Hạ Hiểu Phong xem clip sa điêu* trong điện thoại cười sằng sặc không ngừng, lướt lên lướt xuống thời gian bất giác trôi qua lúc nào không biết.
(*) Sa điêu: Nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng hiện đại, sa điêu là từ đồng âm với từ ngu ngốc bên tiếng trung, dân mạng dùng từ này để tránh bị trung hòa.
Đây là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi của anh ta.
Là một đạo diễn, anh ta luôn bận rộn cả ngày. Tuy nói anh ta là lão đại trong đoàn phim, nhưng ngoài lão đại còn có lão nhị lão tam, diễn viên, nhà sản xuất, nhà đầu tư, phát hành… Mặt nào cũng phải cân nhắc.
Vì gần đây rét đậm, phía bắc xuất hiện ba đợt không khí lạnh nên tiến độ quay phim rất tốt, nhanh hơn dự kiến, mắt thấy mọi người ngày nào cũng run rẩy vì bị lạnh, Hạ Hiểu Phong đánh giá tiến độ rồi cho mọi người nghỉ ngơi một ngày.
Tất nhiên, chính bản thân anh ta cũng muốn được thảnh thơi một ngày.
Sáng sớm kể từ lúc tỉnh dậy tin nhắn trong điện thoại nhảy liên tục, công việc, bạn bè, người nhà và những người không biết tìm được phương thức liên lạc từ đâu, phiền phức vô cùng.
Gọi video với vợ con ở nhà xong, anh ta lướt các đoạn clip ngắn một lúc, thời nay mấy loại văn hóa ăn nhanh, dương xuân bạch tuyết* hay tiết mục cây nhà lá vườn đều có thể xem trên ứng dụng video, anh ta thường xuyên vào đó tìm linh cảm, đồng thời thả lỏng một chút.
(*) Dương xuân bạch tuyết: Tác phẩm nghệ thuật xuất sắc; tác phẩm ưu tú (dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc).
Mấy video sa điêu trên mạng tuy bị dân mạng khinh thường, thật ra nó rất thú vị, Hạ Hiểu Phong thường xuyên tìm được một vài cảm hứng từ nó. Đạo diễn Kim Tượng thì thế nào? Đạo diễn Kim Tượng không phải người? Không thể xem một đoạn video nhỏ để giết thời gian? Vả lại, thị trường nghệ thuật luôn chú trọng trăm nhà đua tiếng, trăm hoa đua nở, trăm tàu tranh lưu!*
(*) Kim Tượng: Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông (Hoa phồn thể: 香港電影金像獎 – Hương Cảng điện ảnh kim tượng tưởng còn được gọi tắt là Kim Tượng.
Tác phẩm có thể khiến mọi người cùng thưởng thức là một tác phẩm tốt, hà tất phải phân bua cao hay thấp, giá trị thượng đẳng hay hạ đẳng, cho tới bây giờ Hạ Hiểu Phong luôn không đồng tình với quan niệm này. Tính hết ba đời, nhà ai không phải từ chân đất đi lên?
Lướt video một lúc đã đến năm giờ chiều, bụng kêu ùng ục vì đói.
Hạ Hiểu Phong sờ bụng, buổi sáng khách sạn cung cấp bữa sáng miễn phí, đến trưa lười vận động, hơn nữa vì giảm béo mà chỉ ăn một ít trái cây lót dạ, bây giờ trong bụng rỗng tuếch.
Dù đoàn phim mới đến Ảnh Thị Thành chưa lâu nhưng cả đoàn tất bật ngược xuôi, cộng lại toàn bộ thời gian ở Ảnh Thị thành không biết được bao nhiêu năm, đồ ăn trong khách sạn đã chán ngấy từ lâu.
Mở phần mềm Takeaway* ra, tới tới lui lui có nhiêu đó quán ăn nhắm mắt Hạ Hiểu Phong cũng điểm được hết, nghĩ lại thì cả ngày chưa hoạt động, anh ta mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài, nhân tiện xem có thể tìm được tiệm ăn nhỏ nào hay không.
(*) Một phần mềm giao đồ ăn giống Grabfood
Hạ Hiểu Phong đạt được giải đạo diễn Kim Tượng là chuyện từ năm ngoái, cái bụng bia tròn trịa, dáng người thiên về béo mập, gương mặt đại chúng, thoạt nhìn khá hòa nhã dễ gần.
