• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần chín giờ chúng tôi mới ra khỏi nhà hàng, bắt đầu công cuộc tìm kiếm.

Kết quả cũng không đến nỗi tồi, không tóm được đại tá nhưng cũng tóm được thông dịch viên! Chúng tôi gặp Thanh Thu trong một quán rượu, chặn Thịt Chó đang trong cơn manh động lại, kéo Thanh Thu ra ngoài quán rượu.

Thịt Chó vốn nóng tính, thuộc kiểu đàn ông đã không điên thì thôi, nổi điên thì rất điên. To cao như cậu ta nếu nóng quá mà động thủ thì rất đáng sợ.

Tôi và lão Phó khó khăn lắm mới khuyên được Thịt Chó bình tĩnh, Thanh Thu hơi hoảng, không biết có chuyện gì. Sau một hồi truy hỏi, Thanh Thu cũng rợn gáy vì sự uy nghiêm và khí thế đầy chính nghĩa của chúng tôi, liền thẳng thắn khai nhận tội lỗi.

Thanh Thu giải thích: “Tiểu Văn xin số điện thoại, bình thường con gái xin số các anh đều cho mà! Em đưa sai sao? Không phải các anh đều chỉ thích người lạ là gì…”

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì nhiều đến Thanh Thu, chỉ có điều bây giờ không tìm được Tiểu Văn làm chúng tôi rất tức giận. Thanh Thu cũng không biết địa chỉ và tung tích của Tiểu Văn, xã hội bây giờ, bảo là tiện lợi, có di động liên lạc lúc nào cũng được, nhưng cứ tắt di động một cái là người như bốc hơi theo.

Trên đường về nhà tôi chợt nhớ ra chuyện tòa soạn, liền gọi cho lão Đường, bảo cậu ta chuẩn bị CV và mấy bài báo hay một chút, tôi đã nói với tòa soạn mới rồi, người ta muốn xem. Lão Đường cảm động rơi nước mắt.

Khi taxi đỗ trước cửa khu nhà tôi đã là hơn mười một giờ. Bảo vệ cổng đã quen với giờ giấc đi lại thất thường của tôi, chỉ tươi cười chào hỏi.

Tôi gượng cười, nhanh chân bước lên nhà. Thực ra trong lòng tôi ngoài lo lắng chuyện về Chu Tiểu Văn còn nghĩ đến tình hình ở nhà, Mạt Mạt đã về chưa? Tiểu Hy có về cùng hay không? Hay… có mang theo ai khác về không?

Mọi khả năng đều không xảy ra, tôi lấy chìa khóa mở cửa, căn nhà tối om, Mạt Mạt chưa về.

Không biết là thất vọng hay vui mừng, tóm lại tôi thở phào một hơi, nhà không có ai, tôi cũng được tự do thoải mái. Quẳng giầy qua một bên, tôi cởi sạch chỉ còn mặc một chiếc quần sịp, đi chân trần từ phòng khách vào phòng ăn, mở tủ lạnh lấy lon bia, mở nắp ngửa cổ làm một hớp… A! Cởi sạch sành sanh, lạnh rùng mình, tôi thích cảm giác này!

Tôi cầm bia quay lại phòng khách, tắt hết đèn chỉ để lại chiếc đèn chùm trên trần nhà, sau đó tôi ngồi trên sofa, dùng điều khiển bật loa, chuẩn bị thư giãn tinh thần bằng những giai điệu nhẹ nhàng tinh tế. Tôi thích nghe nhạc nhẹ nhàng, tao nhã, như vậy có thể thả lỏng tinh thần, khiến tư duy thăng hoa,… sau một hồi chọn lựa tôi nhét đĩa “Tình yêu của phu kéo thuyền”[1] vào đầu đĩa.

[1] Một bài hát thịnh hành vào những năm 90s ở Trung Quốc.

Tiếng nhạc hơi to, sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, tôi đứng dậy điều chỉnh âm lượng. Tiếng nhạc vừa nhỏ đi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động, một thứ âm thanh rất lạ lùng, thấp thoáng như tiếng hát của một cô gái, xa tận chân trời mà gần trong tấc gang, bay bổng trong căn nhà trống trải của tôi.

Tôi bỗng thấy rợn tóc gáy, không phải thứ gì đó rùng rợn chứ?

Tôi không tin trên đời này có quỷ, mỗi lần đi đêm tôi đều mỉm cười, càng những nơi tối tăm tôi càng thản nhiên, đứng trong góc tối, nhét trong áo những pháp khí như lệnh bài, pháp trượng, pháp kiếm, pháp ấn, khánh, phướn, chuông, cá gỗ, chũm chọe, phất trần…, tay cầm kiếm gỗ, miệng hô to: “Ta không tin trên đời này có quỷ! Đến đi! Đến đi!”

Nhưng lúc này trên người tôi không có pháp khí, lại chỉ có một mình, bảo không sợ chắc chắn là bốc phét.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bật mở, tôi chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người, tiếp đó là một tiếng hét: “Á…”

Tiếng hét này làm tôi giật nảy người, hơn nữa tôi đã nhận ra đây là tiếng hét của phụ nữ, thế là tôi trợn mắt nhìn theo tiếng hét, má nó! Không quen! Một cô gái mặc váy ngủ, đầu óc rối bù, đôi mắt còn ngái ngủ trợn tròn đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt trông tái mét.

Ánh mắt của cô ta dán vào mặt tôi, sau đó từ từ hạ xuống, nhìn tôi từ đầu đến chân không sót chỗ nào, tiếp đó lại dồn hết nội lực hét thêm lần nữa: “Lưu manh!”

Vừa hét cô ta vừa bắn trở lại phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Tôi điên quá! Đột nhập vào nhà riêng lại còn mắng chủ nhà là lưu manh à? Lý lẽ gì kì vậy? Bà nó! Người bị nhìn là tôi chứ! Đang bực bội thì cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của tôi chợt đưa ra một câu hỏi: Đây là ai ta?

Thế là, tôi phăm phăm bước đến trước cửa phòng ngủ, sau đó mau lẹ quay người, phi thẳng ra ghế sofa ngoài phòng khách – cứ mặc quần vào trước thì hơn, cơ thể tôi cũng đang độ thanh xuân tươi trẻ chứ bộ, không chi tiền mà đòi xem á? Còn lâu! Vừa đóng cúc áo tôi vừa quay lại gõ cửa phòng ngủ: “Này! Ai đấy?”

“Anh là ai?” Bên trong vang lên một giọng nữ trẻ con vô cùng hoảng sợ, “Anh đừng vào! Tôi báo cảnh sát đấy!”

“… Này cô, đây là nhà tôi, tôi cũng đang muốn báo cảnh sát đây.” Trong đó là một cô gái, tôi cũng không thấy cần đề phòng gì nữa, ngược lại còn thấy buồn cười.

Bên trong im lặng, một lúc sau, một giọng nói thỏ thẻ hỏi: “Anh là Lại Bảo à?”

Cô ta vừa nói vậy là tôi hiểu hết rồi, thực ra vừa rồi tôi đã nghĩ đến rồi, đây chắc chắn là một cô nhóc Mạt Mạt đưa về! Bà nó! Coi nhà tôi là nhà khách chắc!

“Mạt Mạt ở đâu?” Tôi gào lên.

Cô gái kia sợ quá lại tiếp tục hét lên: “Anh đừng vào! Ở đây chỉ có mình tôi thôi! Mạt Mạt không có nhà! Tôi chỉ mượn nhà cô ấy ở nhờ một đêm, anh đừng vào!”

Nhà cô ấy á? Lúc nào chỗ này thành nhà cô ấy rồi? Má nó! Giấy tờ nhà của mình đâu nhỉ? Tôi dọa chết cô luôn! Đang định đập cửa thì lý trí quý báu của tôi ào lên chiến thắng sự manh động, tôi thở dài, cô nhóc trong phòng ngủ chắc cũng chẳng biết gì, cô nàng yêu tinh Mạt Mạt này…

“Được rồi, cô ra đi,” Tôi bất lực nói, “Cô đã biết tôi là Lại Bảo là được rồi, tôi không làm gì cô đâu, chúng ta nói chuyện.”

Bên trong im lặng một lúc mới cất tiếng: “Anh… mặc quần áo chưa?”

“Tất nhiên rồi! Cô tưởng tôi thích lộ hàng chắc?” Tôi điên lắm rồi đấy! Tự dưng trong nhà mọc ra một người lạ, thế này là sao? Định kiểm tra ý chí của tôi chắc?

Cánh cửa phòng ngủ he hé ra một khe nhỏ, một con mắt chớp chớp nhìn tôi từ khe cửa ấy. Sau khi xác nhận tôi đã ăn mặc đầy đủ, cửa phòng ngủ mới được mở hẳn ra. Một cô nhóc xuất hiện ở cửa phòng, cô ta có một gương mặt trẻ trung, chắc chưa đến hai mươi tuổi, ánh mắt có vẻ sợ hãi, tóc dài đến vai, gương mặt còn chút bầu bĩnh trẻ con. Cô nhóc mặc váy ngủ màu trắng, thân hình cũng được, trong ánh đèn mờ ảo của phòng ngủ trông như một bức tranh sơn dầu.

“Anh chính là Lại Bảo sao?” Cô nhóc mở miệng rồi.

“Ha ha, em gái, ở tuổi em thế này nên gọi là anh Lại Bảo chứ?” Tôi nén giận cười, không tiện nổi giận với một cô nhóc như thế này.

Không ngờ cô nhóc này liền chớp chớp mắt nhìn tôi rồi đột nhiên nói: “Được thôi, anh Lại Bảo, không có việc gì thì em đi ngủ đây.” Nói xong liền đóng cửa.

Tôi cuống lên, đưa tay chặn lại, trợn mắt nhìn cô nhóc: “Ngủ á? Em gái, đây là nhà anh! Không phải nhà em!”

Cô nhóc đó sững người ra một chút rồi gật đầu: “Ừ.” Dứt lời lại đóng cửa lại.

Tôi phát khùng, thò tay chặn đứng cửa lại, hung dữ nhìn cô bé: “Này!”

Cô bé kéo mạnh mấy cái mà không đóng được cửa liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt có ý cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?”

“Em muốn làm gì?” Tôi hỏi lại, “Đây là nhà anh! Anh còn không biết em là ai!”

Từ khi biết tôi là Lại Bảo, bây giờ trên mặt cô nhóc ngoài vẻ cảnh giác hình như còn có chút sợ hãi, cô ấy chớp mắt nhìn tôi, “Em là em chị Mạt, em tên Cao Lộ Khiết, thế đã được chưa?”

Tôi bật cười: “Tên gì không đặt lại đặt tên thuốc đánh răng?”

Cô nhóc tên Cao Lộ Khiết trợn mắt: “Này! Khi em tên Cao Lộ Khiết, cái hãng thuốc đánh răng đó còn chưa ra đời nhá!”

Không hơi đâu tán gẫu với cô bé, tuy nhiên tôi có thể khẳng định cô bé là do Mạt Mạt đưa về, nhưng cụ thể là ai thì vẫn chưa biết, vừa giữ cửa tôi vừa nghi ngờ hỏi: “Em là em gái gì của Mạt Mạt?”

“Em gái là em gái chứ sao! Anh hỏi nhiều thế làm gì?” Cô nhóc này lại còn thấy buồn bực nữa chứ, nói xong cô nhóc ngáp một cái rồi lại muốn đóng cửa, “Được chưa? Em muốn đi ngủ!”

“Đợi chút! Em nói rõ ràng đi, anh cho em biết, đây là nhà anh!” Tôi giận thật rồi, cô nhóc này đúng là do Mạt Mạt dạy dỗ ra đây mà, vô lí hệt cô ấy.

Thấy tôi không buông tay, Cao Lộ Khiết lườm tôi một cái cháy mặt rồi bỗng cười nhạt, khoanh tay trước ngực: “Anh Lại Bảo, chị Mạt Mạt bảo em anh là chủ nhà, chị ấy thuê phòng của anh, đúng không?”

“Đúng.” Tôi gật đầu, không thả cửa ra, sợ cô nhóc này giở trò.

“Thế thì đúng rồi, chị Mạt Mạt đã thuê phòng của anh, vậy thì phòng này là của chị ấy, chị ấy trả tiền thuê nhà, cho ai ở là việc của chị ấy, anh có quyền gì mà hỏi?”

A! Cô nhóc này không đơn giản nhỉ, nói một lô lốc lí lẽ.

Tôi trợn mắt nhìn Cao Lộ Khiết, bật cười: “Được, em nói hay lắm, anh không có quyền hỏi.” Vừa nói tôi vừa một tay chống cửa một tay cởi cúc áo.

“Anh làm gì đấy?” Cô nhóc sợ hãi lùi lại một bước.

“Chẳng làm gì cả! Anh nóng!” Tôi đã cởi hết cúc áo, chiếc áo sơ mi mở toang, tiếp đến bắt đầu cởi thắt lưng, “Đây là nhà anh đúng không? Anh không có tự do cởi quần áo trong nhà mình sao?” Vừa nói tôi vừa nhấc chân lên, kéo ống quần, nhanh nhẹn tụt quần ra, vứt sang một bên. Lúc này tôi chỉ mặc một chiếc áo đã cởi hết cúc và một chiếc quần sịp đứng trước mặt Cao Lộ Khiết, quá là cool luôn!

“Á! Anh là đồ lưu manh!” Cao Lộ Khiết kêu váng lên, hai tay đẩy cửa phòng ngủ, “Anh thả tay ra! Anh để em đóng cửa! Anh làm cái gì thế! Ra ngoài mau!”

“Đây là cửa nhà anh, anh thích giữ đấy, anh có dỡ cửa cũng là việc của anh! Chị Mạt Mạt của em thuê phòng chứ không thuê cửa, sao nào?” Hứ, định chơi tôi à?

