Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gấc.

Thích Trầm Triệt thêm lần nữa là điều khó tránh khỏi.

Không cần lý do, chỉ cần Lư Chi Hiểu nhẹ nhàng rung động là cô sẽ sa vào.

Chỉ một cái chớp mắt, sẽ nhớ lại những lần rung động của nhiều năm trước, những viên sủi trong nước bắt đầu kêu xèo xèo, biến thanh xuân thành nước có vị chua.

Học kỳ 2 lớp 10, lớp Lư Chi Hiểu có một học sinh tên Trầm Triệt chuyển tới.

Anh vừa xuất hiện đã hấp dẫn hầu hết học sinh trong lớp, khi anh đạt hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ, càng làm cả lớp bàn tán hết đợt này tới đợt khác.

Ngày nào Lư Chi Hiểu cũng nghe thấy những người xung quanh bàn tán về anh, cô cũng sẽ vô thức nhìn về phía anh, tình cảm nảy sinh rất tự nhiên.

Khi mười mấy tuổi, người bên cạnh hỏi bạn, bạn cảm thấy người kia trong lớp như thế nào?

Lúc ấy, bạn sẽ không nhịn được mà nhìn về phía người ấy, sẽ thầm nghĩ trong lòng là khá đẹp trai.

Trong một tiết văn nọ, Trầm Triệt ngủ trong lớp, bị giáo viên gọi dậy. Lúc đó mặt anh hiện rõ vết hằn, làm cho các bạn học cười to, giáo viên bảo anh đứng ở cuối lớp nghe giảng.

Lư Chi Hiểu ngồi ở hàng cuối của lớp.

Anh buồn ngủ ngáp một cái, rồi cúi đầu.

Giáo viên giảng được một nửa thì đi họp, ông ấy vừa đi, Trầm Triệt lập tức ngồi xuống ghế trống ở bên cạnh cô.

Nơi này xa cửa sau nhất, giáo viên vào cũng không dễ bị phát hiện, mà hôm nay đúng lúc bạn cùng bàn của cô xin nghỉ.

Anh nói với Lư Chi Hiểu đang lén học tiếng Anh: “Bạn gì ơi, bạn giúp tôi canh thầy nhé, cảm ơn.“

Hoa mộc lan ngoài cửa sổ lụi tàn, trên cửa sổ cạnh chỗ của Lư Chi Hiểu có nuôi vài con cá vàng, ánh mặt trời xuyên qua bể cá hoá thành ánh sáng sặc sỡ chiếu lên góc nghiêng của Trầm Triệt, tóc húi cua của anh dài hơn một chút so với lúc mới chuyển đến.

Cô định kéo rèm xuống, khi lướt qua anh, cánh tay cô chợt chạm vào tóc anh làm cô hơi nhột, tai Lư Chi Hiểu đỏ bừng lên như bôi mứt dâu. Cô rụt tay lại, vuốt tai rồi tiếp tục làm bài.

-

Sáng sớm hôm sau, Lư Chi Hiểu mới ngủ chưa đến hai tiếng lại mở mắt, cô nói với Meo Meo đang kêu meo meo ở cuối giường: “Meo Meo, mày để tao ngủ thêm một lát được không. Tao mới ngủ được một lúc thôi.”

Nghĩ đến nụ hôn tối qua, Lư Chi Hiểu khó có thể đi vào giấc ngủ. Cô trằn trọc mãi đến rạng sáng mới ngủ được.

Mèo quýt ngồi ngay ngắn ở trên giường, nó lắc đuôi lên án cô không cho nó ăn cơm.

Lư Chi Hiểu vén chăn ra, nhìn nó vài giây, sau đó cô duỗi người: “Tao nhận thua. Chúng ta đi ăn sáng thôi, tiện thể làm canh giải rượu cho ma men.”

Bát cơm của Meo Meo được đặt cạnh ban công, Lư Chi Hiểu đổ hạt mèo, sau đó vuốt đầu con mèo nhỏ đang ăn rồi khẽ cười.

Cô đặt một loạt giá gỗ trên ban công, dùng để đặt chậu hoa, mấy chậu cẩm tú cầu xanh nở rộ, cây nguyệt quý lại không tốt lắm, lần trước Meo Meo giẫm chân vào, gần như cây đã lung lay sắp đổ.

Mặt trời chưa lên cao, màu xanh bao phủ cả thế giới, nhưng ở quảng trường dưới tầng đã vang lên tiếng nhạc của nhóm người tập thể dục buổi sáng.

Cùng với âm nhạc, Lư Chi Hiểu nấu xong bữa sáng.

Cô còn làm nước táo mật ong cho Trầm Triệt, cũng không biết uống sau khi thức dậy có ích hay không.

Trầm Triệt xoa huyệt thái dương, mở cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Phòng khách sáng sủa, Lư Chi Hiểu ngồi trên sofa đọc sách, cô ngồi ở rìa sofa, hai chân đung đưa ở ngoài, bàn tay nhỏ nhắn cầm gậy trêu mèo, lắc tới lắc lui để Meo Meo bắt.

Cô đặt sách xuống: “Anh dậy rồi à, em có nấu canh giải rượu cho anh đấy. Anh đi rửa mặt trước đi, sau đó tới uống.”

Anh vào nhà vệ sinh, thấy thảm lau chân màu hồng nhạt đặt ở cửa, đây là màu rất ít khi xuất hiện trong nhà anh.

Nó hoàn toàn khác cuộc sống đơn độc của anh.

Trầm Triệt đột nhiên nhớ tới lời Quý Thành nói với anh trước khi anh kết hôn “Có lẽ kết hôn sẽ là một quyết định không tồi đối với cậu, cho người không sống đàng hoàng như cậu có người bầu bạn, cũng khá tốt. Hy vọng cậu có thể bị cô ấy cảm hoá.”

Quả thực cô là một đối tượng kết hôn không tồi.

Anh đã nhận ra sự thay đổi trong nhà từ lâu, nhưng anh ngầm đồng ý cho cô xâm nhập vào cuộc sống của mình.

Mỗi sáng rửa mặt, khi nhìn thấy chậu cây nhỏ tươi rói đặt trên bồn rửa mặt, Trầm Triệt sẽ cảm thấy ngày đó có chuyện tốt.

Trầm Triệt nghĩ, có lẽ lần đầu tiên gặp được cô, anh đã muốn kết hôn với cô.

Không phải lần xem mắt đó, mà là sớm hơn nữa.

Cuối thu năm ngoái, Trầm Triệt uống cà phê ở quán cà phê gần nhà, Quý Thành nhờ anh phỏng vấn một nhà thiết kế đồ hoạ.

Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, Trầm Triệt dựa vào sofa, nhìn thông tin của đối tượng xem mắt được ông nội gửi tới.

Sau khi xem vài trang, Trầm Triệt xoa nhẹ ấn đường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phía sau có tiếng nói chuyện vang lên.

Là một giọng nữ trong trẻo, hình như cô đang xem mắt.

“Tôi cần kết hôn gấp.” Cô nói như vậy, có vẻ cô rất căng thẳng nên uống một ngụm cà phê, rồi lại nói tiếp: “Tôi không cần gì khi kết hôn hết, coi như là đối tác, anh lộ mặt cho mẹ tôi xem là được. Sau khi kết hôn, chúng ta không làm phiền nhau, nếu anh gặp được người mình thích, chúng ta sẽ ly hôn ngay. Anh có lý do kết hôn không? Chúng ta có thể bàn trước.”

Hình như đối tượng xem mắt của cô bị cô dọa nên chưa nói được mấy câu đã lấy cớ rời đi.

Trầm Triệt rất tò mò, anh từng nói với Quý Thành, kết hôn là hợp tác, hoàn thành mục đích mà thôi.

Không biết có phải trên thế giới có quá nhiều người bình thường hay không mà lại hơi không thú vị.

Khoảnh khắc ấy Trầm Triệt rất tò mò về cô.

Khi cô rời đi, Trầm Triệt không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cô gái mặc chiếc áo khoác màu nâu kết hợp với quần jean cạp cao, làm nổi bật dáng người cao gầy, tóc xoăn nhẹ bị cô vén ra sau tai, lộ ra khuyên tai vintage tròn, cô chợt lướt qua, anh chớp mắt, nhìn thẳng vào mặt cô.

Trầm Triệt thừa nhận, gu của anh là người như Lư Chi Hiểu.

Ánh mắt của cô kiên định, nhưng lại có vẻ hơi bất mãn với việc xem mắt, cô khẽ cắn môi, cả người lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Là bất an bực bội với tình hình hiện tại.

Sau đó anh gặp lại cô ở quán cà phê, cũng là cảnh cũ.

Trầm Triệt không biết tại sao mình luôn cho rằng sẽ gặp lại cô, rất nhiều ngày sau đó, anh luôn tới quán cà phê vào buổi chiều để đợi.

Lần nào anh cũng thấy dáng vẻ Lư Chi Hiểu xem mắt thất bại, hình như vẻ nôn nóng trên người cô không hề giảm bớt.

Sau này, mùa đông đến, Trầm Triệt làm một chuyện không trong sáng lắm.

Sau khi vô tình biết cô đăng ký trên web tình yêu và hôn nhân, anh tìm đến trang web ấy và tự đăng ký.

Rồi sau đó, vào hoàng hôn của một ngày tuyết rơi nào đó, anh xuất hiện trước mặt cô.

Anh chỉ coi cô là một đối tượng thích hợp để kết hôn, sự thật là như vậy.

Nhưng bây giờ, Trầm Triệt ngồi cạnh bàn ăn, uống nước mật ong ấm áp, Lư Chi Hiểu đang ngồi đối diện đọc kịch bản, bút nhớ màu xanh neon lăn đến bên tay anh.

Anh muốn nắm lấy cảm giác chân thật này.

Tầm mắt của Lư Chi Hiểu không rời khỏi kịch bản, cô chỉ duỗi tay mò mẫm trên bàn, kết quả lại chạm vào tay anh, sau đó lập tức rụt lại.

Anh buồn cười: “Nghiêm túc đến vậy sao?”

Cô cầm lấy bút, xấu hổ cười: “Uống xong chưa?”

Lư Chi Hiểu đứng dậy, định dọn bát đũa.

“Em đọc tiếp đi, để anh dọn.”

“Ừ.”

Trầm Triệt rửa sạch bát đũa, thấy cô tập trung, anh không làm phiền cô mà lập tức đi vào phòng khách.

Anh muốn cài đặt trò chơi mới sáng lập vào máy chơi game ở nhà.

Còn chưa đi đến phòng khách, Trầm Triệt đã nhìn thấy một chiếc túi ở cửa phòng khách, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, mở ra xem.

Người Trầm Triệt cứng đờ, anh để tay ra sau cổ, hỏi chuyện anh tò mò.

“Hiểu Hiểu, hôm qua anh về kiểu gì vậy?”

Hôm qua anh uống quá nhiều, ký ức của anh chỉ dừng lại ở cảnh Quý Thành gọi điện thoại cho cô, những chuyện sau đó anh không nhớ gì hết.

Lư Chi Hiểu nghe vậy thì ngẩn ra: “À —— Em lái xe tới đón anh về đó.”

“Không có gì khác hả?”

“Cái gì, cái gì khác?” Cô lắp bắp, tưởng anh nhớ ra.

Trầm Triệt xoay người, lấy hộp trong túi ra cho cô xem: “Cái này là anh mua, hay là…?”

Lư Chi Hiểu đeo kính để tiện đọc kịch bản, cô đỡ kính, mắt nhìn theo chuyển động của anh.

Sau khi nhận ra đó là gì, mặt cô đỏ bừng, cô đứng dậy.

“Á, không phải em mua, sao lại có cái này...” Cô muốn lấy lại.

Trầm Triệt lại giơ lên cao, nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, anh bật cười: “Ồ, vậy cũng không phải anh mua.”

Nhận ra giọng điệu nghi ngờ của anh, Lư Chi Hiểu nhíu mày: “Thật sự không phải em, không được cười!”

Trầm Triệt nghiêm túc lại, anh ho nhẹ một tiếng: “Được, không cười.”

“Vứt đi.” Có lẽ Lư Chi Hiểu đã đoán ra là ai mua, nhưng cô sợ nói ra, anh sẽ cho rằng mình đang ngụy biện.

“Giữ lại đi.” Trầm Triệt vừa nhìn thấy hoá đơn trong túi, bên trên ghi tên của bạn cô.

Anh chỉ muốn trêu cô, sợ cô phát hiện nên dứt khoát nhét vào ngăn tủ cạnh cửa.

Việc này kết thúc.

Trầm Triệt ngồi trên sàn nhà cài game, mà Lư Chi Hiểu thì ngồi trước sofa đọc kịch bản, tuy chẳng ngấm được chữ nào.

Cô lấy điện thoại ra mắng Cốc Đình Đình một trận, sau đó đỏ tai bị anh gọi tới chơi game.

Cuộc sống là như thế nào.

Hình như Lư Chi Hiểu chưa từng bận rộn vì bất cứ mục đích gì. Khi lên đại học, cô luôn đi làm thêm, đi lồng tiếng ở khắp nơi, đó là lối thoát của cô vì cô thấy hứng thú. Sau này, cô lại tìm được một công việc tương tự.

Cô luôn làm kế hoạch, luôn chạy tới chạy lui trong siêu thị, khi cô gặp sự cố, bị người ta hắt cà phê đầy người thì cũng phải nhịn cơn đau do kinh nguyệt gây ra để cười xin lỗi khách hàng.

Cô cho rằng mình sẽ sống cả đời một cách mờ nhạt như vậy, cảm giác này giống như một người giẫm chân vào vũng bùn lầy lội, chỉ có thể bước tiếp, không thể hối hận, cũng không được xao nhãng.

Mà Trầm Triệt thì sao.

Sau khi bố mẹ anh ly hôn, anh đã quen sống một mình, không dám làm phiền ông và họ hàng, cho nên quen tự quyết định mọi việc.

Trong vô số đêm thao thức, anh chưa bao giờ dám nghĩ về quá khứ, đứng trên toà nhà cao tầng, chỉ dám làm chuyện duy nhất mình thích ở hiện tại.

Sau này, ông nội ung thư nằm viện, anh rời khỏi công ty game mình thích, trở về khởi nghiệp, lúc ấy Trầm Triệt mới phát hiện anh sợ bị vứt bỏ.

Anh ích kỷ, lúc này bắt đầu giữ ông lại, bắt đầu nuối tiếc.

Gió xuân thổi qua cành lan trong góc, mèo quýt nằm trên gối ở gần đó, coca lạnh bắt đầu tan, làm ướt sàn nhà.

Lư Chi Hiểu bị cảnh tượng đẫm máu chợt xuất hiện trong trò chơi dọa sợ, cô nắm tay áo của Trầm Triệt, trốn ra sau lưng anh.

Có lẽ lúc này, trên thế giới có vô số hoa rơi xuống, tạo nên gợn sóng lóe sáng trên mặt hồ.

Mà có người tình nguyện giao trái tim cho người khác.

Cuộc sống là như thế nào, bọn họ không biết.

Nhưng ngày xuân này có thể tồn tại mãi mãi không?

Lư Chi Hiểu lại mong ước, giống như trước đây, khi che nắng cho Trầm Triệt, cô mong ước tiết học đó sẽ không bao giờ tan.

Bây giờ cô mong cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ kết thúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK