Editor: Gấc
Ngày đăng ký kết hôn, tất cả mọi thứ đều rất suôn sẻ.
Ngày hôm trước tuyết vẫn rơi, nhưng sáng sớm hôm sau đã không còn mây. Khi Trầm Triệt đến nhà Lư Chi Hiểu đón cô, cô đã trang điểm xong, không để anh phải chờ. Trên đường đến Cục Dân Chính, hầu như toàn gặp đèn xanh, thậm chí khi đăng ký kết hôn còn có một đôi bận việc gấp nên đã nhường số cho cô.
Có phải mọi việc đều là một khởi đầu tốt không?
Dù sao cũng là ngày đầu tiên Cục Dân Chính mở cửa trong năm mới, người muốn kết hôn đã xếp hàng chờ từ sớm, tuy hai người họ đến không muộn lắm, nhưng khi rời khỏi Cục Dân Chính cũng đã gần hoàng hôn.
Màu cam đậm ngập tràn bầu trời, Lư Chi Hiểu giơ giấy chứng nhận kết hôn lên chụp một tấm ảnh.
Cô tưởng mình sẽ rất hoảng loạn thất thố, nhưng hoá ra kết hôn chính là như vậy.
Trầm Triệt lấy ví ra, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho cô.
“Mật khẩu là ngày hôm nay.”
Gió vẫn lạnh, Lư Chi Hiểu vuốt sợi tóc bay bay ra sau tai: “Làm gì vậy?”
“Bình thường cần mua gì thì dùng cái này.”
“Em có tiền.” Cô cắn môi, tuy đã nghỉ việc nhưng cô không đến mức không có tiền tiết kiệm.
“Cầm đi, chờ đến khi chuyện em muốn làm ổn định rồi nói sau.” Anh nhét thẻ vào tay cô: “Xem như một cách anh đứng về phía em, được không?”
Lư Chi Hiểu gật đầu.
“Sau này làm phiền em rồi.” Hiếm khi khoé mắt Trầm Triệt nhếch lên, cô rất ít thấy dáng vẻ anh cười.
Nụ cười ấy làm Lư Chi Hiểu ngơ ngác, cô cũng trả lời theo: “Sau này cũng phải làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”
-
Đêm đầu xuân, quán lẩu ồn ào náo nhiệt, mùi cay bay ra khắp nơi.
Ba người ngồi ở bàn gần cửa sổ trên tầng hai, Lư Chi Hiểu đắn đo chọn món trên điện thoại.
Cô nghiêng đầu hỏi Trầm Triệt đang lau bát đũa: “Anh có ăn cay được không?”
“Được.” Trầm Triệt nhích lại gần: “Em từng hỏi rồi mà?
“Bọn em rất thích ăn cay, sợ anh không chịu được, em gọi nước xương cho anh nhé.”
Cốc Đình Đình ngồi đối diện nhíu mày, đây thật sự là hai người chưa ở chung với nhau được một tháng sao?
“Này, hai người có thấy mình không?” Cô ấy cảm thấy mình giống một cái bóng đèn to.
“Được rồi được rồi, đã gọi xong rồi.” Lư Chi Hiểu an ủi cô ấy: “Đã gọi cho cậu siêu nhiều lá sách bò.”
Cốc Đình Đình kiêu ngạo: “Vậy còn tạm được. Cậu mau cho mình xem giấy đăng ký kết hôn của hai người đi, mình tò mò quá.”
“Cho cậu xem nè.”
Nhận lấy giấy đăng ký kết hôn và mở ra nhìn, Cốc Đình Đình thấy rất vui, vui thay cho cô bạn thân nhất của mình.
Cô ấy muốn Lư Chi Hiểu thật sự vui sướng chứ không còn dáng vẻ khốn khổ buồn bã.
Cốc Đình Đình ngắm nghía một lát rồi khen: “Hai người có tướng phu thê.”
Lư Chi Hiểu lườm cô ấy, Trầm Triệt lại nói cảm ơn.
Nồi lẩu được bưng lên, bắt đầu nhúng đồ ăn.
Cốc Đình Đình không làm Trầm Triệt khó xử, cũng không hỏi anh câu nào, toàn là hai cô gái uống rượu, anh ở bên cạnh nhúng đồ ăn.
Lư Chi Hiểu từng dặn dò, cô sợ Cốc Đình Đình nói nhiều, sẽ để lộ chuyện mình đã biết anh từ lâu.
Ăn lẩu xong, Trầm Triệt đưa Cốc Đình Đình uống say về nhà, miệng cô ấy vẫn đang lẩm bẩm: “Tôi chỉ có một người bạn tốt này thôi. Tôi đã quen cậu ấy từ khi học đại học, anh không được bắt nạt cậu ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Lư Chi Hiểu dở khóc dở cười: “Đình Đình à, cậu đừng nói nữa, mau vào nhà đi.”
Trầm Triệt dựa vào cạnh thang máy, thấy cô ra ngoài, anh khẽ cười: “Về nhà nhé?”
Lư Chi Hiểu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Về nhà thôi.”
Vậy mà cô cũng là người có nhà.
Không thể tưởng tượng nổi.
-
Về đến nhà, Lư Chi Hiểu tắm nước ấm xong thì cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Vì để tiết kiệm sức lực, cô đã nhờ bên chuyển phát nhanh trong thành phố sắp xếp đồ đạc linh tinh rồi chuyển tới, lúc này cô chỉ ngồi ở mép giường và ngẩn người.
Đây là nơi cô sẽ sống sau này, Lư Chi Hiểu nghĩ chắc chắn sẽ khác cuộc sống trước đây.
Cửa phòng ngủ bị gõ.
“Ngủ chưa?”
Lư Chi Hiểu mở cửa, cô hỏi: “Sao vậy?”
Trầm Triệt lấy một chiếc hộp màu đỏ ra khỏi túi: “Nên đưa cái này cho em.”
“Cái gì vậy?” Lư Chi Hiểu nhìn chiếc hộp nhung được bàn tay có khớp xương rõ ràng kia mở ra, cô đã đoán được đáp án.
Cô không ngờ hai người họ lại có vật như vậy.
Trầm Triệt nhìn vẻ mặt mông lung của cô, anh bật cười rồi kéo tay trái của cô, đeo nhẫn vào.
“Đây là thứ phải có.”
“Ồ!” Lư Chi Hiểu lấy nhẫn ra đeo cho anh: “Chúng ta kết hôn rồi.”
Đêm nay, Lư Chi Hiểu vẫn cảm thấy choáng váng vì đã uống chút rượu, căn nhà yên tĩnh, nhẫn lấp lánh sáng và người đàn ông mình từng thích ở trước mắt.
Anh hỏi: “Buổi chiều khi đăng ký kết hôn, em không nhận ra mình đã kết hôn à?”
“Không phải, chẳng qua bây giờ mới có cảm giác chân thật.”
Lư Chi Hiểu vò đầu, khi muốn giảm bớt sự xấu hổ, cô nhìn thấy vali ở cửa phòng anh.
Cô khó hiểu: “Anh phải ra ngoài à?”
“Đúng vậy, phải đi công tác ở Mỹ một tháng.”
Lư Chi Hiểu ngẩn ra, nhíu mày, không nói gì chỉ vuốt chiếc nhẫn vừa đeo vào.
Trầm Triệt thấy người ở trước mặt cúi đầu không nói lời nào, anh chủ động hỏi: “Sao thế?”
“Ngày mai đi công tác, sao không nói với em tiếng nào…”
Không biết ai nhập vai nhanh hơn.
Đột nhiên có thứ gì đó không tên chậm rãi lên men.
Trầm Triệt thở dài, hơi cúi người: “Xin lỗi, anh đã quen sống một mình trong thời gian dài, không quen báo cáo lịch trình với người khác, sau này anh sẽ chú ý.”
“Là lịch trình mới quyết định, bay vào sáng sớm, có lẽ anh đi một tháng.”
“Không sao, không sao.” Lư Chi Hiểu xua tay: “Em không có ý khác. Em sợ ông nội hỏi mà không biết anh đi đâu thì không ổn lắm.”
“Anh biết rồi.”
“Được, đi ngủ đi.”
“Ừ, chúc anh bay bình an nhé.”
Lư Chi Hiểu ngồi trên cửa sổ ở trong phòng, cạnh chân cô là một chiếc hộp giày cũ, bên trên viết vài chữ. Đây là tất cả mọi thứ về trường trung học số 1 thành phố Thanh.
Cô nghĩ, nhất định phải tỉnh táo lại, dù đây là ngôi nhà hiện tại của cô nhưng cô vẫn phải làm việc đàng hoàng, không được ỷ lại Trầm Triệt.