Trợ lý của anh cảm thấy bất bình thay cho chị đại diện, nhưng cũng không dám nói gì, suy nghĩ một hồi thì nghĩ ra một cách. Lúc sắp xếp lại hành lý cho Lịch Phong, cậu ta đề nghị: “Anh… Sao anh không đồng ý với Hàn Thời luôn đi?”
Lịch Phong đang thay quần áo, quay đầu hỏi: “Đồng ý gì?”
“Thì giao dịch lần trước anh ấy nói với anh mà anh từ chối đó.” Trợ lý vẫn thấy Lịch Phong quá thiệt thòi, bị Hàn Thời lợi dụng quá nhiều, càng nghĩ càng không nhịn được mà xúi giục: “Chính anh ta nói mà, một tháng gì đó để đổi lấy sự có mặt của anh trong chương trình thực tế ấy, anh cứ đồng ý thôi.”
Mấy cái khác không nói, chỉ riêng khuôn mặt của Hàn Thời thì một tháng cũng xem như là đủ để đền bù tổn thất rồi.
Tưởng tượng cảnh Hàn Thời vì danh tiếng của mình mà phải đi nhờ vả Lịch Phong kiểu này, trợ lý thấy rất hả giận, đồng thời cũng nóng lòng muốn xem thái độ của Lịch Phong.
Lịch Phong nhìn cậu trợ lý, khẽ mím đôi môi mỏng lại.
“Dù gì… dù gì thì anh ta cũng đã quá quen với mấy chuyện này.” Trợ lý bị Lịch Phong nhìn nên chột dạ, yếu ớt biện hộ: “Anh ta cũng đâu có để ý, mắc gì anh cứ phải bó buộc bản thân mình như vậy? Lúc nãy chị Phùng cũng nói rồi đấy, anh ta ăn chơi đàng điếm từ nhỏ… Có phải loại người gì tốt đẹp đâu mà anh không nỡ? Thừa dịp quay chung chương trình thì cứ đè anh ta ra làm đi! Chính anh ta là người đề nghị, chắc chắn không dám phản kháng…”
“Tôi có làm với cậu ta hay không thì có liên quan gì đến việc cậu ta ăn chơi đàng điếm?” Giọng nói Lịch Phong rất thản nhiên, hỏi vặn lại: “Ngày nào cũng đi chơi thì đồng nghĩa với việc ngủ với ai cũng được à?”
“Không phải.” Trợ lý cứng họng, “Em chỉ thấy anh bị thiệt thòi…”
“Tôi không thích nói đi nói lại nhiều lần. Trên xe tôi đã nói với chị Phùng rồi, bây giờ nói lại với cậu một lần cuối – không được chửi bới em ấy.” Lịch Phong nhíu mày liếc trợ lý một cái: “Hơn nữa, cậu đừng nói cái gì mà “Cứ đè ra mà làm” nữa, như thế người ta gọi là cưỡng gian trong hôn nhân đấy.”
Trợ lý nhận ra Lịch Phong đang tức giận, liền gật đầu như trống bỏi, không dám nói nhiều nữa.
—-
“Aizz, anh thấy không? Haha… Ở trường quay XX làm cho OO không thể xuống giường, lỡ hết cả ghi hình.”
Ở nhà Hàn Thời, cậu đang dựa trên ghế sô pha, đôi chân dài gác lên bàn trà trước mặt, vừa đọc tin tức vừa ấn cái bật lửa đến mức phát ra tiếng “bùm bùm”, lầu bầu nói: “Bà m* nó! Chừng nào ông đây mới được quấy rầy giống vậy đây…”
Mục Gia Ngôn quay sang, nhìn Hàn Thời với vẻ mặt “một lời khó nói hết”: “Mặt cậu bớt dày xíu được không?”
“Kệ người ta.” Gần đây tâm trạng Hàn Thời rất tốt nên bị Mục Gia Ngôn mắng cũng không tức giận, miễn cưỡng nói: “Anh tới đây làm gì? Em lại gây chuyện rồi hả?”
“Tới cảnh cáo cậu, lo mà duy trì tình hình hiện tại cho tốt đi, đừng nổi điên nữa.” Mục Gia Ngôn mở túi lấy cái máy tính bảng ra, “Bọn họ vừa biên tập xong tập tiếp theo của <Nắm chặt tay anh>rồi gửi cho anh, cậu có muốn…”
“Muốn muốn muốn, lấy ra lấy ra em coi.” Hai mắt Hàn Thời sáng lên, tắt ngay ti vi rồi chụp lấy cái máy tính bảng: “Anh xem chưa? Quay được không?”
Mục Gia Ngôn ra vẻ tạm được: “Cũng được!… Kì này lúc bọn họ chèn phụ đề phối âm thanh anh cũng chỉ đạo đôi chút, chắc chắn là tốt hơn tập trước nhiều. Đó là chưa nói tới… cảnh thân mật lần này của hai người.”
Lỗ tai Hàn Thời đỏ ửng, sốt ruột thúc giục: “Nói nhiều quá, hôn môi phút thứ mấy?”
Mục Gia Ngôn bật cười đầy trêu ghẹo, cầm lại notebook, tua đến đoạn hôn môi cho cậu xem.
Hàn Thời chộp cái máy về, cúi đầu dò xét.
Lỗ tai đỏ ửng… đã thành đỏ chót rồi.
Không biết bản này có phải là bản sẽ up lên mạng hay không mà cảnh hôn môi gần như không hề bị cắt, chỉ đổi vài góc quay khác nhau, còn ghép thêm cảnh Lịch Phong kiểm tra bàn tay bị thương của Hàn Thời. Khán giả không biết tình hình sẽ cho là — Lịch Phong thấy tay Hàn Thời rách còn nổi cả bóng nước, nên mới không kiềm lòng được.
