Mục Gia Ngôn được nước lấn tới, yêu cầu từ nay về sau muốn biên tập bất cứ thứ gì cũng phải thông qua hắn, phía Hàn Thời tuyệt đối có quyền chỉnh sửa biên tập, thậm chí cắt giảm những cảnh mình muốn. Nếu cần thiết, họ cũng phải có quyền quyết định lịch trình và kịch bản quay của Lịch Phong và Hàn Thời.
Tổ chương trình hối hận không kể xiết, không ngờ chỉ một cái tên Vưu Bân thôi mà lại đem đến đủ thứ rắc rối như vậy. Chẳng hiểu sao bọn họ cứ liên tục chọc điên những nhân vật không nên đắc tội. Lịch Phong à, không thèm bàn bạc với chương trình đã tự ý bảo Vưu Bân không cần đến, bên kia Hàn Thời nói bỏ quay ai ngờ lại bỏ thật. Tổ chương trình bàn bạc xong xuôi thì quyết định đưa ông tổng đạo diễn nghĩ ra trò này ra hứng gạch. Còn với yêu cầu của Mục Gia Ngôn, đành phải cắn răng đồng ý.
—
Lúc quay xong, đang giải lao thì Hàn Thời nhận được cuộc gọi từ Mục Gia Ngôn. Nghe hắn nói xong, cậu ngây người, ho khan vài tiếng rồi nói: “Sau này… mình có thể đưa ra yêu cầu với họ? Về… ừm, kịch bản chương trình?”
Mục Gia Ngôn vừa mới xa xả với tổ chương trình xong, cơn tức vẫn còn chưa tan, vì vậy mà Hàn Thời bị dính đạn: “Phải vậy từ lâu rồi kìa! Tại cậu hết còn gì! Chưa gì đã vội vội vàng vàng đi nhận cái chương trình này! Cỡ như cậu với Lịch Phong nhận đi quay mà không mang theo ê-kíp riêng là đã quá nhân nhượng với bọn họ rồi! Đụng vào kịch bản là còn hiền đấy!!”
Không biết Hàn Thời đang nghĩ gì mà bị mắng xong vẫn cứ ngơ ra, cậu nhìn Lịch Phong đứng ở bãi cát phía xa xa rồi hai lỗ tai tự dưng đỏ lên. Hàn Thời tắt mic đeo trên người, đi tìm một chỗ yên tĩnh, nhỏ giọng nói: “Yêu cầu… yêu cầu bọn họ… Yêu cầu Lịch Phong… Yêu cầu anh ấy…”
“Cậu lảm nhảm gì vậy?” Mục Gia Ngôn nhíu mày: “Muốn cái gì?”
“Muốn…” Hàn Thời xấu hổ gãi gãi cổ, chuyện này chắc chắn không thể nói lớn được, đành cố gắng hết sức nói be bé: “Muốn Lịch Phong…”
Mục Gia Ngôn khựng lại, đột nhiên hiểu ra.
Hắn cười: “Muốn thêm phân cảnh thân mật hả?”
Hàn Thời đang ngồi xổm sau bãi đá ngầm, tức tối phân trần: “Biết rồi còn hỏi!”
“Ví dụ đi?” Sau khi suy xét kĩ lưỡng về yêu cầu kiểm duyệt, Mục Gia Ngôn nói: “Hay là thêm vụ chơi trò chơi thua bị phạt đi? Mỗi lần hai người chơi thua… Để cậu cởi đồ của Lịch Phong? Thua một lần cởi một cái, thấy sao?”
Hàn Thời không thấy hài lòng, nhíu mày đáp: “Vậy ai cũng thấy cơ thể ảnh hết, không được!”
“Lắm chuyện thật…” Mục Gia Ngôn bực bội nói: “Vậy giờ cậu tính sao? Hay để anh ta lột cậu đi! Thua một lần thì lột cậu một cái, chịu chưa!!?”
Hàn Thời tưởng tượng đến cái cảnh kia… Lịch Phong lột đồ cậu…
Gương mặt ai đó càng lúc càng giống quả cà chua…
Mục Gia Ngôn tưởng Hàn Thời chưa thấy đủ, bèn nói thêm: “Chưa đủ hot hả? Anh sợ không qua được kiểm duyệt thôi… Hay bắt Lịch Phong cù lét cậu đi? Hễ thua thì anh ta phải phạt cậu, cù lét liên tục một phút đồng hồ thế nào? Mà anh cảnh cáo cậu trước đấy Hàn Tiểu Thời, dù cho tên Lịch Phong kia có làm gì cậu thì cũng đừng phản ứng quá khích! Dù gì hai người cũng là vợ chồng trên danh nghĩa ba năm rồi, hỏng việc nữa là anh không vớt mày lên được nữa đâu em ạ!”
Mặt Hàn Thời càng đỏ hơn…
Khai máy rồi, trong đầu Hàn Thời vẫn quay mòng mòng, trợ lý gọi cậu mấy lần nhưng cậu không nghe thấy.
Mục Gia Ngôn nửa muốn tung tin hot, nửa muốn giúp Hàn Thời nên càng nói càng hăng, ý tưởng phun ra như muốn đạp nát con xe đạp cho thuê từ trong thành phố ra đến tận biên giới. Hàn Thời càng nghe mặt càng đỏ, cuối cùng không nhịn được nữa cắt ngang: “Được rồi! Em… Em không muốn thế! Gì mà đồng phục chứ… anh xem phim nhiều quá rồi đấy!!”
Mục Gia Ngôn phẫn nộ: “Cậu không muốn hả?”
“Muốn… nhưng không phải là để quay phim!” Hàn Thời cúi đầu vọc cát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khác thì được…”
Bắt đầu quay rồi nhưng đạo diễn của cậu và trợ lý vẫn chưa đào được Hàn Thời ra. Lịch Phong nhìn quanh bãi cát, từ từ đi tới…
Sau dãy đá ngầm, Hàn Thời đang ngồi chồm hổm dưới đất cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói: “Muốn lúc chơi trò chơi mà lỡ thua í, phạt anh ấy… phạt anh ấy hôn em!!”
“Không không không… Má! Mày bị bệnh à em! Muốn hôn thì cứ hôn như bình thường thôi…”
“Không được để anh ấy sờ em… chịu không nổi đâu…”
Lịch Phong: “…”
Lớp cát dày đặt che đi hoàn toàn tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lịch Phong lẳng lặng đứng bên này bãi đá ngầm, nghe rõ từng chữ người kia nói ra ở đằng sau bãi đá.
“Chuyện này là bình thường hả? Sau khi cưới.. thì ngày nào cũng hôn à?”
“Không hiểu sao em thấy rất kích thích… Lần trước tự nhiên anh ấy hôn em, em tưởng đâu mình suýt chết rồi…”
“Nhảm nhí!! Lịch Phong ảnh đâu thích em, sao em biết được!”
“Thật…Thật hả? Đệch… Cầu cho lúc quay không đỏ mặt nữa…”