Mất mặt quá trời quá đất.
Lúc quay đầu lại, Liễu Xu Nghiên đã biến mất dạng.
Tôi thầm chửi rủa ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vững biểu tình vô cùng bình tĩnh.
“Hello, trùng hợp ghê a, không biết là anh có còn nhớ em không?”
Anh nhướng mày: “Là cô bé đóng kịch ở quầy bánh đấy à?”
Đóng kịch?
Anh hắng giọng, cất tiếng kêu nheo nhéo: “Giegie...?”
Clm, xấu hết cả mặt.
Đương nhiên là lúc ấy tôi cố ý, ai cũng có thể nghe ra sự giả dối đó.
Chỉ là tôi có chút sợ, sợ rằng điều này sẽ để lại ấn tượng xấu với anh ấy.
“Haha, không ngờ rằng anh cũng khá hài hước đấy.” Sắc mặt tôi cứng đờ, lập tức lảng sang chuyện khác: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
“Tan làm rồi.”
Tan làm rồi mà vẫn còn đặc biệt tới đây uống cafe, đúng là nhàn nhã thật.
Nói như vậy, đúng thật là không giống người có người yêu.
“Ờ thì...” Tôi đứng thẳng lưng, “Gần đây em hay gặp được anh ở đây, không thì chúng mình thêm Wechat làm quen được không?”
Anh ấy chẳng nói lời nào, lập tức mở mã QR ra để trước mặt tôi.
Có vẻ như anh ấy không ghét tôi “đóng kịch”.
Tôi nhanh tay quét mã, kết bạn xong thì lập tức chạy biến.
Lúc này con nhóc Liễu Xu Nghiên kia mới ló mặt ra: “Thành công chưa?”
Tôi hứng phấn gật đầu.
Cô ấy nắm lấy vai tôi rồi nói: “Đi, để ăn mừng chiến thắng đầu tiên của mày, tao mời mày một bữa.”
“Tùy tao muốn ăn gì cũng được hết à.”
“Haiz, chuyện này có xá gì, dù sao sau này bọn mày kết hôn thì tao vẫn được mời, nhanh nhảu lên, tao muốn đi ăn cưới rồi đấy.”
“Có bệnh à mày!”
Tôi tức giận, đấm con bé một cái, “Trước đánh chớt mày, thế là có cỗ để ăn rồi.”
“Đủ tàn nhẫn đấy con bé này.”
8.
Sau khi add thành công, đối phương là người đổi biệt hiệu trước tiên.
[Tạ Tu Trúc]
Tôi cũng đổi ngay lập tức: [Bánh nướng]
[Tên của em cũng hề gớm nhỉ.]
[Ò, vì mẹ em cũng thích ăn bánh]
Bầu không khí đột nhiên đông cứng, thế là tôi nhanh chóng hỏi Liễu Xu Nghiên, cho cô ấy xem nội dung trò chuyện tối nay của tôi.
Liễu Xu Nghiên nói: “Trực tiếp tấn công “Anh à, em có thể theo đuổi anh không?”
Vừa vừa thôi nha, tấn công trực diện như thế, tỷ lệ bị từ chối là vô cùng cao đó biết không?
Tôi quyết định sẽ tự lực cánh sinh, nghĩ nghĩ một chút, bèn hỏi han về công việc của anh ấy.
Quả nhiên, đánh trúng chỗ rồi, anh ấy trả lời rất nhanh, cũng nói rất nhiều.
Con phố kia thực chất là ngõ cụt, đợi sau khi chấn chỉnh xong thì có thể trở thành phố ăn vặt, nhưng quan trọng là văn bản từ bên trên vẫn chưa ban hành xuống, có quá nhiều sạp bán đồ, bán đủ thứ linh tinh làm ảnh hưởng tới khu chợ lớn, vậy nên chỉ có thể dẹp bớt đi thôi.
Nghĩ ngợi một lát, tôi nhắn: [Lúc nào thì anh được nghỉ?]
Liễu Xu Nghiên ngồi ở đối diện hai mắt sáng rực lên: “Mày muốn hẹn anh ấy à? Đánh trận nhanh thế cơ à?”
Tôi cất điện thoại đi, “Mắt mày bị lộn ngược hả, thế mà cũng nhìn ra được.’’
Cô ấy cười “hehe”.
“Đừng có nghĩ nhiều thế, tao chỉ muốn nhân lúc anh ấy được nghỉ, đi tới chỗ ông lão ăn bánh nướng thôi.”
“...”