Lâm Chi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy người đó thì mắt sáng rực lên, ngọt ngào cười nói: “Anh, anh về nước rồi.”
Cô hí ha hí hửng chạy tới kéo tay người đàn ông, giới thiệu cho Hạ Thụ: “Đây là anh trai của em tên là Lâm Lập.”
Hạ Thụ gật đầu cười cười, nói: “Hạ Thụ.”
“Rất hân hạnh được biết cậu, tôi vẫn luôn nghe Tiểu Chi nhắc đến cậu, ngày hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lâm Lập cử chỉ lễ độ mỉm cười bắt tay Hạ Thụ.
Bỗng nhiên Lâm Chi để sát vào tai anh trai, không biết nói cái gì, sau đó nghịch ngợm nhìn Hạ Thụ nháy mắt mấy cái, lôi kéo đám bạn đi ra ngoài trước.
Lâm Lập bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn Hạ Thụ thẳng thắn nói: “Em gái bảo tôi theo đuổi cậu.”
Hạ Thụ sửng sốt, há to miệng.
“… A?”
Lâm Lập mỉm cười tiếp tục nói: “Em gái nói cậu thích nam còn thích một người cầu không được.”
Hạ Thụ lập tức khẩn trương, ánh mắt dao động, hoang mang bất an, cậu chưa bao giờ nói với người khác, làm sao Lâm Chi biết được?
Cô ấy làm sao nhìn ra được… Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Hạ Thụ lắp ba lắp bắp: “Tôi… Tôi…”
Lâm Lập nở nụ cười, đôi mắt đen bóng hữu thần, nói thẳng: “Tôi cũng thích nam, hơn nữa tôi rất yêu thích cậu, ừ… Nhất kiến chung tình?”
Lần đầu Hạ Thụ biết yêu thích nam có thể thản nhiên như thế, cũng là lần thứ nhất đối mặt với một người biểu lộ thẳng thắn như thế, cậu rất luống cuống, mặt cũng hơi ửng đỏ.
Lâm Lập mỉm cười hỏi: “Anh có thể theo đuổi em không?”