Hiềm nỗi, dẫu là đạo diễn Kim Tượng thì vẫn ít được chú ý hơn các đại minh tinh, bởi vậy Hạ Hiểu Phong chỉ quấn chặt chiếc áo lông che kín gió, sau đó đeo thêm khẩu trang rồi ra cửa, đến lão Thiên Vương cũng không nhận ra được.
Trời hơi tối một chút, may mắn đèn đường ở Ảnh Thị Thành rất sáng, tuyết đọng trên đường cũng được quét dọn sạch sẽ.
Hạ Hiểu Phong đi dạo một vòng, biết rõ những nhà hàng xung quanh khách sạn chẳng được mấy chỗ ăn ngon nên trực tiếp bỏ qua, đám chó săn còn đóng chốt ở mấy chỗ đó rất nhiều, làm người ta ăn một bữa cơm cũng phải phòng bị khắp nơi.
Đi bộ qua các con phố, Hạ Hiểu Phong rất quen thuộc với nơi này, đây là Ảnh Thị Thành lớn nhất phía bắc Trung Quốc, nằm giữa vùng đông bắc và thủ đô, gần như tập hợp hơn nửa các đội sản xuất phim của cả nước. Anh ta là người phương bắc, từ khi bắt đầu làm đạo diễn đã tương đối quen thuộc với nơi này.
Anh ta dạo quanh con phố nơi người địa phương sinh sống trong Ảnh Thị Thành, cách khách sạn không xa lắm, đó là một khu dân cư mà những người nổi tiếng và diễn viên ít khi lui tới.
Song, Hạ Hiểu Phong lại rất thích đến đây, những tình tiết sản xuất trong trường quay đều được dựng lên bằng màn ảnh, trái lại những chuyện phát sinh ở đây lại rất chân thực.
Khoác lên mình trang phục diễn, diễn viên sắm các vai và mảnh đời khác nhau, nhưng sau khi trút bỏ quần áo phần lớn bọn họ đều trở về nơi đây, đó mới là cuộc sống chân thực nhất.
Hạ Hiểu Phong lướt mắt qua bảng hiệu hai bên cửa, “Rau xào Diêu gia”, quán này đã từng ăn, nhớ lại lần trước móc ra sợi tóc, Hạ Hiệu Phong nhíu mày chuyển sang chỗ khác.
“Đi siêu thị đón vận may”, “Bách hóa tổng hợp”, “Vịt hàng vương”, “Tạo hình Tiểu Ngải”… Tầm mắt Hạ Hiểu Phong dừng lại ở giữa “Tiệm mì nhà mình” và Lạc gia lâu”.
Vì hầu hết các tòa nhà ở Ảnh Thị Thành đều dựng theo kiến trúc cổ, trước mắt cũng không ngoại lệ, lối trang trí đơn giản và thiết kế hiện đại hóa mang lại cảm giác đối lập của không gian và thời gian.
Hượm chút, Hạ Hiểu Phong nhìn bảng hiệu “Lạc gia lâu”, cái này mở từ lúc nào vậy? Những nhà khác ít nhiều có chút ấn tượng, thay đổi trong khu dân cư nhìn chung không lớn lắm, Lạc gia lâu này thoáng trông giống một quán rượu, mà cái tên của nó cũng khiến người khác phải suy ngẫm đôi phần.
Một tiệm mới không chừng lại chứa đựng điều bất ngờ, bụng Hạ Hiểu Phong bắt đầu kêu, anh ta suy nghĩ một lúc quyết định thử vào xem, chẳng may thả mìn thì cùng lắm anh ta sang bên cạnh ăn tạm bát mì.
Lạc Anh đang canh lửa trong nồi, trời đông lạnh dẫu sao cũng nên ăn món nào bổ béo, buổi chiều ra ngoài mua rau vừa khéo gặp được mẻ thịt bò tươi mới nên mua về một ít hầm với củ cải, đây là món thịt bò hầm có tác dụng bổ khí dưỡng thân làm ấm cơ thể.
Bọt khí trong nồi sôi ùng ục, tỏa hơi nóng khắp nơi, Lạc Anh quay đầu kiểm tra nồi cơm.
