Đợi đến chiều nhưng không thấy Kiên Minh trở về, mọi người ai cũng sốt ruột, lo lắng sau đó liền cùng nhau vào rừng tìm kiếm Kiên Minh. Đi một khoảng xa, Thục Tâm quyết định tách riêng đi tìm. Cô men theo đường mòn dẫn vào rừng gặp một con dốc nhỏ dẫn đến bờ suối. Cô loay hoay tìm kiếm khắp các ngõ ngách. Một giọng nói yếu ớt từ phía dưới con dốc truyền lên. Có thể là tiếng Kiên Minh, cô từng bước từng bước leo xuống dốc. Kiên Minh ngồi trên một tảng đá gần đó với chân trái bị thương. Anh đã vô tình trượt từ trên dốc xuống nên bị bong gân và một vài vết thương nhỏ ngoài da. Vừa nhìn thấy Kiên Minh, cô vui mừng chạy lại.
- Sao đấy? Bị thương rồi à!
Kiên Minh hừ nhẹ sau đó giơ chân trái lên nhưng không được. Thục Tâm thấy vậy liền trêu chọc.
- Cậu thấy gì không?
- Thấy gì?
- Tớ vừa mới thấy một con nai vàng ngơ ngác chạy qua đây nè. Hình như nó bị què một chân rồi.
- Cậu...
- Thôi được rồi. Tớ không chọc cậu nữa. Đi được không?
- Dĩ nhiên là.... không rồi.
Sau khi xem xét một hồi, Thục Tâm ngồi xuống, dùng tay tự vỗ lên lưng mình.
- Lên đi. Tớ cõng cậu.
- Không. Làm vậy không hợp lý chút nào.
- Không hợp lý là không hợp lý chỗ nào. Cậu sợ tớ không cõng cậu nỗi à. Hay sợ tớ trả thù cậu chuyện hồi trưa.
- Không phải. Ý tớ là....
Thục Tâm nhanh trí đoán ra vấn đề mà Kiên Minh đang quan tâm là anh sợ mất mặt trước Ngọc Tú. Qua những lần gặp mặt, cô đã đoán ra được tình ý giữa hai người này.
- Đừng lo, Ngọc Tú đang canh giữ lều rồi. Chừng nào gần tới, tớ bỏ cậu xuống. Lúc đó tớ dìu cậu vào là được. Tớ đảm bảo chuyện này Ngọc Tú không biết đâu.
- Nhưng tớ nặng lắm đấy.
Thục Tâm thấy trời đã tối liền lên giọng cằn nhằn.
- Còn không mau lên. Bộ cậu muốn trở thành món ăn tối của chó sói hả? Nhanh lên đi tớ sợ lắm đấy?
- Tớ vẫn thấy không được mà...
- Mệt quá, lên không? Không lên tớ đi về một mình à.
Thục Tâm giả bộ đi được ba bước thì tiếng chó sói từ tận rừng sâu vang lên. Kiên Minh sợ hãi liền chấp nhận để Thục Tâm cõng mình. Anh không ngờ, một cô gái dáng vóc nhỏ nhắn như thế này có thể cõng mình đi một mạch như vậy. Anh cũng không ngờ mình lại có ngày như thế này sau đó tự cười khẩy một mình.
- Xin lỗi cậu.
- Chuyện gì?- Thục Tâm vừa cõng vừa thắc mắc hỏi.
- Chuyện hồi trưa....
Chưa kịp nói thêm lời nào, Thục Tâm đã chặn lại.
- Chuyện hồi trưa nào? Tớ quên rồi.
- Tớ xin lỗi. Tớ không cố ý xúc phạm cậu đâu.
Đúng là lúc trưa, Kiên Minh có hơi quá đáng với Thục Tâm. Anh ỷ mình đã sống ở đây lâu, gần như trở thành người bản xứ liền đâm ra tự mãn. Một phần muốn thể hiện trước mặt Ngọc Tú nên đã quá ư là đắc chí.
Đi được một lúc, Kiên Minh lại lên tiếng.
- Cảm ơn cậu nhiều, Thục Tâm.
Thục Tâm nghe vậy liền tỏ ý trêu chọc lại.
- Gì nữa?
- Cậu đã không giận tớ lại còn cõng tớ nữa. Cảm ơn nhiều nha, Thục Tâm.
- Không sao. Nhưng sau này ăn nhiều lên đi. Đàn ông đàn an gì mà nhẹ như bông gòn vậy. Cõng cậu mà tớ cứ sợ gió thổi cậu mất vậy đó.
