Vừa mở cửa phòng, anh đã thấy cái đồng hồ mới mua bị banh chành ở trên sàn, còn nó thì úp gối ngủ ngon lành , nó như mèo con, ai nhìn thì cũng phải mủi lòng không dám đánh thức dậy . Nhưng Nhật gần như là miễn dịch với độ đáng yêu nên vội vàng lay nó dậy, mất gần 5 phút mà nó vẫn say như chết, anh đành dùng biện pháp mạnh:
-Ê!!Dậy đi, đồ khó ưa!! Tôi, Dương Hàn Phong đây!! – anh nó giả giọng hắn rất giống nên nó vừa nghe thấy liền bật dậy như đã tỉnh hẳn.
-Tên nhà họ Dương kia!! Tôi sẽ giết anh – nó hét như cứ tưởng hắn ở đây và liền tặng cho người giả giọng hắn một cái gối khuyến mại luôn cái ca nhựa để trên tủ giường. Nó chỉ cần nghe thấy giọng hắn là không kiềm chế được, có lẽ là do nó có ác cảm với hắn
-Bình tĩnh đi!! Anh đây mà, sắp trễ giờ rồi kìa- anh nó hoảng loạn khi đã chụp dược cái ca nhưa nó vừa ném, ngước lên thì thấy nó đang cầm cái ghế của bàn trang điểm mà tái mặt, cảnh tượng thật hỗn độn.
Hai anh em nó lái xe tới trường, bước vào tới lớp thì còn gặp cái cảnh tượng khó coi: Quân thì đang bị hắn kẹp hai tay ra đằng sau, Kiệt cứ chu môi ra đòi hôn Quân, anh Quân nhà ta lắc đầu vùng vẫy nhưng vô ích. Quay xuống chỗ nhỏ Tuyết thì thấy nhỏ đang quạt cho Nhi bớt nóng nhìn mặt rất chi là khổ sở, nhìn qua bên nhỏ Nhi thì thấy nhỏ đang chống chân lên ghế, một tay chống nạnh, tay kia thì nắm cổ áo Hùng nhấc lên. Mọi người trong lớp thì ngồi ì ra không dám nói gì cái đám điên đó.
- Thôi đi nha!! Cái lũ kia không thấy cả lớp đang nhìn à!?- nó nhìn cái mớ hỗn độn ở xung quanh chỗ nó mà máu sôi lên tới đỉnh đầu, nó hét ầm lên làm lũ điên kia ngưng mọi hoạt động trong vài giây.
- Hứ…Cô nghĩ cô là vậy, thấy vui quá mà không được chơi nên GATO à! – hắn nới lỏng tay kẹp Quân ra, hếch mặt lên với nó, nở một nụ cười nửa miệng khiến nó tức trào máu họng ( bình tĩnh đi chị)
-Bà cứ về chỗ ngồi đi!! Bọn tui không làm gì chỗ bà đâu – sau khi Tuyết thì thầm cái gì đó vào tai Nhi thì nhỏ thả áo Hùng ra vừa nhẹ nhàng nói với nó .
- Chơi trò gì vậy?? Cho chơi ké với – anh nó hớn hở quẳng thẳng cặp vào chỗ ngồi rồi qua bên chỗ hắn
-Thôi, vào chỗ đi, tí nữa tôi kể bà sau, giờ thì cứ mặc kệ họ đi – Tuyết bước chậm rãi về phía nó nói vừa đủ cho nó nghe và ngồi vào chỗ của mình
Nó ngồi vào chỗ, não cố hoạt động để giải thích tại sao mới sáng ra mà cái lớp như cái mớ hỗn hợp hoá học .Suy nghĩ nhiều cũng mệt,nó đành phải đợi sự giải thích của Tuyết, nó thầm nghĩ: “Cái quái gì xảy ra vậy trời!Mong hết giờ nhanh đi!!”. Tiết học bắt đầu, 1 tiết, 2 tiết, 3 tiết, 4 tiết, 5 tiết, và chuông báo hết giờ học vang lên, mọi người uể oải đứng dậy chào GV và cái đám hỗn loạn kia đã chạy xuống bãi gửi xe với vận tốc ánh sáng, chỉ có nó và Tuyết là thong thả.
Đi từ lớp xuống bãi gửi xe, Tuyết kể lại câu chuyện sáng nay, trước khi bắt đầu câu chuyện Tuyết thở dài làm nó nóng lòng muốn nghe chuyện:
- Kể lẹ đi, nhìn bà buồn đời thế
- Từ từ, cái mớ hỗn độn đó làm tui nhức đầu quá – Tuyết giả bộ đưa tay lên trán xoa vầng thái dương nhưng vẫn nhoẻn miệng cười vào truyện
*Start*
~ Sáng 6:00 ~
Cả đám tập trung đông đủ ở cuối lớp đợi Nhật và nó, đột nhiện do “rảnh rỗi sinh nông nỗi” của Quân: “ Không biết cảm giác khi hôn là như thế nào vậy”, Quân là nguồn sinh ra rắc rối cho chính mình.
-Để tui giúp bạn nha – hắn và Kiệt cười gian một cái, nói bằng cái giọng mà ai nghe cũng phải thành con gà. Quân ngớ người chẳng kịp phản ứng thì bị hắn tóm lấy hai tay kẹp ra đằng sau, Kiệt thì chu ngay cái mỏ đòi hôn Quân
- Áaaaaa!! Tránh ra!! Làm trò gì thế!! – Quân lắc đầu để Kiệt không thể hôn được
- Thì pạn muốn biết cảm giác hôn mà, bọn mình chỉ giúp bạn thôi à – hắn vừa cố hết sức kẹp Quân vào để Kiệt thực hiện ước nguyện của bạn mình
- Thôi nào!! Kiss me!! – Kiệt cứ chu chu cái môi ra chĩa về phía Quân, cả lớp nhìn thôi mà cũng cười ra nước mắt
-Thôi, tha cho cậu ấy đi – Nhi vừa ôm bụng cười vừa mếu máo nói
Nhưng sau câu nói của nhỏ thì nụ cười của cả lớp và nhỏ Nhi đã biến mất chỉ còn ba chàng là vẫn còn giữ nguyên thái độ nham nhở của mình ( hắn,Kiệt,Quân) vì đã có một giọng nói quen thuộc cất lên làm Nhi điên tiết lên:
-Sao tha được, hay là cô không được người ta hôn nên mới thế - đó chính là Hùng, anh tắt máy game và quay sang Nhi với một nụ cười nửa ấm áp, nửa mỉa mai
Nhỏ Nhi thì chỉ nhìn thấy được nửa mỉa mai nên chân đạp phăng chiếc ghế của mình, chống một chân lên ghế của Hùng, về hành động thì chắc mọi người đã biết. Tuyết thấy tình hình căng thẳng, vội vàng cầm quyển vở sang chỗ nhỏ quạt thì nó và Nhật đến:
-Nể Ngọc, bà đợi ra về rồi muốn sao cũng được – Tuyết khẽ nói và về chỗ
*End*
Khi nghe xong chuyện, nó ôm bụng cười khi nhìn Tuyết vừa kể vừa minh hoạ, bỗng nhiên nụ cười dần tắt ngấm và nhíu mày quay sang Tuyết:
-Bây giờ là ra về, vây nhỏ kia tính làm gì với Hùng thế - ánh mắt nó đảo qua đảo lại như đã biết trước được kết cục
-Tiêu rồi!! Tui quên mất!! Xuống bãi gửi xe lẹ đi!!- mắt Tuyết mở to hết cỡ như đã ngộ ra điều gì đó, kéo nó chạy xồng xộc xuống bãi gửi xe như hai đứa điên
“Mong là đừng cho ai gặp bác sĩ nha,nhỏ điên kia”- nó và Tuyết vừa chạy vừa có đồng suy nghĩ với nhau
-Biến luôn đi cho tôi nhờ, tôi ghét cậu!! – đó là những gì khi nó và Tuyết chạy tới đầu bãi gửi xe, hai đứa nhìn nhau và chạy về phía cuối hàng xe
Cái cảnh tượng ập vào mắt hai đứa nó là hắn, Kiệt, Nhật và Quân ngồi dẹp lép ở cuối góc xe mmoto của cả đám, Hùng thì đang khổ sở tìm đủ mọi cách để đỡ lấy những thứ mà Nhi ném vào anh, sách vở của cả đám đều nằm ở dưới đất trừ sách vở của nó và Tuyết. Thấy hai đứa đến, Hùng như kẻ điên vừa đỡ sách vở, vừa quay sang:
-Cứu!! Nhỏ này điên rồi, mới chọc có chút xíu mà ghê quá
-Ừ! Đừng cứu nó, cứu sách vở ý- hắn ngồi nép vào góc tường nhưng miệng vẫn oang oang lên, kèm theo đó là nụ cười của 2 anh chàng đang ngồi cùng hắn nhìn rất ma mãnh
Tuyết và nó thấy cái cảnh nhỏ Nhi nổi điên nhiều lần nhưng vẫn thấy sợ nên ngồi bệt xuống đất cùn đám kia coi kịch, hắn chạy ra canteen mua vài ly nước và mấy gói bim bim. Thế là cả đám ngồi coi phim miễn phí.
Hết sách vở để chọi, Hùng thở phào nhẹ nhõm, cả đám thở dài vì hết phim. Trong lúc Hùng bừng bừng sát khí nhìn bọn nó mà quên mất nhỏ đang cầm một thứ đủ để chọi anh vỡ đầu ( má ơi =.=)
-Hùng, coi chừng kìa!! – hắn hét lên, Nhật vội kéo Hùng xuống đất , Hùng bị kéo xuống không hiểu có chuyện gì đang xảy ra và anh đã nằm như con thằn lằn trông rất đẹp mắt
“Bụp”, viên gạch nát vụn. À vâng, không nhầm đâu, cái thứ mà nhỏ dùng để chọi chính là viên gạch còn y nguyên chẳng biết lấy từ đâu ra.Sau khi Hùng né được thì viên gạch đã phóng thẳng vô cái cây đối diện và nát bét, cả đám không ngờ nhỏ có thể làm như thế riêng Nhật, nó và Tuyết thì thấy bình thường, Hùng tái mặt: “Nhỏ này tính giết mình hả trời” – anh thầm nghĩ,chồm dậy, tay ôm ngực vì nhịp tim của anh bây giờ đập loạn xạ
Về phần nhỏ Nhi, sau khi ném xong viên gạch đó thì đi mua nước uống thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra , bây giờ cả đám trố mắt nhìn nhỏ như người ngoài hành tinh, như biết được thắc mắc của lũ bạn, Nhi lại chạy đi đâu đó rồi quay lại với bông băng thuốc đỏ làm cả đám đặt nhiều dấu chấm hỏi
-Viên gạch ấy, tui ném không trúng Hùng đâu, tui ném lệch về phía bên phải mà – nhỏ vừa nói vừa cầm bông băng thuốc đỏ đi tới chỗ Hùng thản nhiên, Hùng thì chẳng biết nhỏ sẽ làm gì mình nên đưa tay ra trước thủ thế
- Thế sao bà lại ném làm gì??– nó nhíu mày hỏi
-Hù- Nhi thong thả cầm bịch bông băng đến chỗ Hùng
-Trời ơi!! Làm cả bọn mất vía nè , thấy không!?- Cả đám nói đồng thanh mà suýt nằm dài xuống đất, Nhi nghe thế chỉ biết lè lưỡi cười trừ
- Còn cậu!! Đưa tay ra đây – Nhi quay sang Hùng, trừng mắt làm anh chàng nhà ta sợ xanh mặt mũi
- Đ…Đây nè!! L….Làm gì thế - Hùng lắp ba lắp bắp nhìn nhỏ làm bọn nó ôm bụng cười. Mấy chàng này lần đầu tiên thấy Hùng nói lắp lần đầu tiên nên không thể nín cười được
Nhi nắm lấy cái tay áo xé roạc ra làm mọi người hoảng hồn nhưng cũng chẳng được lâu vì trên cánh tay của Hùng lại có vết thương đang chảy máu. Hùng thì thắc mắc tại sao bị thương mà không biết mà sao nhỏ lại biết: “Không lẽ là …….thánh!!”, anh vừa nhìn vết thương của mình vừa kinh ngạc nhìn nhỏ
-Ngồi yên đi!! Lúc nãy thấy cậu nằm sải lai dưới đất là biết rồi!! – Nhi nhìn cả đám một lượt như đã hiểu được thắc mắc của bọn nó nên giải thích
Nó và Tuyết khẽ cười nhẹ làm cho ba thằng nào đó lỡ mất mấy nhịp tim và cũng làm cho ba chàng ấy thật khó hiểu về nụ cười đó, nhìn nhỏ Nhi băng lại vết thương cho Hùng nhà ta ai mà không biết thì chắc có lẽ sẽ tưởng là mẹ đang băng bó cho con
-Á!!!Đau!!Rát quá!!- Hùng nhăn nhó rên lên khi nhỏ cầm nguyên bình ôxi già đổ lên vết thương
-Xong rồi đó!! Về lẹ!! – Nhi hất tay Hùng ra, đứng lên thu dọn bãi chiến trướng của mình vừa ra lệnh cho bọn nó
Và điều bọn nó không thể tưởng tượng được là nhỏ có thể thản nhiên dọn dẹp cái hỗn chiến vừa rồi. Biết là vậy nhưng ai cũng ngoan ngoãn lấy xe và vọt ra khỏi trường. Trước khi tạm biệt nhau, Quân nháy mắt với cả lũ:
-Hôm nay 8h có mặt tại bar lúc trước nha
-Có trò này vui lắm nhớ đến đấy- Kiệt nở nụ cười ma mị và mất hút ở cuối đường
“Quái lạ! Trò gì thế??Tò mò quá” nó thầm lẩm bẩm, Tuyết và Nhi cũng đang tìm ra cái bí mật đó nên ba nàng chẳng biết hắn và Nhật đã biến mất cùng với Quân và Kiệt, gần đến nhà thì nó mới nhận ra. Đột nhiên, nó nhận được một tin nhắn: “ Ba đứa đừng mặc váy nha , mặc quần áo ý, bọn anh sẽ đến đón nhớ đợi nha. Kí tên: Anh hai của ba đứa”
Thì ra đó là tin nhắn của Nhật, vì Nhật là anh nó nên Tuyết và Nhi gọi là anh luôn cho tiện, anh nó coi hái đứa như em ruột của mình nên rất chiều chuộng không kém gì nó, nhưng dòng tin nhắn đó làm cho tim một người bất giác nhói lên mà chính người đó cũng không biết tại sao lại thế