Nội tâm của Đàm Thiên Diễn chưa bao giờ hỏa thiêu đốt cháy đến nồng cháy như thế, y muốn hôn Cao Dật Linh, mang hắn lên giường, sau đó trên giường này có thể trìu mến hắn…
“Đàm thiếu gia, không tốt rồi, phu nhân như bị sinh non, mà lão gia lại không thấy bóng dáng…”
Người còn chưa tới, mà tiếng gọi đã vang đến, Đàm Thiên Diễn vừa nghe xảy ra chuyện nghiêm trọng thế, há lại còn tâm tình nói chuyện yêu đương.
Y lập tức đẩy Cao Dật Linh ra, kích động chạy đến nơi phát ra tiếng gọi, Cao Dật Linh cũng theo sau y.
Đàm Vận Nguyệt đã được đỡ vào phòng, trên mặt nàng đầy mồ hôi rơi xuống, không thở được.
Đàm Thiên Diễn cầm tay nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cố gắng, đại phu đang đến.”
“Tỷ phu ngươi nói với ta không đến hai câu, liền…liền…bỏ…” Đàm Vận Nguyệt đau đến không nói được.
Đàm Thiên Diễn lo lắng nói: “Đệ đã phái người đi tìm đại phu cho tỷ, không có việc gì, tỷ…”
Đàm Vận Nguyệt hít sâu, sau đó nàng nhìn thấy Cao Dật Linh ở phía sau Đàm Thiên Diễn, đột nhiên nổi giận đầu bù tóc rối lên gầm một tiếng: “Ngươi!”
Cao Dật Linh phải biết Đàm Vận Nguyệt ghét cay ghét đắng hắn như thế nào, hắn vì cái gì còn theo sau mình vào đây? Vừa nghĩ tới, Đàm Thiên Diễn liền tức giận quát: “Ngươi đi ra ngoài, Cao Dật Linh.”
Cao Dật Linh rũ mắt, hắn ở Miêu Cương thường xuyên đến chỗ dược sư giúp đỡ, biết tình huống khi sinh non. “Nàng phải sinh non, không còn cách cứu nào khác.”
Hắn nói đến quả quyết, nhưng câu sau, nghe xong như thế, khiến người không tức giận mới là lạ. Đàm Vận Nguyệt còn chưa nói gì, thì Đàm Thiên Diễn đã chỉ hướng cánh cửa bên ngoài, dữ dằn quát to: “Đi ra ngoài cho ta, nghe không? Cao Dật Linh, đi ra ngoài!”
Đàm Vận Nguyệt ôm lấy bụng, cá tính nàng xưa nay kiên cường, rất ít rơi lệ, giờ nước mắt đầy mặt. “Nếu đứa bé này xẩy, tỷ phu ngươi không tha thứ cho ta, hắn không bao giờ còn muốn ta nữa, vừa rồi ta xin lỗi, một câu hắn cũng không nghe.”
Đàm Thiên Diễn biết lòng nàng tan nát, vừa thấy nàng khóc, chính mình cũng thấy khó chịu. “Tỷ tỷ, đừng nói lời không may, Cao Dật Linh cũng không phải đại phu, lời hắn nói không đúng đâu.”
“Thiên Diễn, đuổi hắn đi, chuyện hôm nay đều là hắn gây ra, nếu để hắn ở nơi này, ta sẽ không nói những lời đó, đuổi hắn đi —-” Giọng Đàm Vận Nguyệt hét to.
Nàng vừa khóc vừa hét, âm thanh thê thảm, lại có máu chảy từ đùi xuống, xem ra lời Cao Dật Linh nói đứa bé không giữ được là sự thật.
“Đều là hắn hại ta…”
Cao Dật Linh lặng lẽ đi ra ngoài, hắn đi tới bên cửa sổ, suy nghĩ một chốc, bên trong tiếng la càng ngày càng nguy Cao Dật Linh lấy ống trúc trong ngực ra, mở nắp ống trúc, bên trong một con rất nhỏ rất nhỏ bay ra, nếu không chú ý nhìn, căn bản không nhìn ra.
Cao Dật Linh hướng cửa sổ thổi nhẹ, vật nho nhỏ kia liền bay tới nơi có máu, chỉ nghe từ thân thể Đàm Vận Nguyệt chảy máu không ngừng mà chui vào, Đàm Vận Nguyệt ở bên trong kêu lên thảm thiết.
Cao Dật Linh cắt ngón tay, máu từ ngón tay chảy ra. Hắn dùng máu dính trên ngón tay, từ trong khe hở ngón tay chui ra một vật rất nhỏ, một viên tròn tròn gì đó ăn máu của hắn, hắn cho nó ăn đủ máu, liền quăng vào trong cửa sổ, vật kia cũng chui vào trong bụng của Đàm Vận Nguyệt.
Tiếng kêu thảm thiết của Đàm Vận Nguyệt càng ngày càng nhỏ, hình như muốn ngất xỉu, đại phu lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới, khẩn cấp cứu trị.
Từ trong ngực Cao Dật Linh lấy ra một cái gì đó rất kỳ lạ, đặt trên miệng thổi, vật này phát ra âm thanh mà người không nghe được, nhưng cổ trong bụng của Đàm Vận Nguyệt tựa hồ nghe được, Cao Dật Linh thổi một khắc sau, trên người hắn chảy đầy mồ hôi, hắn tự nhủ nói: “Một cái cầm máu, một cái bảo vệ hài tử của nàng, hẳn là không có việc gì?”
Hắn nhìn vào bên trong qua cửa sổ, Đàm Vận Nguyệt đã muốn ngất đi, trên mặt Đàm Thiên Diễn đều là mồ hôi lạnh đang giúp nàng lau mồ hôi cùng máu loãng.
Cao Dật Linh nhìn ngón tay bị cắt một vết, loại huyết cổ được dưỡng trong máu của hắn rất đặc biệt, không chỉ vốn quý còn rất ít, làm cho hắn tìm tám, chín năm, lại dưỡng nó vì mình, bởi tính mạng của hắn rất ngắn, cho nên đấy là bùa hộ mệnh của hắn, giúp mình đẩy lùi thời gian tử vong.
Hắn bỗng run sợ, rồi cười lên.
“Ta đem cổ hộ mệnh cho nàng, ta đây còn sống được bao lâu? Hẳn là sẽ sớm tái phát thôi? Không biết còn có thể sống được một tháng không? Thể lực căn bản không chống đỡ được. Ha ha, nàng dữ dằn với ta như vậy, ta còn giúp nàng, ta thật sự là ngu ngốc.”
Nhưng nghĩ đến Đàm Thiên Diễn, Cao Dật Linh nhịn không được si ngốc nói: “Chính vì nàng là tỷ tỷ của Đàm Thiên Diễn, nếu nàng có xảy ra chuyện gì, Đàm Thiên Diễn sẽ rất đau lòng, ta làm sao có thể ngồi nhìn Đàm Thiên Diễn đau lòng?”
Đàm Thiên Diễn lo lắng đưa đại phu ra ngoài,
Đại phu nhíu mày nói: “Kỳ quái, chảy nhiều máu như thế, phải sinh non, nhưng thai nhi lại tốt hoàn hảo không có việc gì. Ta kê lại mấy đơn thuốc dưỡng thai cho ngươi, bọn ngươi một lát bảo người đi tới chỗ ta lấy thuốc.”
Đàm Thiên Diễn nói tiếng đa tạ, liền chạy nhanh vào phòng nhìn Đàm Vận Nguyệt, vẫn đợi lúc Đàm Vận Nguyệt tỉnh lại.
Đàm Thiên Diễn ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, không có việc gì, đại phu nói đứa bé không có chuyện gì.”
Đàm Vận Nguyệt gắt gao ôm bụng của mình, trên mặt nước mắt đầm đìa, Đàm Thiên Diễn lau lệ cho nàng.
Đàm Vận Nguyệt bỗng như nhớ cái gì, ánh mắt của nàng lộ tia hung ác. “Hài tử kia đâu?”
Đàm Thiên Diễn thản nhiên nói: “Hắn đi ra ngoài.”
Đàm Vận Nguyệt nhìn Đàm Thiên Diễn, “Ngươi đuổi hắn ra khỏi Trần gia không?”
Đàm Thiên Diễn không nói gì.
Đàm Vận Nguyệt ngồi dậy, cười lạnh nói: “Ngươi luyến tiếc sao?”
“Tỷ tỷ, chờ thân thể tỷ khỏe lại, chúng ta lại nói đến chuyện này.”
Đàm Vận Nguyệt há lại vì vài ba câu của y có thể bỏ qua, nàng tức giận nói: “Ngươi không đem hắn đuổi đi, ta sẽ giết hắn.”
Sắc mặt Đàm Thiên Diễn có chút thay đổi, nhưng giọng vẫn vững vàng nói: “Tỷ tỷ, hiện giờ tỷ vẫn còn bệnh, đừng nóng giận, không tốt cho thai nhi.”
“Ngươi ít những lời khuyên ta, hài tử kia là nam, ngươi cùng hắn một chỗ, có thể được thế tục chấp nhận sao? Huống chi ngươi sắp thành thân, còn nửa tháng là sẽ cưới thượng thư tiểu thư làm vợ, nếu ngươi từ hôn, người ta là con của thượng thư, nhất định sẽ tìm cớ xét nhà Trần gia. Thiên Diễn, ta chỉ muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi còn muốn hay không muốn thành thân?” Biểu cảm của Đàm Thiên Diễn ngưng đọng.
“Đệ sẽ thành thân, tỷ tỷ, đệ chưa từng có ý nghĩ từ hôn trong đầu.”
Thấy y nói trịnh trọng, là biết lời của y nói thật. Đàm Vận Nguyệt ngẩn ra, hỏi: “Vậy ngươi vì sao còn đối tốt với hắn như vậy? Hắn sinh bệnh, nhìn dáng vẻ lo lắng của ngươi…”
Đàm Thiên Diễn cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ đệ thật sự động tâm đối với một hài tử nhỏ như vậy sao? Cá tính của đệ tỷ còn không hiểu sao? Đệ chỉ cảm thấy hắn dựa vào ta là chuyện rất kỳ quái, chỉ e hắn là cừu gia trên giang hồ, tới nơi này làm chuyện mờ ám, sẽ bất lợi với Trần gia, cho nên đệ đối tốt với hắn là thử hắn hôm nay đệ mới biết hắn là người của Cao gia Tô Châu, nếu đã biết thân phận của hắn, cũng biết tính nguy hiểm của hắn, vậy để cho hắn quay về Cao gia đi.”
Đàm Vận Nguyệt vẫn nghi hoặc nhìn Đàm Thiên Diễn.
“Ngươi không phải đang gạt ta chứ? Thiên Diễn. Ngươi từ nhỏ đã có nhiều mưu mô, tâm cơ lại sâu, ta muốn ngươi trước mặt ta thề, nói ngươi không muốn hắn, bằng không ngươi liền chết.”
“Nói như vậy, tỷ còn không tin sao? Đệ thừa nhận hắn rất đáng yêu lòng cũng từng rung động vì hắn, nhưng đệ hiểu việc này cùng tình ái là hai chuyện khác nhau, đệ sẽ không hồ đồ. Tỷ từ nhỏ đến lớn trông ta, có lần nào đệ làm việc không ổn thỏa, có sai lầm? Đệ chỉ đùa cùng hắn một chút, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Ta muốn ngươi thề!” Đàm Vận Nguyệt kiên trì nói: “Còn muốn ngươi đuổi hắn đi.”
Đàm Thiên Diễn không lay chuyển được nàng, tuy rằng y cùng từng động tâm với Cao Dật Linh, nhưng y hiểu chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm. Y vô cùng thành thục, tuy động tâm với sự si tình của Cao Dật Linh, nhưng sau khi tỉnh táo, rất nhanh liền hiểu thành thân vẫn là quan trọng hơn huống chi Cao Dật Linh là nam, tuy Cao Dật Linh yêu y đến không màng mắt của thế tục, nhưng Đàm Thiên Diễn cho rằng nam nhân có thể vui đùa một chút, tìm nữ nhân thành thân mới là nhân sinh đại sự, y tuyệt đối không thể yêu thương Cao Dật Linh.
Nhưng vì để cho tỷ tỷ yên tâm, liền thề: “Trên có trời, ta Đàm Thiên Diễn chỉ cùng Lâm thượng thư tiểu thư thành thân, tuyệt không có khả năng cùng Cao Dật Linh một chỗ, nếu vi phạm lời thề, ta Đàm Thiên Diễn sẽ lập tức chết.”
Sau khi thề xong, y mỉm cười nhìn Đàm Vận Nguyệt.
“Tin đệ chưa?”
Đàm Vận Nguyệt thấy y không quan tâm chút nào liền thề độc như vậy, đương nhiên là tin y, cũng hiểu y tuyệt đối không có ý cùng Cao Dật Linh một chỗ. “Ta tin ngươi, bất quá ngươi mau đuổi hắn đi, để tránh ta nhìn đến phát ghét.”
“Cao gia Tô Châu là võ lâm long đầu, lại là cự phách trên thương trường, chúng ta đuổi huynh đệ Cao gia đi, tựa hồ cũng không tốt, dễ gây thù chuốc oán chi bằng ta để cho Cao Dật Linh ở lại đây mà không tiếp đãi nữa, làm cho hắn tự mình muốn đi? Tỷ tỷ, đến lúc dó dù Cao gia muốn tính sổ với chúng ta, chúng ta cũng có cớ nói là Cao Dật Linh muốn đi, chúng ta lưu không được hắn, chúng ta muốn làm được khiến hắn không thể tìm chúng ta phiền toái.”
( Editor: lắc đầu, anh độc ác lắm TTTT)(Beta: cái thứ đồ mưu ma chước quỷ, khổ thân pé Linh 1 xíu xiu gì cũng ko biết, haiz)
Lời của Đàm Thiên Diễn có ý sâu xa, đường nhiêu chu đáo hơn.
Đàm Vận Nguyệt chần chờ một chút, gật đầu nói: “Được, để ngươi xử lý, bất quá ngày mai vẫn phải đến chỗ của thượng thư tiểu thư.” Nàng lãnh đạm nói: “Về phần Cao Dật Linh kia, ngươi sẽ không cần để ý đến hắn.”
“Được, đệ hiểu. Chỉ cần tỷ vui vẻ, đệ đương nhiên làm theo, bất quá tỷ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa đệ cho người lấy thuốc về liền cho tỷ uống, thân thể của tỷ quan trọng hơn.”
Đàm Thiên Diễn trở về phòng thì đã quá nửa đêm.
Cao Dật Linh ngồi trên ghế chờ y, vừa thấy y tiến vào, lập tức vui vẻ nói: “Tỷ tỷ của ngươi không có việc gì, đúng không?” Hắn mỉm cười nhìn Đàm Thiên Diễn.
Đàm Thiên Diễn gật gật đầu, “Mau ngủ đi, đã trễ thế này.”
Cao Dật Linh gật đầu, ngoan ngoãn lên giường.
Đàm Thiên Diễn cười nói với hắn: “Giường nhỏ như vậy, ngươi ngủ đi, để ta ngủ trên sàn được rồi?”
Giường kỳ thật không nhỏ, hai người ngủ còn có chỗ.
Cao Dật Linh kỳ quái nói: “Giường lại không nhỏ…”
“Ta không quen có người ngủ chung, ngươi ngủ trên giường đi, ta đây ngủ trên giường nhỏ dành có tôi tớ. Bất quá dáng người có chút cao lớn, hy vọng ngủ sẽ không đau lưng. ” Đương nhiên là Đàm Thiên Diễn cố ý nói thế.
Cao Dật Linh ngẩn ra, hắn nhìn cái phản nho nhỏ Đàm Thiên Diễn nằm. Dáng người của y cao lớn như vậy, đương nhiên ngủ không ngon.
“Ngày đầu tiên ngươi không phải ngủ cùng ta sao?”
“Đó là ngươi ngủ trên giường, ta ngủ ở trên phản, buổi sáng ta nói giỡn với ngươi nửa đêm quấn lấy ta…” Đàm Thiên Diễn nói dối, mặt cũng không đổi sắc.
“Ta đây ngủ trên phản nhỏ kia được rồi, bằng không dáng người cao lớn của ngươi như thế, thì ngủ thế nào?” Cao Dật Linh không chút suy nghĩ liền thốt lên.
“Được rồi, đa tạ ngươi. Ngủ đi!”
Cái phản nhỏ kia thật sự rất khó ngủ, Cao Dật Linh lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, tới gần sáng mới có thể ngủ.
Trời sáng Đàm Thiên Diễn đã tỉnh lại. Y không kinh động Cao Dật Linh tiêu soái đi ra ngoài, tới phòng lớn tổng quản liền gọi.
Tổng quản chạy nhanh đến, Đàm Thiên Diễn bàn giao nói: “Tổng quản, hôm nay ta phải ra ngoài, nếu Cao Dật Linh hỏi ta đi đâu, ngươi nói ngươi hoàn toàn không biết, sau đó phái vài tôi tớ khó tính nhất Trần gia, bảo Cao Dật Linh theo bọn hắn cùng làm việc.”
“Nhưng những người đó rất hung ác.”
“Ta bảo ngươi làm thì cứ làm, hơn nữa trước khi ta trở về cũng không để cho Cao Dật Linh nhàn rỗi, nếu đễ hắn nhàn rỗi, ta liền hỏi tội ngươi.”
Tiếng cuối của Đàm Thiên Diễn mang theo đe dọa, tổng quản không rõ chuyện gì xảy ra.
Ban đầu bảo Cao Dật Linh làm việc nhàn hạ, sau lại đem hắn làm tiểu tư bên cạnh mình, giờ thì như ngược đãi hắn. Tổng quản gãi gãi đầu, hoàn toàn không rõ Đàm Thiên Diễn đang làm cái gì, nhưng hắn lại không dám hỏi, đành phải gật đầu đáp ứng.
(Đến khúc này ta thật sự ghét cay ghét đắng Thiên Diễn, không thèm gọi anh nữa. Hừm)
Đàm Thiên Diễn bồi thượng thư tiểu thư, đến trời tối mịt mới về.
Còn từ khi Cao Dật Linh đem huyết cổ của mình đem tặng, thể lực không còn như trước nữa, thật sự rất dễ mệt mỏi, mới làm đến giữa trưa đã chống đỡ không nổi, tổng quản lại muốn hắn làm việc sau hắn tức giận mắng to tổng quản, nhưng mắng không được vài câu, liền ngồi xuống đất thở hổn hển.
Tổng quản thấy hắn rất mệt mỏi, cũng biết hôm qua hắn phát bệnh kỳ quái, không dám làm khó hắn, đành phải nói hắn trở về phòng ngủ.
Ngủ thẳng cẳng đến chiều, toàn thân của Cao Dật Linh vẫn mềm nhũn.
Đàm Thiên Diễn vào đến phòng, vuốt mặt quan tâm nói: “Ngươi làm sao vậy? Ta nghe tổng quản nói ngươi giữa trưa đã trở về ngủ.”
Cao Dật Linh nhìn y trở về, trên mặt lộ nụ cười, làm nũng nói: “Hôm nay ngươi không phải muốn bồi ta, sao lại đi ra ngoài?”
“Ta ở Trần gia là quan hệ thông gia, cả ngày chơi bời lêu lổng sẽ bị người ta nói này nói nọ, cho nên ta ra ngoài giúp tỷ phu lo liệu một số việc.”
“Ngươi sẽ không gạt ta đi gặp thượng thư tiểu thư chứ?”
Đàm Thiên Diễn bật cười nói: “Xem ngươi vừa há mồm, lại nói lung tung. Nếu ngươi không tin ta, vậy không cần yêu ta, ta thật sự có việc đi ra ngoài, nếu không ta đâu có bỏ ngươi lại một mình ở Trần gia?”
Nghe lời ngọt của y, làm cho trên mặt Cao Dật Linh lộ ra nụ cười hạnh phúc. Hắn kề sát Đàm Thiên Diễn, dựa như chú mèo nhỏ đáng yêu. “Hôm nay ta mệt mỏi quá, tổng quản vẫn bảo ta làm việc, tay đau chân nhũn, như thế nào cũng làm không tốt hơn nữa người làm chung với ta, người nào cũng xấu, nếu không phải ta mệt, ta sẽ giáo huấn bọn họ một chút.”
Hắn vươn tay ra, chỉ vào nơi bị cành lá cắt. “Tay của ta mịn như vậy, là muốn cho ngươi sờ, ngươi xem ta nhổ cỏ đều nhổ đến bị thương, về sau ngươi sờ tay của ta sẽ thấy tay của ta rất thô, sẽ không cảm thấy làn da của ta đẹp hơn nữ nhân, khi đó ngươi sẽ thấy nữ nhân bên ngoài tốt hơn ta.”
Đàm Thiên Diễn xoa đầu của hắn, ôn nhu nói: “Tổng quản đáng giận như vậy, cho ngươi làm việc như thế, chốc nữa ta đi giáo huấn hắn một chút. Bất quá chuyện trong nhà vốn là ta quản, hiện tại tỷ tỷ đã trở về, chính là tỷ tỷ quản, tỷ tỷ nhất định tức ngươi lắm, mới cố ý chỉnh ngươi, ngươi đừng cùng người khác phát sinh xung đột, nếu không tỷ tỷ tìm được chút việc nhỏ mọn mà đuổi ngươi đi, ta đây rất khó đem ngươi trở lại Trần gia. Ta ngàn cầu vạn cầu để cho tỷ tỷ không đem ngươi đuổi đi, cho nên người ta bảo ngươi làm chuyện gì, ngươi phải chịu đựng đi làm, chờ tỷ tỷ hết giận ngươi, nàng sẽ không cố ý tìm ngươi gây phiền toái.”
Những lời này là lời nói dối, nhưng Cao Dật Linh cũng không biết, hắn bỉu môi. “Nhưng ta thật sự mệt mỏi…”
“Ngươi kiên nhẫn một chút, nếu ngươi chịu không được, vậy trở về làm thiếu gia Cao gia của ngươi là được rồi.”
Cao Dật Linh ôm lấy eo của Đàm Thiên Diễn. “Không được, ta muốn cùng ngươi một chỗ, cho dù ngươi có muốn đuổi ta đi, ta cũng không đi. Ta yêu ngươi, Đàm Thiên Diễn, ta rất yêu ngươi.” Cao Dật Linh làm nũng khẽ nói.
“Đồ ngốc, ta gọi người pha trà nhân sâm cho ngươi uống.”
Hắn thản nhiên sầu bi cười: “Vô ích, nhân sâm thì tốt cho người bình thường, đối với thân thể người chết thì vô dụng. Hôm nay ta ngủ nửa ngày, cũng sắp hôn mê bất tỉnh. Đàm Thiên Diễn, ta nghĩ ta có phải sắp chết rồi không?”
“Nói bậy bạ gì đó? Thân thể của ngươi rất tốt, chính là ngươi ở bên ngoài nhổ cỏ, phơi người dưới nắng lâu, có chút mệt mỏi thôi, ngươi không có việc gì. Nói cái gì chết nữa, ta sẽ đánh vào miệng của ngươi.”
Cao Dật Linh ngọt ngào cười: “Ngươi không hy vọng ta chết, sẽ hảo hảo yêu ta.”
Cao Dật Linh nói được một chốc, liền mệt quá muốn ngủ. Đàm Thiên Diễn đưa thân thể của hắn nằm xuống, để cho hắn ngủ.
Y ra khỏi phòng, tổng quản ở bên ngoài trong lòng bất ổn nhìn Đàm Thiên Diễn, vội vàng giải thích: “Đàm thiếu gia, ta thấy hắn là thật sự mệt, cho nên mới bảo hắn trở về ngủ.”
Đàm Thiên Diễn đóng cánh cửa lại, sắc mặt lập tức khác. Y lạnh lùng nói: “Hắn mệt là chuyện của hắn, trừ phi hắn té xỉu, nếu không ngươi cũng không cho hắn nghỉ ngơi, ngày mai ngươi liền đi cho ta, Trần gia sẽ tìm tổng quản khác, dù sao tổng quản Trần gia này nhàn hạ, muốn tìm thì còn nhiều.”
Tổng quản nghe y nói nghiêm khắc như vậy, sợ tới mức chết khiếp, hắn gật đầu lia lịa: “Dạ, ngày mai ta nhất định sẽ không tái phạm sai lầm, ta sẽ hảo hảo giám sát hắn, tuyệt đối không phạm lỗi như hôm qua.”
