Hiền Vương có sự ủng hộ của hoàng tộc, có lãnh thổ Yến Lĩnh để nuôi quân.
Còn Lý Huyền Ca, phụ thân hắn ta, Lý Toán, chiếm giữ biên cương phía Bắc suốt hơn mười năm, quản lý hai mươi vạn quân đội.
So với họ, Thôi Tống dù xuất thân từ gia đình quý tộc, là con của hôn nhân lợi ích giữa họ Thôi và họ Tống, là trạng nguyên khi còn trẻ, lãnh đạo một phái trong triều, không thể so sánh.
Dù hắn là con nhà thế gia, tuấn tú như thế, nhưng không có quân đội, làm sao có thể đứng vào hàng ngũ bốn người này?
Cho đến khi ta gặp thê tử của Thôi Tống, Quận chúa Dương Hằng.
Dương quốc công là công thần khai quốc, là huynh ruột của tổ phụ hoàng đế, ngoài công lao, còn được phép giữ lại một đội quân. Theo lý, nếu Dương quốc công không còn, con trai của Dương Hằng sẽ kế thừa đội quân đó.
Lần đầu tiên gặp Dương Hằng, nàng đang cúi đầu viết chữ trên bàn, tay chống cằm, đeo chiếc vòng ngọc hổ phách lớn, trông rất nhỏ nhắn yếu ớt.
Nhìn cảnh tượng ấy, trước mắt ta hiện lên cảnh tượng trong phủ đèn đuốc sáng rực, nàng cúi đầu viết thư, một bên váy bị má/u nhuộm đỏ. Nàng bỏ bút, đưa thư cho ta, rồi gắng sức tháo chiếc vòng ngọc trên tay…
“Ngươi là Tiểu thư Minh gia?” Nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta hồi thần, mỉm cười: “Đúng vậy.”
6.
Dáng vẻ của Dương Hằng dịu dàng đoan trang, vừa gặp đã thân thiết, trò chuyện vui vẻ với ta. Nàng tặng ta một hộp lớn ngọc trai Đông Hải, mong ta có thể thông cảm cho thái độ lạnh nhạt và lơ là của Thôi Tống sau khi nhận ta vào phủ.
“Không sao, Thôi đại nhân trân quý phu nhân của ngài ấy. Vốn dĩ ta cũng đã có người trong lòng, không tính là bị lạnh nhạt.”
Dương Hằng ngẩn người, rồi bật cười: “Ta từng nghe phu quân nói, trên đại điện, Minh tam cô nương được Thái tử và Lý tướng quân cùng lúc ngưỡng mộ, buộc lòng phải chọn hắn. Ta còn tưởng đó chỉ là lời bịa đặt của hắn.”
Ta ngây người.
Dương Hằng nhận ra lỡ lời, vội nói: “Minh tam cô nương, gọi ta là phu nhân thì quá khách sáo rồi. Sau này cứ gọi ta là A Hằng là được.”
Sau khi giải tỏa hiểu lầm với Dương Hằng, nàng càng đối xử với ta tốt hơn, ngày nào cũng mời ta dùng bữa sáng cùng nàng. Thỉnh thoảng gặp Thôi Tống cũng có mặt, ta liền lặng lẽ lui đi, cũng coi như là hòa thuận.
Mười ngày sau, Thôi Tống đưa ta vào cung. Trên đường, chúng ta gặp ba cặp phu thê khác.
Đại tỷ cùng Hiền vương tôn trọng nhau như khách, Thái tử và nhị tỷ thì giống như quan hệ vua tôi, ta và Thôi Tống thì bề ngoài hòa thuận nhưng lòng lại xa cách, còn Lý Huyền Ca và tứ muội thì đầy hận thù lẫn nhau.
Hoàng đế hỏi qua vài câu chuyện gia đình, rồi bảo các phu quân lui xuống, để lại chúng ta bốn người lại hỏi: “Có ai bói ra ai sẽ là thiên tử tương lai không?”
Để bảo vệ tính mạng, chúng ta đều ngầm hiểu mà đáp rằng đó là người mình chọn.
Hoàng đế lập tức nổi giận đùng đùng, ho dữ dội, ngả người vào ghế rồi bảo chúng ta cút đi, nhưng ngay sau đó lấy lại bình tĩnh và giữ ta cùng tứ muội ở lại.
“Bỏ qua bọn họ đi. Minh Vấn Thu, ngươi ngày đó chẳng phải muốn chọn Lý Huyền Ca sao?”
Ta nhạt giọng đáp: “Bệ hạ, hôm ấy ta với tứ muội nói là Thừa tướng Thôi Tống, cung nhân cũng có thể làm chứng, nàng chẳng qua chỉ hiểu lầm ý thôi.”
Tứ muội quả quyết: “Bệ hạ, lời nàng nói lúc ấy nhất định là giả dối, là muốn lừa ta chọn sai! Chắc chắn là Lý Huyền Ca!”
Ta ngước nhìn hoàng đế: “Bệ hạ, nếu ngài cho rằng thuật xem tướng có thể nói dối, thì bất kỳ lời nào từ ta hay từ phụ thân ta đều không đáng nghe.”
“Làm sao không nói dối? Các ngươi rõ ràng nói bệ hạ...”
Chén trà như tên b.ắ.n tới, vỡ tan trước mặt tứ muội. Mảnh sứ trắng b.ắ.n ra, vô tình cắt một vệt trên má nàng. Nàng không tránh, chỉ quỳ ngay ngắn hơn, lau vết máu, lặng thinh nhận ra mình lỡ lời.
Hoàng đế giữ vẻ mặt lạnh lùng, phất tay bảo tứ muội lui xuống. Ngài bước chậm rãi, từng bước một.
“Trong ngục, trẫm biết ngươi và nhị tỷ ngươi giấu giếm điều gì đó.”
Giọng nói của ngài chậm rãi hơn bước chân, nhưng trầm ổn.
“Nếu thật như nàng nói trẫm có mệnh trường thọ, trẫm đã không phải tìm tới phụ thân ngươi. Trẫm muốn biết mình có thể sống bao lâu, cũng chẳng muốn hỏi hắn nữa. Ngươi nói thử xem, trẫm sẽ ch/ết như thế nào?”
Trước mặt ta rơi xuống một chiếc khăn lấm m/áu. Ta quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói bình thản vô cùng:
“Bệ hạ, thật ra ta biết nói dối.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt đối diện không chút e ngại.
Hoàng đế chau mày nhìn ta, sắc mặt đanh lại.
Ta không bận tâm đến biểu cảm của ngài, cũng không đợi ngài cho phép, tự mình đứng dậy.
“Bệ hạ, ngày trong ngục, ta từng chứng minh năng lực của mình. Dù là hoàng thân hay kẻ thường, ai rồi cũng có một cái chết. Ngài muốn ta đoán cho ngài, không chỉ mở lời vàng, cũng phải có thù lao xứng đáng.”
Ta bước lui vài bước, quay đầu nhìn hoàng đế:
“Tất nhiên, ngài có thể g.iết ta, giế.t cả nhà ta cũng chẳng hề gì, nhưng ngài sẽ không bao giờ nhận được nửa lời thật từ miệng ta.”
“Ngươi muốn gì? Trẫm nghe thử.”
“Ta chỉ muốn hỏi vết thương của tứ muội tại sao khỏi được.”
Hoàng đế thoáng kinh ngạc, thấy yêu cầu đơn giản hơn tưởng tượng, ngài thở phào:
“Tâm tạng nàng ở vị trí đặc biệt, không nằm bên trái hay bên phải, mà lệch lên giữa, dưới yết hầu. Vì thế dù bị thương nặng ở n.g.ự.c cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ta vô thức đưa tay chạm vào yết hầu của mình: “Thì ra là vậy.”