Dương Hằng đẩy qua những người đang tiếp đón, kéo ta vào lòng, dùng ống tay áo rộng che đi mặt ta, dẫn vào phòng phía sau.
“Tính cách của chàng ấy xưa nay vẫn vậy.” Dương Hằng bôi thuốc cho ta, “Cái c.h.ế.t của Thôi quý phi đưa chảng ấy lên đầu sóng ngọn gió, chảng ấy không muốn bị cuốn vào cuộc đấu đảng phái.”
Ta lạnh lùng nói: “Vậy thì hắn ta nên từ quan.”
Dương Hằng không nhịn được cười, nghĩ đến quý phi vừa qua đời nên lấy tay che miệng:
“Ngươi đừng chấp nhặt với chàng ấy. Trên đời này nào có người nhà nào lại tính toán đúng sai với phu quân của mình chứ?”
Ta đẩy tay nàng ấy ra:
“Hắn ta là phu quân của ngươi, không phải của ta.”
Dương Hằng cười, đặt thuốc vào tay ta:
“Vậy sao? Thế nếu là Lý Huyền Ca thì sao?”
“Chàng ấy sẽ không ra tay với ta.”
Dương Hằng bảo ta nghỉ ngơi, không cần ra ngoài lo tang sự nữa.
Đêm đó, Thôi Tống đến thăm ta.
Đây có lẽ là lần thứ hai hắn ta đến sân viện của ta trong ba tháng ta vào phủ.
Khung cửa bị gõ hai tiếng.
“Chuyện hôm nay, ta không cố ý.”
Ta ngồi tựa vào giường gần cửa sổ, tay cầm quyển sách, không lên tiếng đáp lại.
“Ngươi phải biết rằng, tướng số linh nghiệm như thế, ta cũng thấy sợ hãi.”
Ta dứt khoát đặt quyển sách xuống, nhìn về phía bóng người đó:
“Thôi đại nhân, hôm đó là ngươi hỏi, ta đã nói thật, nhưng lại khiến ngươi không vui. Ngươi lo lắng làm gì? Quý phi tự vẫn, là để báo thù cho tiểu công chúa. Biết đâu sau này ngươi cũng c.h.ế.t vì người mà ngươi yêu tha thiết.”
Hắn ta đứng ngoài cửa một lúc, rồi im lặng quay người bỏ đi.
Thôi quý phi ở bên hoàng đế hai mươi năm, được sủng ái gần mười năm, dù không sinh được con cái nhưng c.h.ế.t đi vẫn đầy oanh liệt.
Hoàng đế chưa kịp oán trách nàng, đã truy phong nàng làm hoàng hậu.
Còn tiên hoàng hậu, bà ta đã qua đời từ lâu, hoàng đế chỉ có thể trút giận lên thái tử.
Hơn nữa, ta từng nói với ông ta rằng, một ngày nào đó thái tử sẽ hạ độc hại ông ta.
Qua chuyện này, hoàng đế lại càng tin tưởng thêm một chút.
Nghe nói Đông Cung bị quân lính bao vây, không ai được ra vào.
Hiền vương Triệu Minh Thành cùng các đại thần khác quỳ gối ngoài điện cầu xin cho thái tử, nhưng cũng không thể lay chuyển hoàng đế.
Triệu Minh Thành tìm đến Thôi Tống, nhưng còn không được vào gặp.
Lúc đó Thôi Tống đã cáo bệnh, nửa tháng không lên triều.
Đại tỷ đến phủ tìm ta:
"Ta không đến để cầu xin cho Thái tử, chỉ là nhị tỷ của muội cũng đang bị giam trong Đông Cung."
Ta đang cắm hoa, thản nhiên nói: "Đại tỷ, tỷ tin muội, tỷ ấy sẽ không c.h.ế.t đâu."
Nàng bất ngờ rút đi cành hoa hồng dài trong tay ta:
"Minh Vấn Thu, đó là tỷ ruột của muội."
Đầu ngón tay bị gai hoa cào, m.á.u vừa trào ra đã bị ta dùng ngón cái chà nát:
"Đại tỷ, tỷ có thể phân biệt thiện ác, tỷ thấy muội thì sao?"
Ta ngắm nhìn sắc mặt của nàng.
"Tỷ và nhị tỷ lạnh nhạt với muội nhiều năm chẳng phải vì muội là kẻ xấu sao? Muội không hiểu chắc? Giờ muốn dùng đến muội thì lại đến cầu xin?"
Minh Vọng Xuân xoay người bỏ đi.
Ta cũng không hiểu, thế nào là thiện, thế nào là ác.
Có điều, đại tỷ có tài phân biệt thiện ác, nên có thể gần người hiền, xa người xấu, ngay cả hôn sự của bốn người chúng ta, cũng chỉ có nàng và Hiền Vương là xứng danh phu thê, cuộc sống yên bình viên mãn.
Với Đông Cung, đây là một mùa đông đầy khó khăn.
Còn Thôi phủ thì lại ấm áp, rộn ràng. Thôi Tống mượn chuyện của quý phi, nửa tháng trong một tháng cáo bệnh ở nhà, cùng Dương Hằng đốt hương trong gác giấy.
Trong gác giấy nhỏ hẹp, trải thảm ấm áp.
Ba người chúng ta ngồi bên trong, Dương Hằng chưng hương trầm qua lửa, tập trung vô cùng, Thôi Tống từ sau lưng vòng tay ôm nàng, thỉnh thoảng chỉ bảo đôi chút, hương thơm ngập tràn cả phòng.
Ta canh lò trà, mơ màng ngủ gật, đến quạt tròn cũng cầm không nổi, rơi từ lòng bàn tay xuống phía trước.
Thôi Tống dùng tay đỡ lấy cán quạt, đặt lên bàn trước mặt ta.
Dương Hằng quay lại, đề nghị: "Hay là mời Lý tướng quân đến phủ?"
Ta ngồi thẳng người.
Thôi Tống cũng đồng ý.
Lý Huyền Ca đến khi tuyết vừa tan, ôm một bó hoa mai lớn, mang đến tặng ta.
Ta và Lý Huyền Ca đắp người tuyết trong sân, cắm đầy cành mai đỏ rực lên đó.
Thôi Tống và Dương Hằng ngồi quanh gác giấy, hương khói thơm dịu tỏa ra.
Chỉ có điều người tuyết lại thành hình như nấm mộ, hai người chúng ta nhìn nhau không nói gì, rồi lại cùng nhau phá dỡ.
Khi đó, Dương Hằng bị lửa than cháy sém vạt tóc, kéo Thôi Tống chạy ra ngoài.
Bốn người nhìn nhau đều cười.
Ngày vẽ xong bức tranh chín chín tiêu hàn, Thái tử phi nằm bệnh ba năm đã lìa đời.
Thân phận của Thái tử phi cao quý, chẳng kém gì Dương Hằng, cũng là bạn thuở thiếu thời của nàng. Để lo tang lễ cho Thái tử phi, lệnh cấm của Đông Cung mới được giải trừ.
Dương Hằng đưa ta đến phúng viếng.
Người hầu trong Đông Cung không ít, nhưng chủ nhân có danh phận, như lương đệ, tuyển thị lại chẳng có bao nhiêu, thật khác thường.
Nhị tỷ mới gả qua nửa năm, đã phải ra tiếp khách.
Dương Hằng nhìn vào bức họa Thái tử phi, xuất thần:
"Năm xưa nàng ấy chưa bệnh, ta thường đến Đông Cung thăm nàng. Sau này… người mất đi nhiều, nàng mới hoàn toàn suy sụp."