Cao Lộ Khiết hết chiêu, thả mạnh cửa rồi lấy hai tay che mắt xoay người lại: “Anh là Lại Bảo thật sao?”

“Ha ha, anh có phải Lại Bảo thật không không phải em nói là xong, hay là, em tìm vết bớt trên người anh? Hoặc kiểm tra DNA gì đó?” Máu chiến đấu bốc lên đầu, đấu không lại Mạt Mạt, chả lẽ tôi cũng không xử lí được cô nhóc này chắc? Không gặm được gỗ lim, tôi không biết chọn quả cà chua mà bóp à?

Lúc này, cảm giác thành công càng lúc càng nở phồng trong lòng tôi…

“Anh không phải Lại Bảo! Chị Mạt nói anh không như vậy, chị ấy bảo anh là người tốt, rất là lương thiện, rất là biết cách quan tâm chăm sóc người khác, sao lại như thế này được!” Cao Lộ Khiết che mắt, xoay lưng lại với tôi, giọng nói ấm ức như bị một oán phụ vậy.

Hà, lại còn chụp mũ, chơi trò viên đạn bọc đường à? Sao lại nghĩ về tôi hời hợt như thế, tưởng khen vài câu là tôi không biết gì nữa chắc?

Nhưng… tôi đúng là người rất lương thiện, rất biết quan tâm chăm sóc người khác mà, nghĩ một lúc, cũng thấy mình hơi quá đáng, thế là tôi bước lên hai bước, vỗ vai Cao Lộ Khiết: “Không phải sợ, anh có ăn cũng ăn gà mái chứ gà con thì anh ăn làm gì?”

“Thế thì anh ra ngoài nhanh lên.” Cô nhóc giục.

Tôi lắc đầu cười, bước ra ngoài, khi đi qua Cao Lộ Khiết, vô tình ngửi thấy mùi hương trên người cô bé, hormone trong người liền sôi lên một chút, tôi thở dài, đứng ở cửa ngoái lại nói: “Mạt Mạt cũng to gan thật đấy, đưa chìa khóa cho em, để em một mình đến ở nhà anh, không sợ anh làm điều bất chính à?”

“Anh không thể.”

“Ha, anh phải hỏi xem, dựa vào cái gì em bảo anh không thể?”

“Hi hi, vì anh thích chị Mạt.” Cao Lộ Khiết như hiểu tôi lắm, dương dương tự đắc nói tiếp, “Anh thích chị Mạt, em là em gái chị ấy, nên anh không thể làm gì em cả!”

Thấy tôi không nói gì, cô bé liền tự mình buôn tiếp: “Em nói đúng không? Anh không thích chị Mạt thì không thể nào cho chị ấy ở nhà anh thế này, hơn nữa nếu anh không thích chị Mạt, chị Mạt cũng sẽ không yên tâm ở nhà anh như thế này, bây giờ chị ấy cảnh giác với đàn ông dữ lắm!”

Nghe cô bé nói vậy lúc đầu trong lòng tôi thấy mừng rơn, điều này cho thấy Mạt Mạt biết tôi thích cô ấy, biết rõ là tôi thích cô ấy vẫn ở nhà tôi, như vậy phải chăng là, cô ấy đối với tôi… nhưng câu cuối cùng của Cao Lộ Khiết làm tôi thấy mơ hồ.

Thế nào là “Bây giờ chị ấy cảnh giác với đàn ông dữ lắm”? Trước kia thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Khiết, cho anh hay chị Mạt em làm sao.” Vẻ mặt của tôi trở nên nghiêm túc, đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích.

Tiểu Khiết hình như cũng nhận ra mình vừa nói gì, vội vàng xua tay, cười khan nói: “Chẳng làm sao cả, chị Mạt bảo đàn ông toàn đồ đểu, nên mới cảnh giác một chút, hi hi, anh Lại Bảo, không còn việc gì nữa nhỉ? Em muốn đi ngủ.”

Vừa nói Tiểu Khiết vừa đẩy cửa, từ từ đóng lại.

Tôi không còn cái cớ hay lí do nào để dây dưa nữa, cũng biết không hỏi được cái gì. Thế là tôi lùi lại, vươn tay kéo cửa vào trước Cao Lộ Khiết: “Không có gì, em ngủ đi.”

“Cảm ơn anh Lại Bảo!” Lần này Tiểu Khiết trả lời rất rõ ràng, giọng điệu có tí phấn khích vì âm mưu thành công.

Tôi quay lại phòng khách, nhặt chiếc quần lúc nãy vừa vứt lên, rút di động ra gọi cho Mạt Mạt.

