“Cháu bị băng nhóm dùng dao cướp của, đây là bằng chứng.”
Anh Ngô không thể tin được: “Chỉ có một đồng xu!”
Hehe, không ngờ được đi, chỉ một đồng cũng là cướp bóc.
Cảnh sát trầm ngâm một lát: “Nếu cậu khăng khăng muốn truy cứu, theo quy định chúng tôi nên thụ lý.”
Viên cảnh sát trẻ bên cạnh không khỏi bật cười, vội vàng che miệng, xua tay với chúng tôi: “Xin lỗi, chúng tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường là không cười.”
Vị cảnh sát lớn tuổi ngồi bên canh anh đang hút thuốc và cầm điện thoại di động làm việc riêng thì thoải mái hơn nhiều, ông ta mỉm cười vỗ vai anh Ngô: “Anh bạn, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu đâu. Cậu cũng phá kỷ lục, phá kỷ lục số tiền cướp bóc nhỏ nhất.”
Đám anh Ngô vẫn còn ngơ ngác, hắn không thể tưởng tượng được vừa lúc nãy còn bị người cầm dao đuổi chém, tới đồn công an chính mình lại phải đeo còng số tám.
Tôi phủi sạch quần áo rồi bước đi, ẩn giấu công trạng và danh tiếng, hài lòng bước ra ngoài.
Tôi bị chặn lại bởi một giọng nói khác.
“Từ từ, tôi vừa kiểm tra hồ sơ của anh ta, anh ta chưa thể rời đi.”