- Ê, thôi cái kiểu đó đi nha. Tớ có muốn ốm đâu, tại ăn quài không mập thôi. Cậu nói sao chứ mấy cô gái ở đây thích tớ lắm đấy.
- Úi giời, người thì như con tôm khô. Mà cũng không được con tôm nữa chứ. Chắc tụi nó bị mù nên thấy thế chứ gì.
Kiên Minh lại tiếp tục kêu ca trên lưng Thục Tâm.
- Ai đời lại để con gái cõng con trai chứ. Cậu làm tớ mất hết chí khí nam nhi hà. Tại cậu ép tớ mới để cậu cõng đấy, chứ không phải tớ muốn đâu nha.
- Chứ không phải sợ bị mấy con chó sói ăn thịt hả cha? Làm như mình thanh cao lắm không bằng.
Thục Tâm bĩu môi khinh bỉ. Kiên Minh lại tiếp tục nài nỉ cô.
- Nhớ là không được nói chuyện này với ai nghe chưa? Nhất là với Ngọc Tú á.
- Ừ.
Kiên Minh băn khoăn, tự đọc thoại.
- Mà tớ tin cậu được không vậy?
- Nhỡ cậu lỡ miệng nói ra thì sao? Không được, không được.
- Ê, Thục Tâm bỏ tớ xuống đi.
- Mà thôi, cậu thề đi. Cậu thề là không nói ra đi.
Kiên Minh lằn nhằn bên tai khiến Thục Tâm bực mình. Cô liền quát lớn:
- Mệt quá. Cái thằng này có im đi không?
- Nói tiếng nữa tớ quăng cậu xuống núi bây giờ. Im giùm cái đi.
- -------
Không khí lạnh lẽo khiến Thục Tâm không ngủ được. Cô ngồi dậy, đắp chăn cho Ngọc Tú sau khi bước ra ngoài sưởi ấm. Ngọn lửa tỏa hơi ấm lan khắp người Thục Tâm. Nghe tiếng bước chân, cô quay sang nhìn. Phúc Khang bước ra, anh mang theo chiếc khăn lớn trùm lấy người Thục Tâm. Hai người trò chuyện với nhau rất ăn ý khiến Thành Quân mặc dù đã tỉnh dậy vẫn không bước ra. Anh sợ mình sẽ làm mất không khí vui vẻ ấy.
- ------
Buổi giã ngoại kết thúc, Phúc Khang đến tận nhà Thành Quân rủ Thục Tâm đi chơi. Anh đưa cô đến tham dự lễ hội rượu ở Niagara. Mọi người tham gia diễu hành trên đường phố The Grand Parade ở Niagara. Sau đó là những cuộc đi nếm rượu tại các hầm rượu trong vùng Niagara. Thục Tâm và Phúc Khang hòa mình vào dòng người đó. Cô say sưa nếm hết loại rượu này sang loại rượu khác. Những chai rượu ở đây đều nức mùi nhựa phong.
Người ngà ngà say, hai má ửng hổng như quả đào. Toàn thân đều tỏa ra mùi rượu. Phúc Khang đưa cô về nhà. Sau đó Thành Quân bế Thục Tâm lên phòng mình vì sợ Ngọc Tú thức giấc. Anh mang khăn đến chườm cho cô cả đêm. Anh ân cần lau kĩ gương mặt tươi sáng của cô.
Khi anh đứng dậy, Thục Tâm đã kéo tay anh lại.
- Hôm nay vui quá. Ngày mai anh lại đưa em đi nữa nha. Ngày mai mình rủ thêm anh Thành Quân đi nữa. Cả Kiên Minh và Ngọc Tú nữa, rủ hết bọn họ luôn.
- Mà cái tên kia, chắc anh ta không đi đâu. Cái tên xấu xa đó, anh ta làm gì đi mấy cái này chứ. Lúc nào cũng bí xị, lạnh lùng nhưng mà....
Sau đó, Thành Quân không nghe rõ những lời nói của Thục Tâm nữa vì rằng nó quá nhỏ.
- Cảm ơn anh nhiều nha, Phúc Khang.
Cô ngủ thiếp đi nhưng tay lúc nào cũng nắm chặt tay của Thành Quân khiến anh không thể rời đi. Không hiểu vì sao nhưng những lời nói của Thục Tâm lại khiến anh cảm thấy đau lòng.