Nay công nghệ phát triển, phát minh ra nồi cơm điện, bếp từ, lò vi sóng dùng năng lượng điện đốt nóng, cô cũng nghiêm túc nghiên cứu cách sử dụng một hồi, thời gian nấu ăn nhanh hơn nhưng món ăn làm ra không ngon bằng những chiếc chảo sắt lớn, có điều tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức, không cần nhóm lửa, chỉ cần cắm điện bật công tắc là có thể dùng ngay.
Cơm trắng từng hạt tròn mẩy, dẻo và đầy đặn, Lạc Anh bới đầy một bát chuẩn bị ăn tối.
Cũng vì chỉ mở cửa buôn bán buổi sáng nên thực khách lân cận đều cho rằng đây là một tiệm bán đồ ăn sáng, cô đang cân nhắc nên làm thêm món gì mới, giá cả cũng không cố định. Dù gì thực khách quanh đây đều là người bình thường, muốn ăn họ vẫn chi tiền được, còn nếu định giá theo kiếp trước của Lạc Anh, xem chừng sẽ dọa mọi người chạy hết.
Đúng là thế, cho dù kiếp trước cô làm tổng quản Ngự Thiện phòng thì đồ ăn nấu ra vẫn rất có giá trị, nghề chính là làm đầu bếp trong cung nhưng thỉnh thoáng Vương phủ nhà ai có mở tiệc nhỏ, Hầu phủ nào làm đại thọ cho lão thái quân đều mời vị đầu bếp hàng đầu là cô đến làm.
Thật ra Lạc Anh không thiếu tiền, chỉ có điều những việc này khó lòng tránh khỏi, suy cho cùng mình không thèm quan tâm nhưng còn họ hàng thân quyến, biết đâu một ngày nào đó mấy vị triều thần huân quý này lại có liên quan đến người nhà mình. Cũng may Đế Hậu nhân hậu, thay cô chắn ải, muốn thuê người phải bẩm báo trước với Đế Hậu, hơn nữa còn giúp cô định giá mỗi món một trăm lượng bạc, cuối cùng còn phải xem Lạc cô cô có thời gian không, tâm tình có tốt hay không mới được. Dẫu sao cô cũng là nữ quan nhất phẩm hoàng gia, nếu bàn về phẩm cấp, ai cao hơn ai còn chưa biết được đâu.
Rắc rau thơm thái nhỏ vào nồi hoàn thành bước trang trí cuối cùng, tắt bếp và dọn ra bàn.
Vừa nãy trong lúc nấu canh, Lạc Anh đã làm thêm một món rau trộn, một lạnh một nóng, một mặn một chay rất vừa vặn, cô lấy đũa gắp các món rồi bày lên bàn, đột nhiên ngoài cửa có tiếng động.
Giờ này nhà nào cũng đang ăn cơm tối rồi, ai đến vậy?
Hạ Hiểu Phong mở cửa ra, tấm rèm nặng nề chống lại cơn gió lớn, trong nhà ấm áp, đèn bật sáng.
Nhìn cách bày trí trong nhà, bàn gỗ và ghế đẩu êm ái, có vẻ đây là một tiệm cơm, thế nhưng đến giờ cơm rồi sao không có mống khách nào?
Hạ Hiểu Phong thầm than mình dẫm phải mìn, thoáng thấy có người ở trong góc bếp thò đầu ra, đồng thời một mùi thơm nồng đang tràn ngập khắp không khí.
Thơm quá!
Cái bụng đói hình như cũng ngửi thấy mùi thơm, bước chân nặng trĩu, không đi nổi.
Lạc Anh nhìn khách tới lạ mặt: “Ngài tới có chuyện gì vậy?”
Cô đặt thịt bò hầm trong tay xuống bàn, Hạ Hiểu Phong tia thẳng vào nó, chính là cái này.
Mùi vị thế nào nhỉ?
“Có… Cơm ăn không?”
Lạc Anh dài mặt, hóa ra là đến ăn bữa tối, cô nấu một nồi nếu chia ra cho đối phương một phần cũng không thành vấn đề, chẳng qua là không biết khách có chấp nhận không.
“Cũng không có món gì đặc biệt, ngài muốn gọi món sợ là không được rồi, nếu không chê, tôi có làm hai món ngài ăn cùng tôi chứ?”
