Vừa đi vừa nghĩ ngợi linh tinh, tôi bị Mạt Mạt kéo vào siêu thị mua đệm.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi như bừng tỉnh, vừa gặp tôi Mạt Mạt đã có một quyết định nào đó, sau đó dùng hàng loạt thủ đoạn thử thách tôi, bây giờ vì tôi nhất thời mềm lòng, vượt qua được thử thách, cô ấy liền thản nhiên vào ở nhà tôi, cứ như thể là tôi cho cô ấy cơ hội này vậy! Hứ, tưởng tôi là thằng ngốc chắc? Là đàn ông ai chẳng biết, anh đồng ý đánh chìa khóa cho em là có mục đích gì, cô nam quả nữ ở chung một nhà, tất sẽ có cơ hội…em hãy đợi đấy!
Đang lượn trong siêu thị thì di động của tôi đổ chuông, Mạt Mạt liếc tôi một cái rồi biết ý đi xa ra mấy bước.
Có lúc cô nàng cũng thiệt đáng yêu.
Tôi nhìn số gọi đến, là của lão Đường.
“A lô? Chim ngu! Có chuyện gì cần khởi tấu?”
“Tấu cái con khỉ ấy!” Giọng nói như lợn bị chọc tiết của lão Đường vọng tới, “Ông đang ở đâu đấy?”
“Cùng thái hậu dạo ngự hoa viên.” Tôi vừa thở dài vừa liếc nhìn Mạt Mạt.
“Shit! Đừng đùa nữa! Xảy ra chuyện rồi!” Nghe giọng cậu ta không giống đang nói đùa.
“Chuyện gì thế? Từ từ nói, đừng như đang khó đẻ thế!”
“Tòa soạn sắp sập rồi!” Lão Đường rống lên làm tôi giật nảy mình.
“Sập rồi à?” Tin này thật là chấn động, thông thường phản ứng đầu tiên sẽ là một câu thừa thãi: “Thật hay giả thế?”
“Lừa ông làm cái gì! Ông đến đây nhanh lên! Sắp phát tiền đấy!” Lão Đường hét.
“Có cả tiền cơ à?” Tôi hơi bất ngờ.
“Ừ! Có trợ cấp thôi việc! Không phải ông mới xin nghỉ mấy ngày sao, tôi đã đến phòng tài vụ xem rồi, ông có một suất đấy!” Giọng Lão Đường không rõ ràng là lo lắng hay là phấn khích, “Cậu đến đây lẹ lên!”
“Ừ.” Tôi cúp máy, quay ra tìm Mạt Mạt.
Mạt Mạt đang nhìn ngắm nghía các cửa hàng, quay lại thấy tôi đã cúp máy liền tươi cười bước tới: “Bạn gái à? Hay người tình? Không làm hỏng việc của anh chứ?”
Tôi lắc đầu, mặt đầy vẻ ngại ngần: “Là tòa soạn cũ…”
Mạt Mạt chớp mắt: “Có chuyện gì thì nói đi! Có phải có chuyện gì gấp không?”
Tôi gật đầu, lòng thầm nghĩ nên nói lí do gì đây, tất nhiên tôi không thể nói phải về tòa soạn lấy tiền, như thế rất có thể Mạt Mạt sẽ đòi đi cùng, vì…trước kia ở tòa soạn có một nữ đồng nghiệp từng có chuyện mờ ám với tôi. Tôi nhất định phải tìm lí do thật là đáng sợ để Mạt Mạt không dám đi theo, tôi lại có thể nhanh chóng thoát thân.
“Ờ…có chút chuyện, anh phải về tòa soạn cũ.” Tôi xoa tay giải thích, “Ở tòa soạn cũ có một đồng nghiệp là Lão Đường, có quan hệ khá thân với anh, hôm nay có người báo án, công an đến tòa soạn, lục soát ra thuốc phiện trong ngăn bàn của Lão Đường, tòa soạn gọi điện bảo anh đến hỗ trợ điều tra, vì trước kia anh ngồi cạnh Lão Đường…”
Tôi thừa nhận, lần này không đủ nhanh trí, lí do này hơi ngu ngốc, nhưng tôi rất vui vì trong vấn đề này Mạt Mạt không thông minh như tôi tưởng tượng, cô ấy hết sức kinh ngạc, trợn mắt nhìn tôi, căng thẳng bám chặt lấy vai tôi: “Thuốc phiện á? Thật không? Là gì vậy? Thuốc lắc? Cần sa? Heroin? Bao nhiêu? Bạch phiến? Không phải là cocain chứ?”
…Tôi đần mặt, Mạt Mạt em họ gì thế?
“Hỗ trợ điều tra đúng không? Anh đừng nói lung tung đấy! Mau đi đi!” Mạt Mạt đẩy tôi, “Đi mau! Có gì thì nói nấy, đừng đẩy chuyện về mình! Xong thì gọi điện cho em nhé!”
Tôi đờ đẫn gật đầu, đơ đơ quay người chạy ra khỏi siêu thị, lòng lạnh ngắt, Mạt Mạt…chẳng lẽ là thư kí của trùm buôn ma túy Châu Á?
Tôi bắt xe đến tòa soạn, vừa vào đã gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc.
“Lại Bảo cũng đến đây à”
“Lại Bảo cậu thôi việc thật là đúng đắn!”
“Lại Bảo…”
Rất nhiều người chào hỏi tôi, nhưng mặt ai cũng u ám. Mất việc, mất bát cơm, điều đó là một đòn đánh nặng nề đối với những người dân thường như chúng tôi…
Lão Đường ló đầu ra từ ngã rẽ trên hành lang, nhìn thấy tôi liền nhanh nhẹn bước tới, kéo tôi vào văn phòng, đến chỗ ngày trước chúng tôi ngồi, cậu ta có vẻ rất buồn: “Này, có phải bây giờ ông rất đắc ý không?”
“Là sao?”
“Nhìn xa trông rộng đó!” Lão Đường bĩu môi, “Đi trước một bước, vứt tôi lại đây, bây giờ nhìn xem, phủ họ Giả[1] sập rồi, một gia tộc vinh hoa phú quý thế là cây đổ chim bay hết rồi!”
[1] Họ Giả là một đại gia đình quý tộc đời Minh, từ lúc thịnh cho tới lúc suy vị trong vòng 8 năm (Hồng Lâu Mộng)
“Ông lại còn văn thơ cơ đấy!” Tôi bật cười, “Có dự định gì không?”
“Dự định á? Tôi thật sự chỉ muốn đập chết mấy lão lãnh đạo này cho rồi!” Lão Đường giận dữ nói, “Mẹ nó chứ, đã lỗ lại còn không chịu báo cáo đúng tình hình, tháng nào cũng trả thiếu tiền lương, họ ăn đủ mới tuyên bố sập tòa soạn!”
Tôi thấu hiểu vỗ vai Lão Đường: “Thôi bỏ đi, thế này nhé, để tôi hỏi giúp ông, tòa soạn tôi sắp đến còn cần người không, nếu được thì ông cũng qua đó.”
“Thật không?” Lão Đường ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt phát sáng, “Bảo! Tôi yêu ông chết mất! Tôi mà là gái thì đời này sẽ ở bên ông không cần danh phận, để ông chơi bời thoải mái!”
“Cút đi!” Tôi giãy giụa, kéo hai cánh tay đang ôm cổ tôi của cậu ta ra, “Ông là Đường Đường[2], nhưng tôi không phải là Ca Ca của ông đâu nhá!”
[2] Đường Đường chỉ diễn viên Đường Yên, Ca Ca chỉ Hồ Ca, hai diễn viên đóng cặp trong phim Cao thủ như lâm.
Lúc này, ngoài văn phòng có người hét lên “Bắt đầu họp rồi! Họp tổng kết! Phòng họp lớn nhé!”
Trong phòng họp lớn, từ tổng biên tập, trợ lí tổng biên tập, phó tổng biên tập, trợ lí phó tổng biên tập, tổng biên tập trang bìa, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, trợ lí chủ nhiệm các bộ phận, chủ nhiệm, biên tập của bộ phận biên tập, chủ nhiệm và người hiệu đính của bộ phận hiệu đính, phóng viên chính, phóng viên, thậm chí cả phóng viên thực tập, tất cả đều im lặng ngồi ngay ngắn, không khí trong phòng họp hết sức căng thẳng.
Tôi thuộc thể loại nhàn nhã không có gì phải lo, cũng ngồi vào một góc, tổng biên tập bắt đầu phát biểu kể về quá trình bắt đầu từ khi mở cửa tòa soạn đến tận ngày hôm nay, kể về sự lo lắng, ngày đêm vất vả của mình, đồng thời biểu dương sự gánh vác đầu trách nhiệm, yêu dân như con của phó tổng biên tập, tiếp đó lần lượt biểu dương từng cấp một, kế đến cuối cùng đã khóc như mưa.
Tiếp đó là phó tổng biên tập phát biểu, đầu tiên là biểu dương cao độ thành tích làm việc nhiều năm của tổng biên tập, sau đó tự khen mình một chút, cuối cùng lần lượt khen ngợi các cấp dưới, đến cuối cùng cũng nước mắt như mưa.
Sau đó là lãnh đạo các cấp, chủ nhiệm các bộ phận lần lượt phát biểu, ai nói đến cuối đều khóc lóc sụt sùi, đau đớn như sinh li tử biệt.
Cuối cùng sau khi phóng viên thực tập cũng đã than thở vài câu xong, công việc thứ hai của cuộc họp bắt đầu, đó là phát tiền.
Chủ nhiệm tài vụ ngồi bên bàn họp, bên cạnh là một xấp phong bì dày cộp, ông ta cầm một tờ danh sách, đọc đến tên ai, bao nhiêu tiền, người đó liền đứng lên đi lấy.
Lúc này chẳng ai khóc nữa, tất cả đều dán mắt vào xấp phong bì đó.
Bắt đầu phát tiền một cái là không khí bi thương lập tức biến sạch, thay vào đó là không khí oán hận.
Phương pháp phân chia trợ cấp thôi việc là tính theo số năm làm việc, bắt đầu tính từ tháng Một mỗi năm, nếu bạn đến tòa soạn vào ngày mùng một tháng Hai, xin lỗi nhé, năm đó không được tính, vậy là mất một năm trợ cấp thôi việc. Hơn nữa còn có một tiêu chuẩn rất quái dị, đó là đánh giá của cấp trên, tăng thêm hoặc trừ bớt một ít tiền trợ cấp tùy vào đánh giá của cấp trên.
Tất nhiên, người ta sẽ không đọc đánh giá của cấp trên ra, mỗi người nên được bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu, không được phép thắc mắc.
Thế là, những người bình thường hết sức quan tâm đến cấp trên, là nhân tài nịnh hót, trợ cấp thôi việc cao hơn một chút, những bông hoa héo thường ngày có tí mờ ám, không rõ ràng với cấp trên thì còn cao hơn tí nữa.
Thế là, người lĩnh tiền có người rạng rỡ, có người ủ rũ. Người nào hiền thì im lặng không nói gì, ánh mắt biểu hiện tất cả; người nào dữ một tí thì nhận tiền, kí tên xong liền đập bút xuống bàn; người nào ghê gớm thì nhận tiền xong liền vừa chửi đổng vừa ra khỏi phòng.
Mấy vị lãnh đạo cấp cao đã lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, chắc sợ bị đánh hội đồng.
Đến lượt tôi, tiền của tôi tính thế này:
Năm đầu đến tòa soạn chưa đủ một năm, trừ tiền, năm rời tòa soạn chưa đủ một năm,trừ tiền; chủ động xin thôi việc, trừ tiền, cấp trên đánh giá, trừ thêm một khoản nữa; trừ đi trừ lại một hồi mất của tôi mấy nghìn tệ.
Tôi rất điên, nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ qua, chẳng cần tranh chấp chuyện này làm gì, có tranh cũng chẳng được gì, trước kia quan hệ với tổng biên tập đã rất bình thường, lúc xin nghỉ sắc mặt tổng biên tập càng khó coi hơn, nhân viên chống lại ông chủ thì có kết quả gì tốt đẹp?
Thế là tôi nhận tiền, kí tên. Rất bình tĩnh, rất khoan dung, rất độ lượng, rất lạnh lùng, lại còn bồi thêm một nụ cười nữa, đối diện với thế giới tàn khốc này với một vẻ rất là “chả sao cả”.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn tôi, tuy không ai nói gì, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng họ:
“Nhìn Lại Bảo xem, thật là cao sang!”
“Đúng đấy, nhìn Lại Bảo bình tĩnh chưa kìa, vừa nhìn đã biết là người làm việc lớn!”
“Đúng đấy, thế này gọi là việc nhỏ không nhịn hỏng việc lớn.”
“Không đúng, Lại Bảo thế này là không chấp nhặt với tiền nhận, trong mắt cậu ta lãnh đạo tòa soạn và các vị chủ biên đều là phàm phu tục tử!”
“Có lí! Chưa biết chừng Lại Bảo là Lạt Ma chuyển thế cũng nên!”
“Chắc chắn là thế! Trừ một nghìn tệ cũng không nổi giận, chắc chắn là đã tu luyện đến một cảnh giới nhất định rồi.”
“Không sai! Thế này đi, cho cậu ta chai xăng để cậu ta kiếm chỗ nào tự thiêu thăng thiên luôn đi.”
…
Tôi nhận tiền trợ cấp, bình thản, tự nhiên, vững chải bước ra khỏi tòa soạn trong sự trầm trồ khen ngợi của mọi người. Sau đó về nhà kiếm con búp bê vải đằng sau đính giấy viết “Tổng biên tập”, dùng kim châm lấy châm để! Châm! Châm! Châm!
Quay về chuyện chính.
Sau khi nhận tiền trợ cấp, bắt tay từ biệt các chiến hữu đồng cam cộng khổ nhiều năm ở tòa soạn, nhắn nhủ nhau sau này nhớ thường xuyên liên lạc rồi ra khỏi tòa soạn.
Lão Đường đuổi theo: “Này, Bảo, tôi thấy hơi buồn, tối đi chơi nhé? Hai chúng ta đi uống rượu.”
Tôi gật đầu, sững lại, rồi vội vàng lắc đầu.
Lão Đường trợn mắt: “Này, Bảo! Ông nhảy việc xong là không nhận anh em nữa hả? Vong ân phụ nghĩa! Qua cầu rút ván! Ăn cháo đá bát!”
“Sao ông lắm lời thế?” Tôi đấm cậu ta một cú, “Tối tôi có việc!”
Lão Đường gật đầu, buồn bã cười rồi vỗ vai tôi: “Thế thì được, để hôm khác vậy, gọi điện nhé.” Dứt lời liền quay người đi vào tòa soạn, trông dáng cậu ta rất cô đơn, rất là đau khổ, làm tôi thấy cũng mủi lòng.
“Này, lão Đường.” Tôi gọi.
Lão Đường quay mặt lại, vẻ đầy hy vọng.
“Thôi! Chiều ông không bận thì gọi điện cho tôi nhé!” Tôi hét lên, “Không thì gọi cả bọn Thịt Chó nữa!”
“Tất nhiên rồi!” Lão Đường cười, làm động tác gọi điện thoại với tôi.
Tôi nhìn bóng dáng liêu xiêu của Lão Đường, lòng bỗng thấy cảm khái:
Với xã hội có người nặng tựa Thái Sơn;
Với xã hội có người nhẹ tựa lông hồng, nhẹ tựa lông hồng…
Tôi bắt xe phi về nhà, trên đường đi tôi gọi điện cho Mạt Mạt, hỏi cô ấy đang ở đâu.
“Em ở nhà chúng mình!” Giọng Mạt Mạt rất phấn khích, hơn nữa chẳng khách sáo chút nào cả.
Tôi ủ dột, nhà chúng mình à? Thế có phải tôi có thể nói: Mạt Mạt của chúng ta, đùi của chúng ta, ngực của chúng ta, …của chúng ta.
Tôi chỉ đường cho tài xế.
Phụ nữ có trực giác thì phải, tôi vừa ra khỏi thang máy, rẽ qua khúc ngoặt đã thấy Mạt Mạt mở cửa, nhìn tôi nở nụ cười rất chi là “nước hoa có độc” (tên một bài hát), ra vẻ đáng yêu vẫy tay với tôi.
“Em…” Tôi ngần ngừ bước đến, cứ cảm thấy trong nụ cười của Mạt Mạt có giấu đao.
“Vào xem đi!” Mạt Mạt nũng nịu nói rồi nháy nháy mắt.
Tôi theo Mạt Mạt vào nhà, sau đó chết đứng tại chỗ.
Căn phòng vốn chẳng có mấy đồ đạc đã bị Mạt Mạt trang hoàng như mới, hoa tươi nè, đồ trang trí nè, chuông gió nè…tôi đi một vòng, ngay cả bồn cầu cũng được thay thành màu hồng phấn.
“Anh không phải là gay.” Tôi ngoái đầu nghiến răng hét vào mặt Mạt Mạt.
“Lại đây! Xem phòng anh này!” Mạt Mạt chẳng giận chút nào, kéo tôi vào phòng làm việc.
Chiếc nệm đã được kê ngay ngắn ở vị trí cạnh cửa sổ, phía trên trải một bộ khăn trải giường và chăn màu xanh nước biển, trên vỏ chăn có rất nhiều tiểu thiên thần…
“Vừa ý chưa?” Mạt Mạt vô cùng đắc ý, vênh cằm lên nhìn tôi, “Tất cả đồ đạc trang trí nhà cửa này coi như là tiền thuê nhà tháng đầu tiên của em!”
Tôi trợn mắt, tôi không ngốc, không tính những món đồ khác, chỉ riêng cái nệm này, ít nhất cũng phải chín nghìn tệ trở lên. Tôi nhận ra nhãn hiệu đó, lúc đầu mới chuyển đến suýt tí nữa là tôi cũng mua rồi, tính toán một hồi quyết định không mua, đắt quá, tuy đúng là rất, rất thoải mái, nằm trên đó cứ như nằm giữa đại dương ấy.
“Em tiêu hết bao nhiêu tiền?” Tôi không thể không hỏi.
“Anh quan tâm làm gì!” Mạt Mạt bĩu môi, “Tóm lại em đã nói rồi, coi như tiền thuê nhà tháng đầu! Anh đừng có mà ăn gian!”
Tôi lắc đầu, lòng bắt đầu thấy lo lắng, càng lúc càng nghi ngờ, lẽ nào cô nàng này là thư kí trùm buôn ma túy thật ư?
“Hài lòng không?” Mạt Mạt hỏi.
“Ừ, ừ! Hài lòng, hài lòng!” Tôi còn có thể nói gì nữa đây?
“Em sợ anh sẽ trách em biến nhà anh thành thế này.” Mạt Mạt cười.
“Không đâu, rất đẹp mà! Không cần trang trí là có thể tổ chức vũ hội hóa trang và party kì quái rồi!” Tôi dám trách móc á? Hơn một vạn tệ đấy!
“Miệng cún không khạc ra ngà voi.” Mạt Mạt mắng tôi rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Tôi ngó nghiêng một hồi, do dự thêm hồi nữa rồi đi đến bên cạnh Mạt Mạt: “Mạt Mạt này, tối nay…anh có chút việc, nếu em định ở lại chỗ anh thật thì cứ ngủ trước đi, chắc anh sẽ về rất muộn…”
Tôi chưa nói xong đã bị chặn họng: “Chuyện gì thế? Hẹn hò à?”
“Không, uống rượu với mấy thằng bạn thôi.” Tôi nói.
“Thật không?”
“Thật, em…”
“Em cũng đi! Em đi không được sao?”
“Không thích hợp, em có quen ai đâu, anh cũng không biết giới thiệu thế nào…”
“Anh muốn tối nay em giả làm gì của anh cũng được.” Mạt Mạt hết sức rộng rãi, như thể đang giúp tôi giải quyết khó khăn.
“Em…anh cho em biết, bọn chuúng nó không tử tế gì đâu.” Thực ra tôi thật là ngu, nhưng lúc này không biết tại sao, tôi chỉ nghĩ ra trò đùa dọa dẫm này.
“Thế anh là người tốt chắc?” Mạt Mạt bĩu môi.
“Tất nhiên anh là người tốt rồi! Sao em…”
“Không sao” Mạt Mạt hớn hở nhướn mày, “Em phải đi chứ, em cũng không phải là người tốt.”
….Xong rồi, tôi biết thế là tiêu rồi.
Bạn Đường Đường đáng yêu là một người nóng vội, tôi và Mạt Mạt đang sắp xếp dọn dẹp nhà cửa, cậu ta đã gọi điện đến rồi.
Tôi hận cậu ta!
Vì khi cậu ta gọi đến đúng lúc tôi vừa mới dụ được Mạt Mạt cùng nằm lên tấm nệm trong phòng làm việc, cảm nhận tấm nệm cao cấp, hơn nữa, tôi đã duỗi tay ra, Mạt Mạt cũng đang tươi cười roi rói đáng yêu, mắng yêu tôi.
Đúng lúc này thì cái điện thoại đáng chết đó đổ chuông.
Móng vuốt ma quỷ của tôi đã vươn ra, nhưng điện thoại vừa kêu Mạt Mạt liền ngồi dậy, nhìn tôi cười: “Nghe điện thoại đi! Chưa biết chừng là bố gọi đấy!”
Tôi điên tiết ngồi dậy: “M.mày có việc gì?”
Đường Đôn hơi sững ra trong điện thoại rồi hét lên: “M.mày lão Đường đấy!”
“M.mày biết là lão Đường rồi! Tao đang hỏi mày có việc chó chết gì hả?” Tôi bực ghê lắm, chưa biết chừng nếu không có cú điện thoại này, tôi và Mạt Mạt xong rồi cũng nên.
“M.mày tao mời mày uống rượu!” Lão Đường hét.
“Ở đâu?” Giọng tôi lập tức hạ tông.
“Tôi bảo Thịt Chó rồi, nó muốn đưa Tiểu Phấn theo, tôi bảo tôi không đưa ai theo, chắc ông cũng chẳng có ai đâu nhỉ?” Lão Đường thao thao bất tuyệt, “Tôi đã bảo mà, anh em tự lập sao phải mang con gái theo? Bệnh à? Ông bảo đúng không?”
“…Lão Đường, anh Đường, bên này chắc em cũng mang theo một cô…” Tôi cầm di động, yếu thế nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt hớn hở nhìn tôi, cô ấy đứng ngay bên cạnh.
“Ông bảo sao?” Lão Đường không tin nổi vào tai mình.
“Ý tôi là….Lão Đường, tối nay chúng ta, tôi…một người bạn của tôi cũng muốn đi.” Tôi thực sự rất khó nói, ai mà chả biết Lão Đường là lão yêu độc thân ngàn năm.
“Con gái à?”
“Ừ.”
“Con gái và trẻ?”
“Ừ.”
“Bạn gái à? Hay bạn tình? Bạn qua mạng?” Hình như lão Đường bắt đầu lên cơn thần kinh rồi.
“Tóm lại là một cô gái, không phải Thịt Chó mang Tiểu Phấn sao? Tôi cũng đưa một người bạn theo thì đã sao?” Tôi lên gân.
“…Được rồi, đưa đi! Một người là kích thích, hai người thì cũng thế, đưa đi, không ảnh hưởng đến việc uống rượu là được.” Lão Đường do dự một chút lúc rồi nhượng bộ.
“Ông sẽ thấy bất ngờ đấy, nàng của tôi có thể uống rượu chứ không như nàng của Thịt Chó đâu!”
“Thật à?” Lão Đường hớn hở hỏi nhưng rồi liền xịt ngòi luôn, “Thế thì cũng là nàng của ông, liên quan quái gì đến tôi!”
“Đừng lắm lời nữa! Thịt Chó tìm được chỗ rồi hả? Mấy giờ?” Tôi bị cậu ta phá đám, đang điên hết cả tiết đây.
“Chúng ta đi sớm tí đi, uống ít nói chuyện nhiều.” Lão Đường đề nghị, “Tôi chán đời lắm, chúng ta trò chuyện nhiều một tí, hai cái loa phát thanh như ông và Thịt Chó có thể an ủi tôi một tí, tôi say thì hai người đưa tôi về.”
“Ông sắp xếp chu đáo gớm nhỉ.” Tôi vừa nói vừa thò tay định tiếp tục sự nghiệp dang dở lúc nãy, bị Mạt Mạt chộp tay giữ lại.
“Đừng phí lời nữa, thế đi, ở Hương Nguyên, ba giờ hơn là tôi qua đó, Thịt Chó cũng qua giờ đấy, ông tự xem thế nào nhá!”
Lão Đường hết sức đàn ông, không cho tôi nói thêm, cậu ta cúp máy luôn. Cũng tốt, cậu ta không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vì bị khóa tay của tôi.
Tôi ngắt máy rồi quay sang nhìn Mạt Mạt: “Ba giờ hơn, Hương Nguyên, em đi thật à?”
“Đi chứ! Có gì không tiện sao? Anh cứ bảo em là em gái anh là được.” Mạt Mạt có vẻ rất phấn khởi.
…Em là bà anh thì có!
Đã quá giờ ăn trưa rồi, nhìn căn nhà của tôi bị Mạt Mạt trang trí như chốn khuê phòng, tôi liền than thở, đúng là tôi không gây phiền phức, phiền phức gây sự với tôi.
Ba giờ, chúng tôi ra gọi xe, lao đến Hương Nguyên.
Hương Nguyên không xa lắm, nằm ngay con đường đối diện ủy ban quận. Thường thì nếu tôi, lão Đường, Thịt Chó, lão Phó tụ tập hầu như đều vào đây. Đến nhiều quá ông chủ và nhân viên phục vụ ở đây đã nhẵn mặt bọn tôi.
Vừa xuống xe, Mạt Mạt hớn hở phấn khích nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ.
Nói thực, hành động này của cô ấy khiến tôi hơi nghi hoặc, mấy năm nay cô nàng này ở Trùng Khánh thật ư? Chắc không thấy khu Nam Bình mới mẻ như thế này nữa mới phải chứ?
Tôi chỉ hơi nghi hoặc chút xíu rồi liền rút điện thoại ra gọi, lão Đường bảo, mọi người đều đã đến rồi, cả bọn đang ở phòng riêng trong Hương Nguyên, chỉ thiếu tôi thôi.
Tôi đưa Mạt Mạt vào.
Mấy nhân viên phục vụ thấy tôi liền tươi cười hớn hở bước tới, vẫy tay chào: “Anh Bảo đến rồi à, bọn anh Đường đến rồi. Bên này ạ.”
Mạt Mạt đi cạnh tôi, cố tình ra vẻ sùng bái nhìn tôi, thì thầm: “Bảo, ghê quá nhỉ, cứ như là anh hai xã hội đen ấy.”
Thực ra tôi rất sướng, ít nhất cũng làm tôi nở mày nở mặt trước mặt Mạt Mạt, khác hẳn bộ dạng co rúm ró tối qua, tôi lắc đầu cười: “Không dám, nhiều nhất thì cũng chỉ là một nhóm bạn có tí xã hội đen là cùng.”
“Bạn của anh có dễ chơi không?” Khi lên lầu, Mạt Mạt hỏi.
“Yên tâm đi, toàn một lũ nhìn thấy giống cái là nhấc chân lên ấy mà, nếu gặp mỹ nữ thì một tối có thể nói nhiều bằng một bộ Tuyển tập danh tác thế giới.”
Mạt Mạt gật đầu cười: “Có thể tưởng tượng được, em đến là để nghe mấy anh nói nhăng nói cuội mà, chắc là thú vị lắm.”
Đã đến phòng riêng ở lầu hai, tôi đẩy cửa bước vào, nửa bàn đã ngồi kín chỗ.
Đường Đôn, Thịt Chó, Tiểu Phấn đều ở đó, điều khiến tôi ngạc nhiên là lão Phó cũng có mặt.
“Ông gọi xe gì thế? Xe người kéo à?” Lão Đường đứng dậy phát pháo trước, “Chỉ đợi mỗi ông thôi đấy!”
Thịt Chó và lão Phó cũng vừa cười cợt vừa chửi đểu mấy câu, Tiểu Phấn mỉm cười gật đầu chào tôi.
Tôi tươi cười chào hỏi từng người, sau đó kéo Mạt Mạt vào phòng, nhìn mọi người: “Giới thiệu một chút, đây là Mạt Mạt, là…”
Tôi còn chưa nói xong, lão Đường nhìn thấy mỹ nữ, lòng nhiệt tình liền dâng trào, liền hoa chân múa tay bật dậy nhường chỗ: “Giới thiệu khỉ gì! Ông tưởng đang đi đàm phán chắc?” Dứt lời liền tươi cười nhìn Mạt Mạt, “Chị dâu ngồi đi! Ngồi cạnh tôi là an toàn nhất!”
Mạt Mạt cũng không phản bác, hình như rất hài lòng với cách gọi “chị dâu”, gật đầu cười chào từng người rồi định bước đến chỗ cạnh lão Đường.
Tôi vội kéo Mạt Mạt lại, trợn mắt nhìn lão Đường, “Chị dâu cái gì! Đây là em gái tôi!”
Lão Đường sững ra rồi liền cười tươi như hoa: “Anh! Anh dữ thế làm gì! Em rễ lúc nào cũng tôn trọng anh, nào mời anh ngồi ghế trên!”
“Shit! Ông là em rễ ai hả?” Tôi giãy tay lão Đường đang kéo tay mình ra.
“Em xem đấy, anh hai nóng tính ghê!” Lão Đường cười như cà chua nát, “Tôi và…tên gì ấy nhỉ? À Mạt Mạt, chuyện của tôi và Mạt Mạt chỉ là sớm muộn thôi!”
Mạt Mạt bụm miệng cười.
Thịt Chó cũng cười, cậu ta đứng dậy rút điện thoại ra giả vờ gọi: “Alo, Bảo à, trên bàn có gạt tàn không? Cầm lên! Đập vỡ đầu cậu ta ra!”
Thịt Chó đùa như thế tôi cũng thấy hả dạ. Đám bạn bè chúng tôi cũng quen đùa cợt với nhau rồi, vừa rồi Thịt Chó bắt chước lời thoại trong Vô gian đạo 3 làm lão Phó và Tiểu Phấn đến phá ra cười.
Đã đến đủ người, thức ăn và rượu cũng được bê lên.
Lão Phó là bạn đại học của tôi, sau khi tốt nghiệp vẫn liên lạc, đúng là không phải oan gia không hội ngộ, cậu ta vòng vèo một hồi rồi thế nào lại cũng đến Trùng Khánh. Tình cảm anh em bạn bè bao năm, thân như anh em ruột, vì vậy cậu ta hay đi với tôi, đến giờ cũng chơi với nhóm bạn này của tôi. Bây giờ cậu ta mở công ty máy tính, cũng in danh thiếp ghi “Tổng giám đốc công ty cổ phần khoa học kỹ thuật Tề Thiên”, mà mấy người trong công ty của cậu ta, chức vụ thấp nhất cũng là phó tổng giám đốc. Danh thiếp của lão Phó từng là tiêu điểm trêu chọc đùa cợt của mọi người một thời gian dài, như lão Đường nói thì: “Lão Phó này, có làm đến chủ tịch nước thì cũng chỉ là phó chủ chi.”
Thịt Chó đang ba hoa về xưởng chó của cậu ta, tên này chuyên mua bán chó, trước có rất nhiều giống chó nổi tiếng, nhiều màu dữ lắm, nghe nói một chú chó giống nổi tiếng chỉ cần đưa đi phối một lần là cũng được mấy nghìn đến một vạn tệ, thêm vào đó là bán chó con, trong số chúng tôi cậu ta cũng được coi là đại gia rồi. Về cái nghề này của Thịt Chó, chúng tôi đã có kết luận từ lâu rồi, cậu ta chả có gì khác các ông chủ kĩ viện cuối thời Thanh cả, trong nhà nuôi một đống chó đực, cứ đến mùa xuân thì đưa đi phối giống một trận, còn nói như bây giờ là một “tú bà”.
Tiểu Phấn là hồng nhan tri kỉ của Thịt Chó, loại con gái có khí chất rất tiểu thư con nhà quyền quý, bề ngoại dịu dàng ít nói, cô ấy và Thịt Chó thành một đôi là điều không ai trong chúng tôi ngờ tới. Nhưng Thịt Chó cũng có lén lút tiết lộ, Tiểu Phấn thuộc loại bề ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng, lúc tĩnh thì e thẹn nhẹ nhàng như gái tân, lúc động thì nhanh nhẹn như thỏ chạy trốn. Thế thì dễ hiểu rồi. Đó gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Con gái bây giờ, bề ngoài hoàn toàn không thể nói lên điều gì, sinh viên đại học ăn mặc như gái gọi, gái gọi ăn mặc như sinh viên đại học. Mỹ nữ đều ham hố e thẹn đáng yêu, giấu mình giữa chốn phồn hoa đô thị, còn mấy cô nàng có ngoại hình như nhân bản vô tính thất bại thì đều cởi sạch đồ, đem ảnh tung ra khắp nơi…
Đây là một thời đại hỗn loạn.
Sau vài li rượu, không khí bắt đầu trở nên sôi nổi.
Thịt Chó nói cậu ta chuẩn bị tiến quân vào thị trường thuốc quân y, sau nhiều năm quan sát trong quá trình nuôi chó, cậu ta bắt đầu có hứng thú với sự cương cứng bên trong của chó đực, cậu ta quyết định mời người nghiên cứu kĩ lưỡng, tạo ra hormone nam tính có thể làm cho chó đực cương cứng, chế thành thuốc, tạo hạnh phúc cho tất cả những người mắc bệnh yếu sinh lí!...
Ai cũng hiểu ra là cậu ta đang tán hươu tán vượn.
Tiểu Phấn ngồi cạnh Thịt Chó, đưa tay vỗ vào đầu cậu ta một cái: “Nói nhăng nói cuội gì đấy! Anh làm Mạt Mạt sợ đấy, tưởng anh là lưu manh kia kìa!”
Ánh mắt mọi người từ Thịt Chó chuyển sang Mạt Mạt.
Mạt Mạt đang cười tươi như hoa, nghe Tiểu Phấn nói vậy liền lắc đầu: “Không sao, không sao, lưu manh đang ngồi cạnh em đây này, em còn sợ gì nghe mấy câu nói đùa chứ?”
Mọi người phì cười. Tôi cũng cười nhưng hơi ngại ngùng, vừa rồi Mạt Mạt liếc nhìn tôi. Cử chỉ đó đã hoàn toàn chứng thực một điều, tôi và Mạt Mạt chắc chắn không phải là anh em.
Thực ra hoàn toàn không cần phải nói ra, từ lúc tôi đưa Mạt Mạt vào phòng, lão Phó, Thịt Chó, lão Đường và cả Tiểu Phấn đều nhìn tôi với ánh mắt biết tỏng rồi nhé, nhưng tôi thực sự không thể giải thích được, nói đây là mối tình đầu à? Chắc chắn sẽ có vô số đôi đũa bay về phía tôi.