Ngày thứ hai, tổng quản dồn ép làm nhanh. Cao Dật Linh nghĩ lời của Đàm Thiên Diễn, hắn thực không nghĩ rời khỏi Trần gia, nếu không chỉ sợ cơ hội thấy Đàm Thiên Diễn càng ít. Cho nên cho dù tính tình của hắn còn không tốt, nhưng miệng cũng mắng không được nữa, chỉ im lặng làm việc.
Hắn làm đến mệt gần chết nhưng liều mạng gắng gượng chống đỡ, đối với thân thể ngày càng yếu là một gánh nặng.
Hơn nữa bộ dạng hắn xinh đẹp, không cười nhạo cũng tới trêu đùa hắn. Trước kia hắn sẽ muốn giáo huấn những người này, nhưng hiện tại tinh thần cực kém, mà sử dụng cổ thuật vừa phải có trạng thái tinh thần trấn định, nếu không sẽ làm tổn tương người sử dụng cổ, cho nên hắn đành phải quay đầu không để ý những người đó.
Ngày hôm đó rốt cuộc hắn chịu không nổi thời tiết nóng bức, hai tay đều là vết thương nhổ cỏ, mặt lại đỏ lên vì phơi nắng hắn cố hết sức đứng lên, muốn uống nước, nhưng vừa đứng lên, liền choáng váng hoa mắt, ngã xuống đất ngất đi.
Tổng quản kỳ thật lòng rất mềm yếu, ngược đãi Cao Dật Linh như vậy, cũng làm cho lòng hắn cảm thấy rất áy náy chính làm ăn lộc của người, trung thàng làm việc. Nhưng lúc này hắn vừa thấy Cao Dật Linh té xỉu, trong lòng càng thêm khổ sở, lập tức ôm lấy Cao Dật Linh đến nơi mát mẻ, giúp hắn uống nước, thay hắn quạt mát.
Chờ Cao Dật Linh tỉnh lại, tổng quản cần hắn: “Ngươi nhanh rời khỏi đây đi, ta xem tuổi ngươi như cháu nhà ta thì thấy đau lòng. Ngươi còn ở chỗ này, chỉ có con đường chết, nhất định bị người ta chỉnh đến chết.”
Cao Dật Linh lắc đầu nói: “Ta không thể đi, Đàm Thiên Diễn ở đây, ta không thể đi.”
Tổng quản liên tục thở dài, hắn đương nhiên không thể nói ai bảo hắn chỉnh chết Cao Dật Linh, nếu không hắn sẽ rước họa vào thân, nhưng nhìn hài tử này vất vả như vậy, hắn thật không đành lòng. “Ngươi nhanh đi đi, Cao Dật Linh. Thật sự, ta nghĩ Đàm thiếu gia không có cảm tình với ngươi, dù sao ngươi là tôi tớ, hắn là thiếu gia, cho dù hắn không quan tâm thân phận, hắn còn một mối hôn sự, Sao có thể không cần hôn nhân, với ngươi ở một chỗ sao? Đây không có khả năng.” Hắn thở dài. “Cao Dật Linh, ngươi thông minh như vậy, sao lại cố tình nhìn không thấu?”
Thấy hắn nói kỳ quái, Cao Dật Linh nghi vấn nỏi: “Ta nhìn không thấy cái gì? Lời ngươi nói có ý gì?”
Tổng quản nào dám nói rõ những lời kia có ý gì, rồi sau đó mặt truyền đến giọng nói cũng làm cho tổng quản sợ tới mức cả người đầy mồ hôi.
Đàm Thiên Diễn mềm nhẹ nói: “Đúng vậy, tổng quản, lời ngươi nói là có ý gì?”
Tổng quản sợ tới mức trên mặt mồ hôi từng hạt từng hạt rơi xuống.
Đàm Thiên Diễn ôm lấy Cao Dật Linh trong tay, lệ nhãn (mắt nghiêm khắc) nhìn tổng quản, lạnh như băng nói: “Đi làm việc cho ta, ai cho phép ngươi nhàn hạ trong này? Miệng cũng không phải dùng để nói lời nhàn hạ.”
“Dạ, ta lập tức đi làm ngay. ” Hắn sợ tới mức phát run, cùng không dám nói chuyện nữa, vội vàng xoay người bước đi.