Cách nửa ngày, rốt cuộc Hạ Thụ mới nói giọng khàn khàn: “Nhâm Nghị nói đêm nay không trở về.”
Nhâm Tri Liễu nhàn nhạt gật đầu, liếc nhìn Hạ Thụ.
Hạ Thụ không có tinh lực nghĩ đến thái độ Nhâm Tri Liễu như thế nào.
Đây là lần đầu tiên sau khi Nhâm Nghị yêu đương đi đêm không về.
Sắc mặt Hạ Thụ tái nhợt, ngồi xuống ghế sa lon, môi dưới cắn ra tơ máu.
Đêm nay Nhâm Nghị sẽ làm gì?
Cậu nhắm mắt lại là nhìn thấy thân thể của Nhâm Nghị và Khâu Nghiên Nghiên quấn lấy nhau, mở mắt ra là thấy ánh mắt của Nhâm Tri Liễu.
Hạ Thụ không chỗ nào trốn chạy.
Trước là liệt hỏa, sau là băng nứt.
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, là Lâm Lập gởi tin nhắn hỏi cậu có muốn đi quán bar với mình hay không.
Rốt cuộc Hạ Thụ tìm lối thoát hiểm, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, sau đó đột nhiên đứng dậy, mặc áo khoác.
Nhâm Tri Liễu sốt sắng hỏi: “Cậu đi đâu?”
Tầm mắt cô gắt gao chăm chú vào người Hạ Thụ làm Hạ Thụ toàn thân run rẩy.
Hạ Thụ cười khổ, cô sợ cậu sẽ đi phá hoại Nhâm Nghị và Khâu Nghiên Nghiên sao?
Làm sao có thể chứ? Hy vọng lớn nhất của cậu chính là Nhâm Nghị có thể hạnh phúc, sao lại cho rằng mình phá huỷ Nhâm Nghị.
Hạ Thụ cúi đầu đứt quãng nói: “Em và Lâm Lập có hẹn ra ngoài chơi… không phải chị nói Lâm Lập rất tốt, em thử giao du với anh ta… Đêm nay… Sẽ không trở về…”
Hạ Thụ nỗ lực cười làm mặt mình vui vẻ.
Nhâm Tri Liễu ngẩn người, sau đó lắp bắp nói: “Được… Rất tốt…”