Thế là, khi Mạt Mạt và Tiểu Phấn cùng vào nhà vệ sinh tôi liền bị mấy tên mặt người dạ thú quay lại tấn công. Lão Đường, Thịt Chó và lão Phó thi nhau hỏi về Mạt Mạt, nào là tuổi, thân phận, số đo ba vòng, công việc, thậm chí là cả tông ti họ hàng xa gần của cô ấy nữa.
“Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường của tôi thôi.” Tôi đành trả lời như vậy.
“Hết rồi?” Lão Phó nghi ngờ.
Tôi gật đầu khẳng định: “Hết rồi, thật đấy, hồi trung học là bạn cùng lớp, tình cờ gặp lại ở Trùng Kháng nên mới liên lạc lại với nhau, hôm nay cô ấy cũng rảnh nên tôi đưa cô ấy đi chơi.”
Thịt Chó cười nhạt: “Ông cứ giả bộ đi! Ánh mắt, cử chỉ lúc nãy của Mạt Mạt, ông lại còn…bạn bè bình thường à?”
Lão Đường có tư tưởng ngược lại, cậu ta đứng về phía lập trường của tôi: “Anh Bảo, chỉ là bạn bình thường thật sao, thế thì em không khách sáo nhé.”
“Cái gì?” Tôi cảnh giác.
“Dưới đất có 100 tệ, ông không nhặt lại còn cấm tôi nhặt chắc?” Lão Đường trợn mắt.
Đang nói chuyện thì Mạt Mạt và Tiểu Phấn quay lại, hai người vừa trò chuyện vui vẻ vừa bước vào, trông có vẻ rất hợp nhau. Con gái có lúc lạ thật đấy, họ một là đối địch hai là sẽ nhanh chóng lập bè kết đảng đứng trên cùng một chiến tuyến, nhanh chóng thân thiết với nhau.
“Mọi người đang nói gì vậy?” Tiểu Phấn hỏi.
“Không có gì.” Thịt Chó xua tay, “Vì đâu là lần đầu gặp Mạt Mạt nên ai cũng rất quan tâm đến Mạt Mạt, một cô gái tốt như vậy bây giờ hiếm lắm!”
Mạt Mạt nheo mắt cười: “Em cũng có hứng thú với mọi người lắm.”
Lão Đường lập tức ra vẻ thân thiết: “Thật không, Mạt Mạt? Thực ra lí lịch cá nhân của bọn anh cũng rất đơn giản, ví dụ tên này.” Cậu ta chỉ vào Thịt Chó, “Bán chó, phối giống chó. Còn tên này.” Chỉ lão Phó, “Bán máy tính đểu. Còn anh, trước kia anh và Bảo làm cùng tòa soạn. Bây giờ thất nghiệp, đơn giản vậy thôi.”
Mạt Mạt lật đầu lia lịa rồi đột nhiên sững người ra, quay sang nhìn tôi: “Bảo, lão Đường đây chính là lão Đường cùng tòa soạn mà hôm nay anh kể cho em nghe hả?”
Tôi mơ màng gật đầu, sau đó chợt hiểu ra vấn đề, thầm run rẫy trong lòng.
Mạt Mạt đã quay sang lão Đường, vẻ mặt có vẻ tiếc nuối: “Em biết rồi, hôm nay chúng ta cùng anh Đường uống rượu giải sầu đúng không? Anh Đường, đừng buồn, bị đuổi việc cũng có sao đâu, không bị tóm là tốt rồi!”
“Bị đuổi à?” Lão Đường ngớ người, “Lại còn bị tóm nữa? Tại sao?”
Mạt Mạt chớp mắt ngây thơ hỏi lại: “Không phải anh buôn ma túy à?”
“Anh…buôn ma túy?”
“Vâng, không phải anh giấu ma túy trong tòa soạn sao?”
“Anh á?” Lão Đường hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì, trợn mắt mấy giây quay sang nhìn tôi, “Lại Bảo! Shit!”
…Cậu ta thông minh ghê, nghĩ ngay đến tôi cơ đấy…
“Hiểu lầm. Tôi chỉ đùa với Mạt Mạt thôi mà…” tôi giả lả cười giải thích, toát cả mồ hôi lạnh. Lúc này Mạt Mạt đang cười rất gian tà, tít cả mắt vào, lại còn nhướn mày với tôi một cái nữa – cô ấy cố tình!
Shit, cô nàng đã nhận ra ngay từ đầu! Hay có thể nói cái gì cũng biết! Cô ấy cố ý nói với lão Đường như thế! Quá nham hiểm! Quá bỉ ổi!
….Tại tôi, tôi đánh giá Mạt Mạt qua thấp. Lúc ở siêu thị, lời nói dối về việc hỗ trợ điều tra vụ án buôn ma túy đó sơ hở đầy rẫy, Mạt Mạt chắc chắn đã nhận ra nhưng không vạch trần tôi là để chờ thời cơ đáp trả đây!
Đối phó với người hung bạo phải hung bạo hơn hắn;
Đối phó với người bỉ ổi, phải bỉ ổi hơn hắn;
Đối phó với người phóng khoáng, phải phóng khoáng hơn hắn;
Đối phó với người đẹp trai thì phải…hủy hoại dung nhan của hắn!
Ngày 23 tháng 7. Mưa nhỏ