• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dựa theo truyện cổ tích mà phát triển, lúc này, Kỵ Sĩ tiên sinh cần phải lên sàn.

Hôm nay, tiểu Vương tử đang từ chợ trở về, khí trời lạnh, Ác Long tiên sinh cần một ít len để đan cho tiểu Vương tử một cái quần mới, mặc dù tiểu Vương tử không thích mặc quần làm bằng len.

Tiểu Vương tử nghe thấy một ít tiếng vang kỳ quái, răng rắc răng rắc, cậu suy đoán có thể là một loại ma vật mới nào đó. Làm một người yêu thích săn thúc, cậu đối với con mồi vô cùng hứng thú.

Tiểu Vương tử đem dây ngựa treo trên cây, chính mình leo lên ngọn cây, theo tiếng mà đi.

Kỵ Sĩ tiên sinh ở bên bờ sông chuẩn bị tắm rửa, mới vừa tiến vào rừng rậm, đoàn kỵ sĩ bị ma vật công kích, đang chạy trốn bên trong y và đoàn kỵ sĩ liền bị thất lạc.

Người nhát gan như Kỵ Sĩ tiên sinh bên trong rừng rậm ngây người vài ngày, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng mà trốn trong sơn động chờ người cứu viện.

Không xong chính là, cứu viện chưa đến, lương thực trên người tối qua lại ăn hết.

Kỵ Sĩ tiên sinh biết mình sắp chết đến nơi, thế nhưng y hy vọng thi thể mình lúc bị phát hiện không quá khó co, cho nên quyết định đi tắm.

Chính là lúc một bên rửa ráy một bên bi thương than thở vận mệnh của mình, y đột nhiên nghe thấy tiếng người: “Này, ngươi là thứ gì?”

Kỵ Sĩ tiên sinh quay đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang ngồi trên ngọn cây, ánh mặt trời xuyên qua khe hỡ giữa cành cây chiếu xuống bóng dáng, người kia thật sự quá dễ nhìn, Kỵ Sĩ tiên sinh nghĩ.

Tiểu Vương tử cũng đang quan sát Kỵ Sĩ tiên sinh, đối phương không có sừng rồng, tuy rằng lớn lên khá giống tinh linh nhưng không có tai, ngược lại có chút giống mình.

Tiểu Vương tử có chút kinh hỉ: “Ngươi là loài người sao?”

“Đúng thế.” Kỵ Sĩ tiên sinh ngu ngốc gật đầu.

Tiểu Vương tử rất kích động, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đồng loại: “Nhân loại đều không mặc quần áo sao?”

Kỵ Sĩ tiên sinh vừa nghe, mới nhớ tới mình thân thể trần truồng bị mỹ thiếu niên nhìn hết.

“Không, không phải như thế… Ta đang tắm…” Kỵ Sĩ tiên sinh mặt đỏ bừng, vội vã trùm quần áo vào.

Tiểu Vương tử từ trên cây nhảy xuống, vòng quanh Kỵ Sĩ tiên sinh.

Kỵ Sĩ tiên sinh rất hồi hộp, tiểu Vương tử đang dùng một loại quan sát đầy hiếu kỳ nhìn sinh vật quan sát mình, chẳng lẽ mình có chỗ nào kỳ quái sao?

“Vừa nãy ta nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc, là ngươi tạo ra sao? Ngươi dùng tiếng nơi nào phát ra? Tại sao ta không thể?” Tiểu Vương tử nhíu mày, “Ôi, bất quá ngươi thối quá… Rất thối… Vẫn là nói, nhân loại đều có mùi này?”

Kỵ Sĩ tiên sinh xấu hổ cúi đầu: “Không… Nhân loại cũng không có thứ mùi này, ta đã rất nhiều ngày không tắm… Tiếng răng rắc răng rắc… Hẳn là do khôi giáp phát ra đi.”

“Khôi giáp? Khôi giáp là cái gì?”

“Khôi giáp là một loại vật phòng vệ, có thể bảo vệ thân thể ngươi…”

Tiểu Vương tử cùng Kỵ Sĩ tiên sinh ở bên hồ hàn huyên rất lâu, tiểu Vương tử đối với đồng loại của mình tràn ngập tò mò, Kỵ Sĩ tiên sinh tuy rằng cảm thấy tiểu Vương tử rất kỳ quái, y suy đoán tiểu Vương tử có lẽ là hài tử ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội, căn cứ vào tu dưỡng của một kỵ sĩ, y kiên nhẫn trả lời rất nhiều vấn đề của tiểu Vương tử.

Sắc trời dần tối, tiểu Vương tử cảm thấy mình cần phải về nhà, giữa lúc cậu muốn cáo từ, bụng Kỵ Sĩ tiên sinh liền truyền đến tiếng kêu ùng ục ùng ục.

“Xin lỗi, ta biết như vậy rất thất lễ… Thế nhưng ta đã một ngày không ăn cơm.” Kỹ Sĩ tiên sinh có chút ngượng ngùng.

Tiểu Vương tử suy nghĩ một chút, quyết định mời Kỵ Sĩ tiên sinh đến sào huyệt của Ác Long tiên sinh cùng ăn, cậu rất muốn cùng ba ba chia sẻ bằng hữu nhân loại đầu tiên của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK