa hay chủng tộc nào đó mới có thể học được ]Vô Thanh giải thích làm hắn nội tâm một ngồi nhiệt huyết, không ngờ ngôn ngữ mà những Đại Năng kia sử dụng là Tiếng Việt, không đúng, là Cổ Việt Ngữ!Mặc dù Cổ Việt Ngữ là ngôn ngữ dùng chung cho tất cả, bất kể là Chân Long Tộc hay Phượng Hoàng Tộc đều có thể học được, nó không có quyền độc nhất như những chủng tộc kia.
Nhưng không hiểu hắn có một cảm giác tự hào khi làm người Việt!Sau đó hắn bắt đầu đọc những dòng chữ ở trên đó.
" Bản tọa là Kiếm Đế! Bởi vì kết thù cùng một cái Đế Long Lão nên đã bị hắn huy động mấy tôn Đế Long khác vây sát! "" Trong trận chiến kia ta chỉ chém được một cái Đế Long, đánh trọng thương ba cái, lúc đó ta cũng tiêu hao hết lực lượng mà bị bọn chúng bắt rồi bị đưa vào Tội Long Ngục! "" Ta bị Khổ Long Khí giày vò vô số năm tháng, ban đầu ta còn muốn tìm cách thoát ra nơi này, nhưng ta lại phát hiện với sức lực của một cái phàm nhân như ta là không thể! "" Cuối cùng ta quyết định tự sát để giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, người đọc được di chúc này của ta xin nhớ! "" Ta là Kiếm Đế, là Kiếm Đế Cung Cung Chủ ở Kiếm Đế Giới, người muốn ta chết là Đế Long Lão - Long Kiếm Thiên, người bắt ta vào đây là Đế Long - Long Miểu! Nếu như ngươi có đủ thực lực thì hãy giúp ta giết chết hai cái lão cẩu này, còn không có thực lực đó thì hãy quên đi, phần thưởng chính là toàn bộ Kiếm Đế Cung truyền thừa và tất cả sở học của ta! "" Bản tọa - Kiếm Đế! "Lạc Vô Y sau khi đọc xong liền cảm khái, vị này được xung là Kiếm Đế thực lực cực kỳ kinh khủng a, mặc dù hắn không biết Đế mạnh như thế nào nhưng Đế chắc chắn cực kỳ khủng bố.
Hắn đọc tiểu thuyết toàn là như vậy.
Sau đó hắn lại nhìn quanh nhìn quất muốn tìm truyền thừa của vị kia Kiếm Đế.
Nhung theo thời gian qua đi thì hắn lại phát hiện ra bản thân như bị lừa, truyền thừa của vị kia Kiếm Đế hoàn toàn không có a.
Theo như kịch bản thì không phải là công pháp của hắn sẽ được viết trên một tấm vãi nào đó sao? Nhưng hắn tìm mãi mà không thấy nó!Lạc Vô Y lắc lắc đầu, xem như hắn bị chơi một vố đi, bài học rút ra được là đừng bao giờ tin lời kẻ khác một cách dễ dàng!- Đúng rồi Vô Thanh, ta vào Tội Long Ngục được bao lâu rồi?Đột nhiên Lạc Vô Y lên tiếng hỏi, hắn có chút tò mò a, trong Tội Long Ngục không có khái niệm thời gian và không gian, vậy sao hắn có thể nhận biết được thời gian mà phân chia a.
Qua chuyện vừa rồi hắn có một cái to gan ý nghĩ, những người vào đây đều là những Đại Năng, trước khi chết bọn hắn đều để lại di chúc.
Nếu như may mắn hắn có thể nhận được truyền thừa của một vị nào đó Đại Năng thì sao?Cho dù gặp nguy hiểm thì hắn cũng có thể lập tức nói Vô Thanh dẫn hắn ra ngoài a, nên là hắn không sợ![ Trăm năm, ngài vào đây đã được trăm năm! ]Vô Thanh lạnh nhạt đáp làm Lạc Vô Y sững sờ, sau đó lại nghe Vô Thanh nói tiếp:[ Từ khi ngài vào ta phải đếm từng giây từng phút mới có thể xác định được thời gian mà ngài đi vào, nếu là người khác vào hai thời điểm khác nhau thì sẽ có cách đếm và nói, phân định thời gian khác nhau, tùy thuộc vào mỗi người! ].
Danh Sách Chương: