Tôi yên lặng cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo quảng cáo bên trên có dòng chữ: “Quà lưu niệm xuất viện của Trung tâm Y tế Tâm thần thành phố.”
“Chú cảnh sát đừng nói bừa, cháu đã được xuất viện hợp pháp”
Vị cảnh sát trẻ kiên trì: “Tôi vừa nghe anh ta nói muốn giết tất cả mọi người, kết hợp với hành vi của anh ta, tôi hoài nghi anh ta chưa đáp ứng đủ yêu cầu xuất viện.”
Cảnh sát nhanh chóng gọi điện đến bệnh viện: “Chúng tôi nghi ngờ người này chưa đủ tiêu xuẩn xuất viện. Vui lòng lập tức bố trí người đến đánh giá tâm lý cho anh ta.”
Trước khi cúp máy tôi nghe thấy giám đốc bệnh viện nói thầm: “Anh mới không thể xuất viện, cá nhà anh đều không thể xuất viện!”
Bệnh viện khá xa và chúng tôi phải đợi hơn một giờ mới thấy bác sĩ điều trị cho tôi đến.
Tôi nồng nhiệt chào ông: “Bác sĩ Vương, em nhớ anh quá!”
Ông ấy khéo léo né tránh, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Tôi không nhớ cậu, từ khi cậu xuất viện, tinh thần trạng thái của tôi khá hơn nhiều.”
Nghe xong đầu đuôi sự việc, ông ấy nhìn anh Ngô, tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh gây sự với cậu ta làm gì? Cậu ta nằm viện 5 năm, ghi nhớ luật hình sự và giải phẫu, vẽ tay hơn 100 sơ đồ cấu trúc cơ thể con người và đã viết một cuốn tiểu thuyết tên là “Kỹ thuật giết người hoàn hảo”. Vào ngày đầu tiên đến bệnh viện, cậu ta đã đuổi theo chém đầu bếp 3 vòng chỉ vì không được ăn thịt.”
Viên cảnh sát trẻ lòng đầy chính nghĩa thốt lên: “Như vậy mà cậu ta vẫn được xuất viện?”
Bác sĩ đẩy kính lên, tự tin nói: “Tại sao cậu ta không thể xuất viện? Chẳng lẽ các anh cho rằng trạng thái tinh thần của cậu ta không ổn định? Sao nào, anh nghi ngờ về chuyên môn của tôi à?”
Đội trưởng Quách chỉ vào tôi: “Anh vui lòng làm đánh giá tâm lý cho cậu ta một lần nữa, tôi nghi ngờ cậu ta chưa đạt tiêu chuẩn xuất viện.”
Bác sĩ mở máy tính, đưa ra các câu hỏi kiểm tra và liếc nhìn tôi.
Tôi bắt đầu thành thạo trả lời, dùng phương pháp mà giám đốc bệnh viện và bác sĩ dạy tôi, gần như không cần suy nghĩ mà trực tiếp lựa chọn.
“Khi tranh cãi với ai đó, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?”
Phản ứng đầu tiên tất nhiên là chém chết hắn.
Nhưng bác sĩ nói, câu hỏi này cần trả lời ngược lại, phải lựa chọn câu trả lời mà tôi ít muốn chọn nhất.
Vì thế tôi chọn: “Giúp mọi người làm việc tốt và không so đo.”
Dựa theo phương pháp này, tôi đã hoàn thành các câu hỏi một cách nhanh chóng và kết quả cho thấy cảm xúc của tôi hoàn ổn định, lấy “giúp mọi người làm việc tốt” làm nguyên tắc sống, là một công dân tốt, hiền lành và lịch sự.
Bác sĩ xem kết quả rất hài lòng: “Nhìn xem, tại sao cậu ấy không thể xuất viện? Tôi thấy cậu ấy có thể, vô cùng có thể. Được rồi, bố tôi sắp lấy vợ, không còn chuyện gì nữa, tôi đi đây.”
Mất cả ngày, đến lúc tôi ra ngoài đã là buổi chiều.
Hôm nay em gái trở về, tôi vui vẻ đi chợ mua con gà về hầm cho em ấy món ăn ngon để bồi bổ cơ thể.
Trên đường về, một đứa trẻ chạy nhảy xung quanh tôi với khẩu súng đồ chơi.
“Bùm chíu, ta là cảnh sát, ta đánh người xấu, đánh chết người xấu.”
Súng đồ chơi lắc lư mấy lần suýt đụng trúng tôi khiến tôi rất khó chịu.
Thấy tôi phớt lờ, nó càng táo tợn hơn.
Một tiếng “rầm”, đùi tôi đau đớn, viên đạn cao su lăn xuống mặt đất.
Thằng nhóc reo lên: “Wow! Đánh trúng người xấu, ta là cảnh sát, ta là đại anh hùng!”
Cuối cùng tôi dừng lại và mỉm cười hỏi: “Đại anh hùng, bố mẹ nhóc đâu?”
Thằng nhóc: “Bố mẹ em đang chơi bài trong quán trà, họ nói nếu thắng tiền sẽ cho em ăn một cái đùi gà to!”
Tôi giật lấy súng dễ như trở bàn tay và uy hiếp: “Không có bố mẹ ở đây mà dám kiêu ngạo như vậy. Đưa súng cho anh, nếu không anh đánh chết nhóc.”
Phía sau vang lên tiếng khóc lớn, tôi cầm súng mà tâm tình cực kỳ sung sướng.
“Bùm chíu, đánh bại người xấu!”
Nhưng khi tôi về và nhìn thấy em gái, vẻ mặt tôi lập tức cứng đờ.