Tôi phải hỏi rõ, thế này thật là bắt nạt người quá đáng! Ngang nhiên đưa một cô nhóc về ở chỗ tôi, đoán chắc là tôi không có gan làm bậy à? Anh nói cho em biết! Đừng có tưởng trưởng thôn là cán bộ! Đừng tưởng bánh bao không phải là lương khô! Đừng tưởng anh không phải là súc sinh!

“Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi hiện đang bận…”

Bà nó! Muộn thế này rồi còn gọi điện thoại nữa! Hơn nữa còn không về! Tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn lên thuyền cướp biển của Mạt Mạt rồi!

Đang điên thì chợt nghe thấy tiếng cười khe khẽ trong phòng ngủ, ấy? Lẽ nào trong phòng ngủ không chỉ có một mình Cao Lộ Khiết? Vừa rồi tôi không để ý?

Thật là lạ, tôi len lén áp sát cửa phòng ngủ, nín thở áp tai lắng nghe.

“Hí hí hí! Thật mà! Em không lừa chị đâu! Anh ấy cởi quần thật đấy! Làm em sợ hết hồn!” Không sai, là tiếng của Cao Lộ Khiết, nhưng chỉ thấy tiếng cô bé, không thấy ai đáp lời, chả lẽ tự nói với mình à?

“Hi hi, vâng! Đúng, đúng! Em nói y như chị bảo, khen anh ấy lên tận mây xanh luôn, đúng là hình tượng người đàn ông tốt có một không hai trên đời… Ừ! Không sai! Sau đó anh ấy ra ngoài… Không! Chẳng động vào em lấy một cái luôn! Chị Mạt, chị thật là cao tay!”…

Quả nhiên là vậy! Cô nhóc này đang gọi điện cho Mạt Mạt! Hơn nữa theo như những gì tôi nghe được cộng với tưởng tượng của tôi… tôi lại bị chơi một vố nữa rồi, cô nhóc Tiểu Khiết này được Mạt Mạt chỉ điểm, hoàn toàn biết điểm yếu của tôi!

“Em biết rồi, chị Mạt, chị yên tâm đi, số điện thoại này của em họ không biết đâu, không tìm được em đâu, chị cũng cẩn thận nhé…”

Những lời Tiểu Khiết nói làm tim tôi đập như trống trận, nội dung cuộc điện thoại này thật là đáng kinh ngạc, cái gì mà “không tìm được em đâu” với “chị cũng cẩn thận nhé”, chả lẽ Mạt Mạt và cô nhóc này có bí mật gì không thể tiết lộ thật? Xã hội đen? Bộ An ninh quốc gia? Cục tình báo Trung ương? CIA? FBI? IBM? BMW…

Đau đầu quá! Mọi việc rối như mớ bòng bong rồi! Chu Tiểu Văn muốn làm gì? Tóm lại chuyện của Mạt Mạt là sao? Cô nhóc Cao Lộ Khiết này lại là yêu ma phương nào…

Tôi chợt tỉnh ra: Thôi thôi, đi ngủ! Ngày mai còn phải đi làm!

Đánh răng rửa mặt xong, tôi vào phòng làm việc nằm lăn ra nệm, thật là dễ chịu, hình như có mùi hương của Tiểu Hy hôm qua còn sót lại… stop! Người ta có chồng rồi!

Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi…

Chết tiệt! Lần nào cũng thế, càng muốn ngủ nhanh càng không ngủ được!

Tôi mơ mơ màng màng đến khi trời sáng, cũng chả biết mình có ngủ được không, cảm giác mình tỉnh suốt đêm, nhưng khi choàng tỉnh dậy ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.

Chắc lại sợ tôi ngủ trần hay lộ hàng gì đó, Cao Lộ Khiết trốn trong phòng ngủ mãi không chịu ra, tôi làm vệ sinh cá nhân, cạo râu thay quần áo, đợi đến giờ đi làm. Tòa soạn không giống các cơ quan khác, không bó hẹp về giờ giấc, một ngày làm việc thường bắt đầu từ buổi chiều. Nên tôi vẫn còn dư thời gian.

Tôi vốn định xuống lầu mua đồ ăn sáng về ăn cùng Cao Lộ Khiết, dù thế nào cũng là em gái gì đó của Mạt Mạt, không thể quá bất lịch sự được. Tôi lại thấy bực rồi, cái nhà này thành khách sạn miễn phí, lại còn cung cấp bữa sáng nữa.

Tôi cầm chìa khóa và di động chuẩn bị xuống lầu thì thấy có tin nhắn đến, không ngờ là của Chu Tiểu Văn nhắn lúc ba giờ sáng.

“Tìm anh, nhận được tin nhắn nhắn lại cho em, em gọi cho anh.”

Tôi cầm di động, ngập ngừng một chút, vừa đi giày vừa nhắn lại: “Chào buổi sáng. Ngủ ngon không?”

Gió nhẹ mưa nhỏ, án binh bất động, để tránh đánh cỏ động rắn.

Tin nhắn vừa được gửi đi, tôi còn chưa kịp đi giày xong thì di động đã réo vang.

“A lô, Lại Bảo.”

Tôi không nói gì, tôi muốn xem xem cô nàng này có âm mưu quỷ kế gì.

“Anh ở đâu? Em có thứ này muốn đưa cho anh.” Giọng nói của Chu Tiểu Văn rất bình tĩnh.

“Anh không muốn gì cả, anh muốn em trả lời mấy câu hỏi.” Tôi cố nén giận, đang yên đang lành bị cô gái này trêu chọc, điều đó thực sự làm tôi rất khó chịu!

“Em biết, gặp rồi em nói cho anh biết.” Chu Tiểu Văn vẫn thản nhiên như không, “Anh đang ở đâu?”

Hình như cô ấy biết tôi muốn hỏi gì, cũng chẳng có gì lạ, chắc chắn cô ấy đã đoán được, cô ấy biết tôi, Thịt Chó và lão Phó đã gặp nhau.

“Anh ở nhà, em đang ở đâu?” Tôi hỏi lại.

“Nhà anh ở đâu? Em đến nhà gặp anh.” Tiểu Văn vẫn không trả lời tôi, vừa không để lộ mình vừa nhất quyết muốn gặp tôi.

Ha ha, tưởng tôi là đồ ngu chắc? Để lộ địa chỉ nhà tôi á? Dù Tiểu Văn có ý đồ gì, để lộ ổ của tôi khác nào tự sát!

“Em đừng đến nhà anh, không tiện đâu, chúng ta cứ đến quán cà phê lần trước đi.” Tôi cảm thấy mình rất sắc bén.

“Không tiện á? Có người phụ nữ khác phải không? Chúng ta đang yêu đương, hứ, đàn ông…” Cô nàng lại khinh bỉ tôi cơ đấy!

“Chu Tiểu Văn, em đang yêu anh, hay là đang yêu đương với bọn anh?” Tôi cao giọng, cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bọn anh”.

Bên đó thở dài: “Được rồi, đừng cãi nhau, em đợi anh ở quán cà phê, bây giờ em đi đây.”

Cúp máy.

Tôi đứng im suy nghĩ, bộ óc đầy thông tuệ đưa ra một quyết định sáng suốt, tôi thay dép lê, bước tới gõ cửa phòng ngủ.

“Nhóc, anh đi đây, em muốn ra ngoài nhớ khóa cửa nhé.”

“Nghe thấy rồi! Anh đi hẹn hò đi!” Bên trong vọng ra câu trả lời lành lạnh của Cao Lộ Khiết, hình như cô nhóc này lại nằm ra giường rồi, ngừng một chút, cô bé bổ sung thêm: “Em sẽ miệng kín như bưng với chị Mạt!”

Hứ, thế mới lạ! Tôi thầm càu nhàu trong lòng rồi đi thay giày và ra khỏi nhà.

Lại còn miệng kín như bưng nữa, tưởng tôi sợ Mạt Mạt biết chắc? Mạt Mạt là gì của tôi? Sao tôi phải sợ cô ấy biết, cô ấy biết thì làm gì được tôi? Dùng cái này uy hiếp tôi á? Tôi độc thân tôi sợ quái gì ai? Tôi gặp con gái là tự do của tôi! Cô nhóc này… sẽ miệng kín như bưng thật chứ?

Khi tôi tới quán cà phê, Chu Tiểu Văn đã đến rồi. Vẫn ngồi ở chỗ lần trước, xoay lưng với cửa ra vào. Tôi đứng ở cửa nhìn lưng cô ấy, muốn gọi điện cho Thịt Chó và lão Phó, gọi họ đến ba người cùng hội thẩm. Nhưng cuối cùng tôi không làm thế, tôi biết tính khí của Thịt Chó, nhỡ to chuyện thì làm thế nào? Hơn nữa, chỉ là một cô gái, cần đến ba thằng đàn ông sốt vó lao đến thẩm vấn hay sao? Thật là buồn cười. Vì vậy tôi quyết định đơn thương độc mã đến nghênh chiến, chỉ là một cô gái thôi mà, tôi không tin đến một cô gái tôi cũng không xử được!

Tôi định thần, cố tạo vẻ u ám nghiêm khắc, tự cho là rất uy nghiêm đáng sợ bước về phía đó, ngồi trước mặt Chu Tiểu Văn.

“Em đến lâu rồi à?” Giọng nói lạnh lùng mang chút giận dữ, tôi chuẩn bị ra uy với Tiểu Văn một chút!

“Ừ,” Tiểu Văn gật đầu, “Anh đứng sau lưng em lâu thế làm gì?”

… ra uy bị bật lại, vừa mới mở đầu tôi đã thua 0 – 1 rồi.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, không biết phòng thủ thì tấn công thế nào được: “Chu Tiểu Văn, lần này chúng ta gặp mặt, chắc em biết anh muốn hỏi em điều gì rồi chứ?”

Chu Tiểu Văn đăm đăm nhìn tôi, tôi không nghe thấy tôi nói gì, rồi đột nhiên cô ấy cúi đầu, lôi một chiếc túi nhỏ từ trong chiếc túi xách đeo chéo trên người bày lên bàn, rút từ bên trong ra một chiếc dây chuyền. Hai tay giơ lên đưa ra trước mặt tôi, mặt dây đung đưa phía dưới.

“Làm cho anh đấy, anh thích không?” Trên gương mặt Tiểu Văn lộ ra vẻ đáng yêu rất ít thấy.

Tôi hơi bất ngờ, không ngờ Tiểu Văn làm đồ trang sức cho tôi thật, hơn nữa vào giây phút cô ấy giơ chiếc dây chuyền lên trước mặt tôi, lòng tôi khẽ run lên, trên mặt Tiểu Văn không có nụ cười lạnh nhạt, giả vờ mà vô cùng thuần khiết chân thật, vui vẻ. Dù có trải qua bao nhiêu chuyện thì trong lòng mỗi người cũng đều có mặt chân thật trong sáng, tôi chẳng phải cũng như thế hay sao? Đã quen thấy sự lạnh lùng thờ ơ, lãnh đạm của cuộc đời nhưng vẫn giữ lại một phần thuần khiết chân thật của riêng mình, ví dụ ở nhà tôi sưu tầm rất nhiều phim hoạt hình, tất nhiên hầu hết đều là thể loại 18+…

“Lại Bảo, em hỏi anh đấy, anh thích không?” Tiểu Văn mỉm cười, giơ chiếc dây chuyền lên với vẻ mong chờ.

Hoặc có lẽ kinh nghiệm xã hội của tôi chưa đủ? Hoặc tôi quá đơn giản quá lí tưởng hóa? Tại sao giây phút này, tôi lại cảm thấy Chu Tiểu Văn không hề giống một cô gái có âm mưu quỷ kế gì, ánh mắt cô ấy rất trong sáng, chỉ có vẻ mong đợi, hy vọng tác phẩm thủ công của mình được người khác yêu thích, được người khác khẳng định. Như một đứa trẻ vậy.

“Ừ, thích!” Tôi mỉm cười gật đầu, đưa tay ra cầm.

Chiếc dây chuyền nằm trong tay tôi, rất nhẹ, dây tết màu đen, mặt dây là ba sợi lông vũ làm bằng đồng trắng, nhìn rất đơn giản, vừa phục cổ vừa hiện đại.

“Em… làm à?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Ừ!” Tiểu Văn vui sướng gật đầu rồi đột nhiên đứng dậy, “Để em đeo cho anh.”

Tôi hơi không quen với sự nhiệt tình bất ngờ của Tiểu Văn, đờ người ngồi trên ghế, nhìn Tiểu Văn đứng dậy bước tới, cầm chiếc dây chuyền trên tay, bước ra sau lưng tôi.

Vừa đeo hộ tôi, Tiểu Văn vừa khẽ nói sau lưng tôi: “Lại Bảo, anh nhìn thấy ba chiếc lông vũ đó không? Em đặc biệt làm cho anh đấy, theo truyền thuyết trước khi phượng hoàng, vua của các loài chim bốc cháy, ba chiếc lông đuôi đã đến nhân gian, người có ba chiếc lông này nhất định có thể thực hiện được ba nguyện vọng của mình…”

Tôi hơi nghiêng đầu mỉm cười: “Rất hay, anh thích lắm, cảm ơn em.”

“Anh thích là được.” Tiểu Văn cũng cười nói. Nhìn nụ cười ngọt ngào đó của cô ấy, tôi không thể kiềm chế được sự rung động của trái tim mình, tôi nheo mắt, chìm đắm trong hy vọng vè một tình yêu ngọt ngào như mật…

Stop! Stop! Đồ chết tiệt! Tôi đang làm gì thế này? Lại dễ dàng trúng gian kế của kẻ địch như vậy! May mà tôi vẫn còn tỉnh táo, tưởng dùng mỹ nhân kế là đối phó được tôi hả? Hứ! Nếu cô dám dùng mỹ nhân kế đến cùng, tôi sẽ tương kế tựu kế… nhưng bây giờ, tôi phải nghiêm khắc nói không!

“Chu Tiểu Văn, cảm ơn em đã làm dây chuyền cho anh, nhưng điều cần nói anh vẫn phải nói!” Thu lại nụ cười, tôi trầm giọng nói.

Tiểu Văn chắc không ngờ tâm trạng của tôi thay đổi nhanh như tâm thần phân liệt thế, cô ấy sững người ra.

“Em biết anh nhất định sẽ hỏi em, em cũng không định giấu anh.” Tiểu Văn bình tĩnh lại, gượng lại vẻ mặt lạnh nhạt của tôi,” Nhưng em không biết nên nói từ đâu, anh… hỏi đi.”

“Hôm qua em hẹn anh ra ngoài, nói những lời đó, nhưng em cũng gọi cho cả Thịt Chó và lão Phó nữa, đúng không?”

Tiểu Văn gật đầu.

“Tại sao?”

Tiểu Văn nhìn tôi chăm chăm như đang do dự điều gì, một lúc lâu sau mới cắn môi nói: “Lại Bảo, em không phải… em chỉ muốn biết ai có thể giúp em, bây giờ em cần một người, hoặc có thể nói là một số người giúp em, nhưng anh cũng biết đấy, đàn ông các anh…”

“Đừng đàn ông bọn anh gì nữa, bây giờ không phải lúc thảo luận đàn ông là thú vật hay là không bằng thú vật,” Tôi xua tay lắc đầu, “Bây giờ em phải cho anh biết, em đang làm gì? Em muốn người khác giúp cái gì?”

Tiểu Văn nhìn tôi, ánh mắt dần hạ xuống, đăm đăm nhìn chiếc dây chuyền cô ấy vừa đeo lên cổ tôi, giọng nói yếu ớt “Bố mẹ em đều ở nước ngoài, đáng lẽ bây giờ em cũng nên ở đó, nhưng họ ly hôn rồi, nên em không đi, đằng nào ở đó cũng chẳng có nhà, ở đây cũng không có, ở đâu mà chẳng giống nhau?”

Tôi không nói gì, Tiểu Văn như chìm vào im lặng, tôi đoán chắc chắn cô ấy có một câu chuyện rất dài, rất bi thảm, rất dễ khiến người ta rơi nước mắt để kể.

Cho dù thật giả thế nào, cứ nghe đã.

“Tháng nào bố mẹ cũng gửi tiền từ nước ngoài về cho em, em hoàn toàn tự do, ca hát, vẽ tranh, mơ mộng về những điều tốt đẹp, từ thành phố này em gặp được anh.”

Tôi nghe mà không hiểu gì cả, thậm chí không biết cô ấy nói với tôi những chuyện này để làm gì, nhưng Tiểu Văn cứ kể, vừa kể vừa nhìn chăm chăm vào mặt dây chuyền của tôi, không nhìn tôi, tôi không biết nên ngắt lời cô ấy thế nào.

“Anh biết không? Bây giờ tiêu rồi, bố mẹ em sắp về nước thăm em, cùng nhau về nữa.” Tiểu Văn nói rồi bỗng ngước mắt lên, ánh mắt trực diện tấn công thẳng vào tuyến phòng ngự của tôi, “Cho nên em cần người giúp em.”

Tôi cũng nhìn cô ấy, nghe cô ấy nói. Cô ấy cũng nhìn tôi, không nói gì nữa.

“Em nói xong rồi à?” Tôi sững người, ngại ngùng mỉm cười, “Ha ha, anh còn tưởng em sẽ có một câu chuyện rất dài như kiểu câu chuyện đời em cơ.”

“Anh không cần lo, chỉ cần anh đồng ý, thực ra em chỉ cần anh là được rồi, không chiếm hữu anh, không ép buộc anh, chỉ cần anh tồn tại là được.” Tiểu Văn hỏi thẳng, “Anh đồng ý giúp em không?”

Tôi gật đầu rồi lập tức lắc đầu: “Không phải… ý anh là, anh vẫn chưa biết em cần anh giúp gì.”

“Làm bạn trai em.”

… Tôi ngớ người, trợn mắt, hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp.

“Em có bầu rồi.”

… Không chỉ mắt, đồng tử cũng bị câu này làm giật mình đến độ nở to ra, hơi thở tắc nghẹn.

“Em muốn nhờ anh làm bố của con em.”

… Xe cấp cứu! Cứu tôi với!




Hôm nay đọc sách,

Đọc đến hoàng đế Khang Hy

Khi 23 tuổi đã là vua một nước, công lao to lớn,

Tôi thấy rất buồn;

Nhưng khi đọc đến hoàng đế Đồng Trị

Khi 23 tuổi đã chết được bốn năm,

Tôi lại thấy cân bằng.

Ngày 9 tháng 7

Nắng đẹp chuyển thành nhiều mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK