Đương nhiên, này là dựa theo tuổi tác của nhân loại mà tính ra, đối với Ác Long tiên sinh mà nói, tiểu Vương tử hoàn toàn chỉ là một đứa bé.
Tiểu Vương tử học xong cách quản lý tóc tai mình, cái gọi là quản lý, chính là một dao cắt bỏ đống tóc dài.
Ác Long tiên sinh đối với việc này tỏ vẻ rất thương tâm.
Vì vậy hắn lén lút thu gom đống tóc dài của tiểu Vương tử, thắt thành đuôi sam bánh quai chèo, làm thành vật trang trí tường yêu thích.
Kết quả đương nhiên là bị tiểu Vương tử tức giận vứt bỏ.
Tiểu Vương tử thời kỳ vỡ giọng kết thúc rất nhanh, hơn nữa tiếng nói cũng không biến thành loại khàn khàn trầm thấp, cậu vẫn giữ lại được giọng nói thiếu niên mềm mại, Ác Long tiên sinh cảm thấy tiểu Vương tử tiếng nói còn êm tai hơn chim sơn ca hót trên cành.
Đáng tiếc là, dáng người của tiểu Vương tử cũng không theo tuổi tác mà phát sinh nhiều biến hóa lớn, mặc dù cậu thường xuyên cưỡi ngựa đi ra ngoài săn thú, tên bắn ra bách phát bách trúng, bản thân cũng có thể tự dùng dây thừng mà leo trở lại bên trong sào huyệt, cái đầu so với Ác Long tiên vẫn muốn thấp hơn một tí, thể trạng cũng không cường tráng như Ác Long tiên sinh.
Tiểu Vương tử có chút tự ti, Ác Long tiên sinh cũng chỉ có thể an ủi cậu, nhân loại đều là như vậy.
Mặc dù bọn họ gặp nhân loại gộp lại cũng không nhiều bằng người nhà Ác Long tiên sinh.
Ác Long tiên sinh đối với sự trưởng thành của tiểu Vương tử cảm thấy rất vui mừng, tiểu Vương tử là đứa nhỏ trong phạm vi trăm dặm là lớn lên tốt nhất, là đứa nhỏ nhà người ta trong miệng các vị trưởng bối, với đứa nhỏ suốt ngày nghĩ mình là dũng sĩ trời cao phái tới của nhà tỷ tỷ, tiểu Vương tử quả thực là tấm gương được đề cao.
Thế nhưng Ác Long tiên sinh lại cảm thấy có chút không muốn.
Ác long sau khi trưởng thành, tất cả đều phải rời xa cha mẹ để tạo nên sào huyệt cho mình, thế nhưng nghe tỷ tỷ nói, nhân loại trưởng thành, không chỉ phải rời xa cha mẹ, mà còn phải tìm vợ, tạo ra gia đình mình.
Ác Long tiên sinh mặc dù là một con rồng độc thân không có vợ con, thế nhưng não nghĩ tới tiểu Vương tử cùng nữ nhân loài người làm một ít chuyện giao phối, hắn luôn cảm thấy khó tiếp thu.
Chẳng lẽ do mình độc thân quá lâu, không quen nhìn người khác như thế?
Không đúng không dúng, nhất định là do tuổi tiểu Vương tử còn nhỏ, loại việc xấu hổ này không nên nghĩ tới.
Ác Long tiên sinh tự an ủi mình.
Thế nhưng là một bậc phụ huynh đầy văn mình, Ác Long tiên sinh vẫn muốn dò hỏi ý kiến của tiểu Vương tử.
Hắn hỏi: “Tiểu công chúa, con đã thành niên, tính đến khi nào tạo ra sào huyệt cho mình a?”
Tiểu Vương tử đang cắt tóc, nghe được câu này, tay run một cái, cái kéo cắt hỏng mái tóc.
Tiểu Vương tử đau khổ nhìn Ác Long tiên sinh: “Ba ba, người muốn đuổi con đi sao?”
Ác Long tiên sinh nhìn thấy biểu tình như muốn khóc của tiểu Vương tử, tâm nát rơi đầy đất: “Không có không có, chỉ là giống ác long trưởng thành, đều sẽ rời cha mẹ, tạo nên sào huyệt cho mình.”
Tiểu Vương tử càng thương tâm: “Lẽ nào trong mắt người, con chính là giống ác long sao?”
“Không đúng không đúng, con dĩ nhiên không giống ác long… Không đúng, con căn bản không phải là rồng…” Nhìn nước mắt trong hốc mắt tiểu Vương tử đảo qua đảo lại, Ác Long không giải thích nữa, tiến lên ôm lấy cậu, hôn trán cậu một cái: “Xin lỗi tiểu công chúa, ba chỉ hy vọng con vui vẻ.”
Đầu tiểu Vương tử cà lên ngực Ác Long tiên sinh, tay ôm lấy eo Ác Long tiên sinh: “Con chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng ba ba, con sẽ rất vui vẻ.”
Ác Long tiên sinh cũng ôm chặt tiểu Vương tử: “Được rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau.”
Ác Long tiên sinh đột nhiên có chút suy nghĩ kỳ quái, hắn nghĩ, tiểu Vương tử là hắn bắt tới, liền là báu vật của hắn, cho nên tiểu Vương tử không cần rời hắn đi, cũng không cần kiếm vợ, càng không cần cùng người khác giao phối, chỉ cần vĩnh viễn ở bên mình là tốt rồi.
Ác Long tiên sinh cảm thấy mình là một con rồng ích kỷ, nhưng mà nghĩ như vậy lại làm cho trong lòng hắn dễ chịu không ít.