Nhóm người hầu đều đối với thiếu phu nhân này tán thưởng không thôi, cùng thiếu gia thật sự là trời sinh một đôi a!
Một ngày nghỉ trưa, Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên ra ngoài ăn cơm, Hữu Thiên gọi món bò bít-tết một bên cùng bạn tốt nói chuyện trời đất: “Duẫn Hạo a, không phải ta khen ngươi nga, ngươi hành động thật nhanh, nghe nói Tại Trung đã đến nhà ngươi ở.”
“Tin tức của người thật chính xác, đây là ý của mẹ ta, người đừng hiểu lầm!” Đêm đó khắp nơi trong nhà tràn ngập hương vị hôn môi của hắn và Tại Trung, nếu không phải định lực hảo chính mình lúc ấy sẽ ‘yêu’ y, bất quá hắn không nghĩ sẽ dọa Tại Trung, Tại Trung rất ngây ngô.
“Ha ha, giấu đầu lòi đuôi. Đúng rồi, ta nghe nói gần đâu có quán cà phê, hoàn cảnh cũng tao nhã, đi thử xem.”
“Cũng được.” Dù sao cũng có thời gian.
“Tại Trung, nghe Xương Mân nói ngươi sắp kết hôn nhưng lại là tổng tài tập đoàn Thần Thoại?” Một nam tử tuổi trẻ khí khái hỏi.
“Đúng vậy, Lý Đặc ca.”
“Vậy ngươi còn đến quán cà phê của ta làm gì? Nên ở nhà hưởng phúc, quán cà phê nho nhỏ này sao mời nổi Trịnh thiếu phu nhân a?” Nam tử được gọi là Lý Đặc nói đùa.
“Ca, ta thích công việc này, sau này ta không nghĩ cái gì đều dựa vào Duẫn Hạo, hơn nữa ca ta, hắn……” Tại Trung muốn nói lại thôi.
“Ngươi không nói cho Trịnh Duẫn Hạo biết sao? Để hắn giúp ngươi giải quyết không phảo được rồi sao.”
“Duẫn Hạo đã đem ca ta chuyển tới bệnh viện tốt nhất trong thành phố, mời bác sĩ giỏi nhất, giúp ca ta nằm trong phòng bệnh cao cấp, còn có quản lý hộ lý chuyện nghiệp túc trực 24/24, hắn đã làm được quá nhiều.” Tại Trung trong lòng cảm kích Duẫn Hạo.
“Được rồi, ngươi đã nghĩ dựa vào bản thân ta đương nhiên ủng hộ. Huống chi ngươi là cây hái ra tiền, có ngươi ở quán cà phê ta diễn tấu đàn violon, việc làm ăn càng ngày càng tốt.” Lý Đặc vỗ vỗ bả vai Tại Trung. “Đi chuẩn bị một chút, tới phiên ngươi.”
“Kính chào quý khách.” Nhân viên nhìn thấy hai nam nhân khí khái siêu cấp, đều choáng cả mắt.
Mà lúc này, mọi người trong quán cà phê đang nói chuyện phiếm bỗng nhiên đều im lặng, hết sức chăm chú nhìn vào mỹ thiếu niên đang diễn tấu đàn violon, lắng nghe tiếng đàn.
Tấu khúc xong, mọi người vỗ tay không ngừng, mỹ thiếu niên lễ phép cúi người chào nhưng khi y ngẩng đầu lên, một đôi mắt tức giận nhìn thẳng vào mỹ thiếu niên.
Bàn cà phê có ba người ngồi, một người cúi đầu, một người biểu tình nghiêm túc, còn có một người không nề hà nhìn hai người kia.
“Cái kia, các ngươi hảo hảo tâm sự, ta đi ra ngoài trả lời điện thoại a.” Hữu Thiên chịu không nổi không khí hiện tại, đi là thượng sách.
“Em không phải nói em bỏ hết việc rồi sao? Hiện tại ở trong này làm gì?” Ngữ khí cùng biểu tình lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run.
Thiếu niên vẫn cúi đầu rốt cuộc ngẩng đầu lên, y cũng biết chính mình nói dối là không đúng: “Công việc nào em cũng đều nghỉ, chỉ có việc này em không thể bỏ, sở dĩ gạt anh, là vì em biết anh nhất định sẽ không đồng ý cho em làm ở đây, thật xin lỗi, Duẫn Hạo.”
“Em cần tiền như vậy sao? Anh nói rồi, tiền thuốc men của ca ca em, em không cần lo lắng.” Duẫn Hạo thật sinh khí khi biết Tại Trung lừa mình.
“Ông chủ ở đây có ơn với em hơn nữa em thật yêu thích công việc này……”
“Đừng nói với anh lý do đường hoàng này nọ, nói tới nói lui không phải là muốn tiền thôi sao.” Tại Trung còn chưa nói xong đã bị Duẫn Hạo vô tình cướp lời, “Lập tức nghỉ việc, em cần bao nhiêu tiền anh cho em!”
“Em không cần.” Tại Trung dũng cảm chống lại ánh mắt của Duẫn Hạo, “Cho dù cùng anh kết hôn, em cũng muốn dựa vào bản thân kiếm sống, em thật cảm ơn anh đã làm nhiều chuyện cho ca ca em, nhưng có một số việc em dựa vào chính mình có thể tự giải quyết.”
“Em rốt cuộc còn chuyện gì gạt anh đây? Tốt nhất hôm nay tất cả đều nói cho rõ ràng.” Duẫn Hạo càng tức giận hơn.
“Trịnh tiên sinh, Tại Trung sẽ không nghỉ việc, ta cũng không đồng ý cho y nghỉ.” Lý Đặc đã sớm chú ý tới tình trạng của Tại Trung, cũng nhận ra nam nhân kia chính là vị hôn phu của y – Trịnh Duẫn Hạo. “Tự giới thiệu một chút, ta là ông chủ của quán cà phê này, Lý Đặc.”
“Nếu ta muốn mang y đi, ai có thể cản được ta?” Duẫn Hạo khinh thường nhìn thoáng qua Lý Đặc.
“Tại Trung không phải là vật sở hữu của ngươi, y có tự do của bản thân. Tại Trung làm việc ở đây là do y tự nguyện, chẳng lẽ ngàu không nên tôn trọng quyết định của y sao?” Lý Đặc không kiêng nể khí thế của Duẫn Hạo.
Không để ý tới Lý Đặc, Duẫn Hạo nhìn Tại Trung: “Anh hỏi em một lần cuối, nghỉ việc hay là không?”
“Em sẽ không nghỉ việc.”
“Hừ! Hảo, anh hiện tại sẽ khiến cho quán cà phê này đóng cửa.”
Nghe câu đó trong lòng Tại Trung cả kinh, trải qua khoảng thời gian ở chung Tại Trung biết rất rõ Duẫn Hạo là người nói được làm được. “Anh không thể như vậy, đây là chuyện của em, anh sao có thể liên lụy người khác.”
“Anh nói được làm được.”
Tại Trung rất sợ bản thân sẽ liên lụy Lý Đặc, không thể không cúi đầu: “Em cùng anh trở về.”
Đang lúc Duẫn Hạo lôi kéo Tại Trung chuẩn bị rời quán cà phê, Lý Đặc ngăn cản hai người: “Trịnh tiên sinh, có thể hay không nói chuyện riêng với ngài một chút.”
Duẫn Hạo nhìn Lý Đặc: “Được.”
Trên đường về Trịnh gia, Duẫn Hạo cùng Tại Trung trên đường không nói gì.
Về đến nhà, Tại Trung liền trực tiếp trở về phòng, y giận Duẫn Hạo bá đạo cũng giận chính mình vô năng.
“Khấu khấu”
“Tại Trung, chúng ta cần nói chuyện.”
Không có trả lời.
“Anh biết em ở bên trong, anh vào đây.”
Trong phòng, Tại Trung ghé vào trên giường nhìn rất thương tâm.
Duẫn Hạo biết Tại Trung nhất định khóc, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống đem Tại Trung chuyển qua đối mặt với mình. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị che kín bởi nước mắt, Duẫn Hạo cảm thấy thật đau lòng: “Vì cái gì không nói cho anh biết? Hôm nay anh lớn tiếng một chút, đừng thương tâm được không?”
“Em chỉ không muốn danh dự ca ca bị hao tổn, không muốn anh xem thường ca ca của e.” Tại Trung biết Lý Đặc nhất định đem chuyện Hi Triệt thiếu một món nợ lớn nói cho Duẫn Hạo biết. Một năm qua, Tại Trung cố gắng kiếm tiền cộng với sự giúp đỡ của Lý Đặc cùng di sản cha mẹ để lại, đã trả được một khoảng, chỉ cần kiên trì một chút, sẽ có thể trả sạch hoàn toàn. Chuyện Hi Triệt thích cờ bạc trừ bỏ Tại Trung ra chỉ có Lý Đặc biết thôi.
Duẫn Hạo đem Tại Trung ôm vào lòng: “Về sau có anh cùng em chia sẻ, vô luận chuyện gì.”
“Ân.” Tựa vào trong lòng Duẫn Hạo, Tại Trung cảm thấy hảo ấm áp, hảo an tâm.