Trong tiết trời giá lạnh thế này, rốt cuộc Lạc Anh không thể mở miệng từ chối.
Giờ phút này con sâu tham ăn trong bụng Hạ Hiểu Phong biểu tình: “Không sao, không sao, là tôi quấy rầy bà chủ ăn cơm, không phiền cho tôi nếm thử một miếng.”
Lạc Anh gật đầu: “Vậy ngồi đi, tôi dọn đồ ăn lên ngay.”
Một lúc sau, món thịt bò hầm củ cải và bắp cải thái nhỏ đã lên bàn cùng với một tô cơm đầy.
Chiếc bàn vuông cho bốn người, chỉ có Lạc Anh và vị khác mới ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người là một bát canh.
Nhiệt độ trong nhà đủ ấm, Hạ Hiểu Phong cởi áo khoác đặt trên ghế, xoa xoa tay, nhìn xuống bữa tối của mình.
Là canh thịt bò hầm củ cải, bắp cải xắt nhỏ! Nhìn hai món trước mặt, Hạ Hiểu Phong có cảm giác mình đã về nhà.
Mỗi khi đến mùa đông khắc nghiệt, mặc dù đội hậu cần đã phát triển hơn, mua được rau tươi theo mùa nhưng giá rất cao, có điều củ cải và bắp cải là hai loại thực phẩm phổ biến nhất.
Trong ký ức vừa đến kỳ nghỉ đông, bàn cơm trong nhà không phải củ cải, cải trắng, khoai tây thì cũng là dưa chua, hiển nhiên dưa cải vẫn làm từ cải trắng! Để tích trữ rau mùa đông trong nhà, hai bên nội ngoại mua tới mấy trăm cân cải trắng, rất chi hào phóng.
Những khối thịt bò và khúc củ cải nằm so le không đồng đều trong tô sứ màu trắng, nước canh đậm đà không mất đi mùi vị nguyên chất, khó mà che giấu được nét duyên dáng của chúng.
Giữa màu trắng, xanh lục và nâu sậm lại kết hợp với vụn rau thơm thái nhỏ trên bề mặt, tựa như một bức tranh sơn thủy tao nhã, Hạ Hiểu Phong đã sớm không nhịn được nữa, nhấp thử một ngụm canh, thịt bò mềm và củ cải tươi đan vào nhau một cách hoàn mỹ, thơm ngon ấm cúng.
Khối thịt bò không to không nhỏ, giữ nguyên sợi gân, khi đưa vào miệng cảm giác thịt bò được ninh rất mềm, nước lèo nồng đậm tràn khắp khoang miệng, mùi vị tinh tế của nước thịt hòa với vị ngọt của canh mang lại một cảm giác tuyệt diệu, kèm với vị thanh thanh trong veo của củ cải, ngon miệng quá chừng.
Anh ta lại gắp tiếp một miếng củ cải, sau khi ninh mấy tiếng đồng hồ, củ cải mùa đông năm nay đã rút đi sự băng giá, trở nên ấm áp và trong suốt. Củ cải nhũn đến mức tan ngay trong miệng, vừa nóng, vừa ngọt, vừa ngon!
Và một miếng cơm, Hạ Hiểu Phong dời tầm mắt sang đĩa rau trộn, bắp cải trắng xắt nhỏ, nếu ở nhà, mẹ anh ta thích nhất thêm nhộng tằm trộn cùng. Bắp cải bào sợi mỏng và cà rốt bào trộn đều với nhau, trắng đỏ đan xen thoạt nhìn thanh mát cực kỳ.
Gắp một đũa, bắp cải bào rõ ràng còn sống nhưng không hề khó ăn, vô cùng lạ miệng, nước sốt lành lạnh chua chua ngọt ngọt, càng nhai càng thấy khoan khoái nhẹ nhàng, kích thích đầu lưỡi hết sức.
Hạ Hiểu Phong nghĩ, chỉ cần hai món này ông có thể ăn được mấy bát cơm.
Chẳng qua trong lòng hơi thắc mắc, tay nghề chủ quán này thật sự rất tuyệt, anh ta từng ăn qua vô số nhà hàng danh gia cũng không ngon bằng, tại sao tiệm nhỏ này đến một vị khách cũng không có?