Hàn Thời coi tới coi lui hai phút đó mãi, đuôi sắp vẫy nhanh như cái quạt điện rồi. Cậu nhìn vẻ mặt không hài lòng lắm của Mục Gia Ngôn, cố gắng nhịn cười mà đánh giá: “Cũng… tạm được”
“Tạm được?” Mục Gia Ngôn cười nhạt, “Anh đã nói với cậu như nào? Rồi cậu đồng ý với anh những gì? Khó khăn lắm Lịch Phong mới chủ động một lần! Cậu đáp lại thế này đây hả? Tự nhìn cái bộ dạng kinh sợ của cậu đi! M* kiếp làm như bị cưỡng gian không bằng! Cậu làm ơn thân mật với người ta hơn đi! Được không? Được không hả?”
“Không! Ông đây làm được như thế đã là tốt lắm rồi!” Mặt Hàn Thời đỏ bừng, lớn tiếng hét lại: “Anh biết lúc đó Lịch Phong làm gì không?! Anh ấy, anh ấy…”
Mục Gia Ngôn sửng sốt, nghi hoặc nhìn Hàn Thời: “Anh ta làm gì?”
Lẽ nào Lịch Phong sờ trộm chỗ nào của Hàn Thời rồi? Hay là lợi dụng làm gì Hàn Thời ở mấy chỗ máy quay không quay được? “Không thể nào…”
Hàn Thời hơi xấu hổ, bèn nói thật nhanh: “Hôn môi! Là hôn môi đó anh hiểu không?”
Mục Gia Ngôn: “…”
Hắn lạnh lùng nhìn cậu, hít sâu một hơi, cố gắng duy trì sự hiền hòa và kiềm chế hết mực của một người đại diện: “Anh ta hôn lưỡi cậu rồi? Tách môi cậu ra? Hay chơi đầu lưỡi cậu à?”
Cổ Hàn Thời cũng đỏ như muốn bốc cháy, làm như lời nói của Mục Gia Ngôn chứa đựng điều gì khiến người khác giận sôi lên vậy. Cậu nhìn Mục Gia Ngôn đầy ghét bỏ: “M* nó, lúc nào trong đầu anh cũng chứa đầy mấy chuyện dâm đãng lẳng lơ!”
Mục Gia Ngôn: “…”
Mục Gia Ngôn cười khổ một tiếng – biết mà, người và đầu gỗ không nên nói chuyện với nhau…
Hàn Thời ghét bỏ ôm máy tính bảng tránh xa Mục Gia Ngôn, vui vẻ như một đứa trẻ mở lại video xem, rồi căm giận nói: “Anh có giỏi thì để anh ấy hôn một lần đi! Ông đây bị hôn suýt chút là mang thai, nếu là anh… anh nói xem anh có phát điên không?”
“Sao tôi lại… mang cái người này về làm việc cùng vậy trời…” Mục Gia Ngôn mất hết cả sức lực, đành mệt mỏi ngồi xuống: “Tôi cảnh cáo cậu, một lần cuối cùng… Lần này là lần cuối, làm ơn lần sau chủ động giùm! Chỉ một bên bày tỏ thì không thể làm khán giả thấy ngọt ngào được! Lần này chỉ tạm thời giúp cậu thoát khỏi rắc rối thôi, cậu phải làm cho mọi người thấy cậu và Lịch Phong là lưỡng tình tương duyệt, có qua có lại, hiểu không?”
“Rồi.” Hàn Thời bật video lên, chuẩn bị xem thật kĩ từ đầu tới cuối một lần nên qua loa đáp lại: “Biết rồi, lần sau tính.”
Mục Gia Ngôn thấy Hàn Thời không quan tâm mình, suy nghĩ một chút lại nói: “Thân là bạn học cũ của Lịch Phong, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu – Lịch Phong không phải là mẫu người chủ động đâu. Nếu cậu cứ giữ mãi cái ý nghĩ chờ đợi anh ta tiếp cận… thì cậu giữ đến kiếp sau đi!”
Hàn Thời chớp chớp mắt. Đúng là lúc đó Lịch Phong chỉ thương hại cậu, muốn giải vây cho cậu mà thôi.
Hàn Thời ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Anh ấy thích chủ động câu dẫn à? Hồi trước bạn trai của ảnh cũng vậy hả?”
“Chắc vậy đó!”
Thật ra thì Mục Gia Ngôn cũng chẳng biết, trước giờ anh chưa từng thấy Lịch Phong qua lại với người nào để mà so sánh. Anh chỉ muốn kích Hàn Thời để cậu khiêu khích Lịch Phong nhiều hơn, như thế hai người sẽ cực kì tình thú trước máy quay.
Mục Gia Ngôn mập mờ nói: “Đàn ông… Không phải ai cũng vậy sao? Cậu không thích kiểu phóng túng à?”
“Em thích dạng gì anh không biết hả?” Hàn Thời bứt tóc, buồn bực nói: “Biết rồi, cũng sắp đi quay lại… Em sẽ chú ý.”
“Tốt nhất là vậy.” Mục Gia Ngôn suy nghĩ một hồi lại nói: “Mai đi quay lại rồi đúng không? Diễn thì phải diễn cho thật tình cảm! Bao nhiêu là người chế giễu cậu bị Lịch Phong ghét bỏ, nhớ không? Cậu càng cố gắng rù quyến thì anh ta sẽ càng thân thiết với cậu nhiều, còn đám antifan thì càng tức giận hơn! Hiểu không?”
Hàn Thời thầm nhủ trong lòng – đám antifan kia có tức giận hay không cũng đâu phải chuyện của cậu, nhưng vẫn gật đầu cho có lệ: “Biết rồi khổ lắm nói mãi!!”