Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng quản đang nói cái gì, ta thế nào cũng không hiểu?”

Cao Dật Linh nhìn thẳng bóng dáng của tổng quản. Đàm Thiên Diễn tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng đẩy ngàn cân) nói: “Tổng quản là người hồ đồ, hắn nói cái gì căn bản là không quan trọng, nhưng thật ra ngươi…”

Đàm Thiên Diễn gạt những sợi tóc thấm mồ hồi của Cao Dật Linh, ôn nhu nói: “Ngươi làm sao vậy? Phơi nắng làm sao mà mặt đỏ như vậy? Nói chuyện cũng không có lực, hôm nay lại mệt mỏi sao?”

Cao Dật Linh ôm cổ của Đàm Thiên Diễn, “Ta nhìn thấy ngươi về là không còn mệt nữa, gần đây ngươi rất bận, tỷ phu ngươi sao lại giao nhiều việc cho ngươi lo liệu như vậy? Ngươi cũng không có thời gian bồi ta. Hơn nữa mỗi ngày ta đều nhổ cỏ, lại còn rộng như vậy, trừ cỏ mọc lên thật muốn lấy mạng người.”

“Ngày mai ta đây mang ngươi ra ngoài chơi, cùng ngươi cả ngày?”

Cao Dật Linh mừng rỡ. “Có thật không? Không gạt ta ác.”

Đàm Thiên Diễn đưa hắn ôm về phòng của mình, cười nói: “Đương nhiên là thật, bất quá thượng thư tiểu thư cùng đi với chúng ta.”

Vừa nghe đến bốn chữ ‘thượng thư tiểu thư’, Cao Dật Linh lập tức đẩy Đàm Thiên Diễn ra. “Ngươi bảo ta cùng cái nữ nhân kia đi ra ngoài chơi, ngươi… hơi quá đáng! Ta không cần.”

Đàm Thiên Diễn thở dài nói: “Ta không còn cách nào khác, ta cùng nàng đính ước, đưa nàng ra ngoài một chút là chuyện phải làm.”

“Ngươi có thể từ hôn a, ngươi lại không thích nàng, người ngươi thích là ta a!”

Đàm Thiên Diễn véo mũi hắn. “Ta muốn từ hôn, nàng cũng phải đồng ý mới được, nếu không việc này rùm beng lên thì thật khó coi. Ngươi ngoan ngoãn, kiên nhẫn một chút, giả vờ như ta cùng ngươi đi chơi, không phải bồi nàng đi chơi không được sao?”

Cao Dật Linh cảm thấy lời của Đàm Thiên Diễn có chút kỳ quái, lại nói kỳ quái ở chỗ nào thì không biết. Hắn thở dài. “Người Trung Nguyên các ngươi thật khó lý giải, với người Miêu chúng ta mà nói, nếu không thương đối phương thì không thể cùng đối phương một chỗ. Ta muốn trở về, gần đây ta mệt chết đi được, thường thường nhớ tới các bằng hữu ở Miêu Cương, các bằng hữu này cũng không khác ta là mấy, bọn họ cũng được thần tử cứu sống. Ta rất muốn biết bọn họ có qua được hay không? Thân thể cũng phát bệnh như ta sao?”

“Ngươi nhớ bằng hữu của ngươi sao?”

Cao Dật Linh mỉm cười nói: “Nhớ a, bọn họ đều là người rất tốt, nhưng bọn hắn cũng rất khờ, đi vào Trung Nguyên nhất định sẽ bị người Trung Nguyên lừa. May mắn ta có tính cơ linh, không dễ bị lừa, huống chi hiện tại ta đã tìm được ngươi, trên thế gian này có ai hạnh phúc được như ta sao?”

Đàm Thiên Diễn lừa gạt hắn nghe xong, vẫn luôn ngâm ngâm mỉm cười. Cao Dật Linh ôm lấy Đàm Thiên Diễn. “Ta rất sợ hãi, cơ thể của ta đôi khi không nghe lời, hơn nữa gần đây càng ngày càng ra cái bộ dạng này. Tuy rằng ngươi mỗi ngày đều cùng ta một chỗ, nhưng không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy bất an, như tình cảm của ta với ngươi là giả, ngươi cũng không có yêu ta, so với lúc trước ta chưa gặp ngươi càng làm ta lo lắng hơn. Ta hỏi ngươi, ngươi yêu ta không? Đàm Thiên Diễn.”

“Đứa ngốc, hiện tại ngươi sao lại còn hỏi vấn đề yêu đương ngốc nghếch thế.”

Cao Dật Linh nhìn Đàm Thiên Diễn, trong mắt của hắn trong như thu quang thật động lòng người. “Ta là cổ độc sư hàng đầu quan trọng của Miêu Cương, ngoại trừ dược sư Miêu Cương ra, không ai lợi hại hơn ta, nếu ngươi lừa gạt tình cảm của ta, ta có thể làm ngươi vỡ bụng mà chết…”

Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn không thay đổi, Cao Dật Linh tựa đầu lên ngực của Đàm Thiên Diễn. “Ngươi không muốn cùng ta một chỗ sao? Đàm Thiên Diễn, ta không hấp dẫn được ngươi sao? Ngươi không muốn cơ thể ta sao?”

Cao Dật Linh vươn tay cởi vạt áo chính mình, Đàm Thiên Diễn lại cầm tay cởi áo của hắn lại. ”

Ngươi mệt như vậy, ta sẽ không làm điều xằng bậy với ngươi, ít nhất chờ ta từ hôn rồi nói sau.”

Cao Dật Linh nói: “Gần đây ta thường chợt nóng chợt lạnh, ta biết mình sắp chết, cho nên lúc này ta chỉ muốn một chỗ với ngươi. Nếu chúng ta có thể tinh thần cùng thể xác kết hợp, ta mới biết ngươi thật sự yêu ta.”

“Chờ ta từ hôn rồi nói sau.”

(Editor: Ta ghét Thiên Diễn, kẻ lừa gạt, có mỗi một câu nói mãi. >”

<) Tim của Cao Dật Linh đập mạnh và loạn nhịp, lẩm bẩm nói: “Miêu Cương có loại cỏ rất độc, nhưng loại cỏ này hấp dẫn một loại côn trùng, côn trùng này bất luận đực hay cái, chỉ cần một con chết đi, con kia cũng sẽ chết theo. Có người bắt nó làm cổ, gọi là tác tình cổ, hai người yêu nhau nếu cùng ăn vào, nhìn thấy đối phương sẽ muốn cùng đối phương mập hợp, nếu ngươi ăn vào không có tình ý với đối phương, thì hoàn toàn không có phát sinh tác dụng gì.”

“Nghe thật kỳ dị.”

Cao Dật Linh nở nụ cười, tiếng cười của hắn khàn khàn, tình cảm đầy chấn động. “Phải không? Thật là rất kỳ dị, Đàm Thiên Diễn, ngươi nói dối mà mặt không đổi sắc, ngươi thật không tin ta có thể làm người vỡ bụng mà chết sao? “ Đàm Thiên Diễn ngẩn ra, Cao Dật Linh đẩy y ra, đứng trên mặt đất, dung nhan của hắn như tuyết, ánh mắt sắc bén lưu sóng. “Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có yêu hay không yêu ta?”

Đàm Thiên Diễn cảm thấy toàn bộ chuyện này hiện ra kỳ dị, y cười nói: “Ngươi làm sao vậy? Cao Dật Linh. Ngươi không phải rất mệt sao? Nhanh đi nghỉ ngơi đi!”

Cao Dật Linh nhẹ nhàng nháy mắt, Đàm Thiên Diễn cảm thấy trên tay tê rần, toàn bộ tay tức thì không nhúc nhích, sau đó cảm giác này lan tràn toàn thân. Y kinh hãi, nhìn Cao Dật Linh. Cao Dật Linh mỉm cười, nhưng nụ cười chứa đầy hàn khí bắn ra tứ phía. “Ta sớm nên nghĩ đến, không phải tỷ tỷ của ngươi, mà là ngươi, là ngươi bảo tổng quản tra tấn ta. Bởi ta tin ngươi, cho nên ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, mãi đến khi tổng quản nói câu ‘ngươi thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra?‘ ta mới bừng tỉnh nhận ra. Cho nên ta vừa hạ tình cổ trên người của ngươi, nhưng ngươi đối với ta hoàn toàn không có phản ứng, Đàm Thiên Diễn, hóa ra ngươi tuyệt đối không yêu ta.”

“Cao Dật Linh…”

Cao Dật Linh cười lạnh nói: “Tinh thần của ta không được tốt, tâm tình cũng không được sảng khoái, dễ dàng ngộ thương người, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện gọi tên ta. Huống hồ tên của ta là để ngươi gọi sao?”

Một tiếng của Cao Dật Linh là một cái tát cho Đàm Thiên Diễn, vì thân thể không thể cử động được nên Đàm Thiên Diễn mặc cho hắn đánh. Cái tát này có thể thấy Cao Dật Linh dùng hết sức mình, khiến Đàm Thiên Diễn bị đánh đến ngã xuống giường. Cao Dật Linh đánh y, liền ngồi trên ghế, nhấc chân lên, trên mặt cười ngọt ngào, nhưng ngữ khí rất căm phẫn. “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ khóc sao? Ha ha, ta cũng không có thời gian lãng phí cùng với ngươi. Được thôi, ngươi đi lấy thượng thư tiểu thư, để cho thượng thư tiểu thư hào nhoáng bên ngoài làm ra vẻ yêu kia quấn quít lấy ngươi cả đời, đến lúc đó ngươi sẽ hối hận tên hỗn đãn ngươi đem cả đời bồi trên người của ả, ngươi mới có thể biết không cùng ta một chỗ là tổn thất lớn nhất cả đời này của ngươi.”

Nhìn bàn tay thô ráp của mình, đây là kết quả của những ngày bị tra tấn, Cao Dật Linh không giận trái lại còn cười. “Ta nhớ rõ thượng thư tiểu thư có một ca ca đần độn, ta vừa mới đến kinh thành thì hắn nhìn đến ta, đôi mắt cứ dính trên người của ta, có lẽ thần tử muốn ta đến kinh thành, chỉ cần tùy tiện tìm một nam nhân là được, không phải là ngươi thì không thể. Cũng tốt, ngày mai ta với ngươi cùng đi phủ thượng thư, có lẽ sẽ câu được tên ngốc tử kia, làm cho hắn yêu thương ta.”

Hắn đứng lên, nằm trên giường của Đàm Thiên Diễn cười ngọt ngào nói: “Thân thể tê liệt không cử động được, đúng hay không? Không sao đâu, không chết người được đâu, chẳng qua là trùng cổ của ta trên người của ngươi di chuyển mà thôi, chỉ cần một đêm là tốt rồi. Ngày mai nếu ta kêu ngươi đi hướng đông, ngươi dám đi hướng tây, ngươi sẽ biết cổ sẽ tác quái như thế nào, nó sẽ làm cho toàn thân ngươi vừa tê vừa đau, tê rần đau nhức đến ngay cả đi ngươi cũng không thể, lại tìm không ra nguyên nhân bệnh. Đàm Thiên Diễn, con vật này tuy sẽ không làm cho ngươi vỡ bụng, nhưng mức thống khổ so với vỡ bụng còn lợi hại hơn, nếu ngươi không tin, ngày mai sẽ biết.”

Đàm Thiên Diễn nghe xong, vẻ mặt toát lên vừa sợ vừa nghi. Cao Dật Linh lên giường, để Đàm Thiên Diễn nằm dưới đất, mặc kệ Đàm Thiên Diễn có bị thương hay không, bởi hiện tại hắn không có tình cảm với Đàm Thiên Diễn, chỉ có phẫn nộ. “Ngày mai ngươi nhất định phải thức dậy sớm hơn ta, nhanh múc nước cho ta rửa mặt. Trong gian phòng này, ta là thiếu gia, ngươi là tôi tớ, nếu ngươi không muốn bị ta chỉnh cho chết, thì ngoan ngoãn nghe lời, hãy như ta trước kia ngoan ngoãn nghe lời ngươi vậy.”

Cao Dật Linh nói xong, liền nằm xuống ngủ. Đàm Thiên Diễn bị đẩy trên mặt đất, thân thể tê dại mềm nhũn, động đậy cũng động không được, khó chịu đến cực điểm, mãi đến hừng đông, y mới có thể động đậy. Y kinh nghi bất định nhìn Cao Dật Linh tỉnh ngủ, Cao Dật Linh nhìn y không nói đến câu thứ hai, chỉ nói: “Giúp ta múc nước.”

Y muốn cự tuyệt, Cao Dật Linh chỉ cười nháy mắt, chân y lại nhũn quỳ xuống, dưới chân tê đau không chịu nổi. Y cố nén tiếng rên, Cao Dật Linh nhìn, cười lạnh nói: “Ngươi thực sự cho là đêm qua nói đùa với ngươi sao? Miêu Cương đối phó nam tử phụ tình từ trước đến nay thủ đoạn tàn độc, ngươi có muốn ta phế một bàn tay của ngươi hay không, cho ngươi biết sự lợi hại của ta? Đi múc nước, thuận tiện rót ta chén trà nóng, ta khát chết.”

Đàm Thiên Diễn đến đây mới biết Cao Dật Linh là cổ độc sư lợi hại nhất Miêu Cương, cũng biết mình gặp phiền toái lớn nhất trên đời này. “Đàm công tử, ngươi làm sao vậy? Hôm nay sắc mặt ngươi rất khó coi, là quá mệt mỏi sao?”

Đi ở ngoại ô, Lâm Tiên Nhi xấu hổ gọi Đàm Thiên Diễn. Hôm nay sắc mặt của Đàm Thiên Diễn không tốt, bởi hôm nay y làm phó nhân một buổi sáng, mà hiện tại Cao Dật Linh ở bên cạnh y, sắm vai tiểu tư của y, vẻ mặt cười ngọt ngào, căn bản đoán không ra thái độ sai khiến ban sáng của hắn. Chê y bưng nước không nóng, chê y pha trà khó uống, chê y ngay cả chăn cũng không biết xếp, quả thật là tra tấn chết y. Cao Dật Linh cười nói: “Thượng thư tiểu thư, đêm qua thiếu gia nhà ta nhớ ngươi nhớ một đêm, căn bản là ngủ không yên.”

Lâm Tiên Nhi liếc nhìn Cao Dật Linh một cái, tuy rằng ngại hắn nói nhiều, nhưng lời hắn nói đích xác ngọt đến trong lòng của nàng, nàng liền không so đo ngược lại ca ca của Lâm Tiên Nhi – Lâm Chỉ Chính nhìn Cao Dật Linh, nhìn đến muốn rớt mắt xuống, còn luyến tiếc dời mắt, Cao Dật Linh biết y đang nhìn mình, còn ngước đầu lên cười ngọt ngào với y, làm cho mặt của Lâm Chỉ Chính đỏ bừng. “Lâm thiếu gia, nhà ngươi lớn thật, lần đầu tiên ta nhìn thấy phòng ở lớn như vậy, làm mắt ta hoa lên, ngươi ở phòng lớn như vậy mà không bị lạc đường thật là giỏi.”

Lâm Chỉ Chính thấy hắn nói khoa trương vậy, lắc đầu nói: “Hậu viện của nhà chúng ta còn lớn hơn nữa!”

Cao Dật Linh nói: “Lớn hơn nữa sao? Ta đây có thể đi thăm hay không?”

Hắn bỗng nhiên lắc đầu. “Nhất định không được, đúng hay không? Ta chỉ là tôi tớ của Trần gia, nhất định không thể tùy tiện đến thăm nhà ngươi.”

Lâm Chỉ Chính thấy hắn nói ủ rũ, lập tức nói: “Không, ngươi muốn đến lúc nào, thì đến lúc đó. Ngươi tên là gì? Ngày ấy ta nhìn thấy ngươi trên đường, vốn định tìm ngươi nói chuyện, nhưng chỉ chớp mắt không thấy bóng dáng của ngươi, không thể ngờ ngươi ở Trần gia.”

“Ta họ Cao, gọi Cao Dật Linh, cha mẹ ta mất sớm, ta muốn ở kinh thành vui đùa một chút, tạm thời không muốn về nhà, nhưng là bạc trên người ta bị móc mất, đành phải làm tôi tớ, chờ người trong nhà trả bạc cho ta bất quá nhân sinh ở đây ta không quen, không biết chỗ nào chơi được.”

Đàm Thiên Diễn vừa nghe là biết hắn nói dối, nhưng lại không thể đâm chọc, để tránh tự mình chuốc lấy cực khổ. Nghe hắn nói ấm áp, người lại tuấn mỹ đáng yêu như vậy, thoạt nhìn căn bản không giống như hạ nhân. Lâm Chỉ Chính hỏi: “Nhà ngươi ở nơi nào?”

Cao Dật Linh mỉm cười nói: “Ngươi nghe qua Cao gia Tô Châu không? Lâm thiếu gia, Cao Dật Hiên là nhị ca của ta.”

Lâm Chỉ Chính vốn không biết hắn đang nói gì, mãi đến khi hắn nói Cao Dật Hiên. Dù sai ai trên đời này không ai mà không nghe qua Cao Dật Hiên, y lắp bắp kinh hãi, thốt ra: “Ngươi là đệ đệ của Cao Dật Hiên giàu nhất trên đời?”

Cao Dật Linh gật đầu. Lâm Chỉ Chính nhìn Đàm Thiên Diễn, trong lời có ý trách cứ: “Ngươi cho hắn là tôi tớ trong nhà?”

Đàm Thiên Diễn nói không nên lời, thật là khổ không chỗ kể. (Beta: ùa, zì có chỗ nào khổ đâu mà kể, xì) Cao Dật Linh cười nói: “Đàm đại ca là bằng hữu tốt nhất nhà ta, ở nhà hắn làm tôi tớ là nhất thời cao hứng, cũng không có gì.”

Hắn nói khách khí như vậy, làm chi Lâm Chỉ Chính vì hắn bất bình: “Tiên Nhi, trời sắp tối, chúng ta trở về.”

Kỳ thật bọn họ vừa mới đi chưa bao lâu, trời vẫn còn sớm, nhưng Lâm Chỉ Chính hiển nhiên không muốn cùng Đàm Thiên Diễn một chỗ, y nói chuyện rất uy nghiêm, Lâm Tiên Nhi đành phải gật đầu. Cao Dật Linh mới quay về Trần gia không quá một canh giờ, đã có người mang gói lớn gói nhỏ gì đó đến Trần gia, vả lại đều dùng hộp gấm trang trí, thoạt nhìn rất quý báu. Trần Sinh Tài giật mình nói: “Phủ thượng thư vì sao mang đồ tới?”

Tôi tớ cười nói: “Là thiếu gia nhà ta muốn tặng cho Cao công tử bổ thân, tất cả đều là thứ quý báu nhất kinh thành.”

Trần Sinh Tài trước đây khi nghe tranh cãi, chỉ nghe Cao Dật Linh nói ‘nhị ca ta‘, căn bản không biết nhị ca của Cao Dật Linh là ai, cho nên hắn không biết Cao Dật Linh là nhân vật có lai lịch lớn, hắn cảm thấy khó hiểu. “Nhà của ta đâu có Cao công tử nào?”

Sắc mặt Đàm Thiên Diễn rất khó coi: “Là muốn đưa cho Cao Dật Linh. Được, chúng ta nhận lấy.”

Tôi tớ còn đưa thêm một thiệp mời. “Thiếu gia nhà ta nói Cao công tử không quen nhân sinh, ngày mai muốn dẫn Cao công tử ra ngoài du ngoạn.”

Sắc mặt của Đàm Thiên Diễn lại càng khó coi hơn: “Ta sẽ chuyển giao cho Cao Dật Linh, cũng thỉnh cầu ngươi nói với tiểu thư nhà ngươi, ngày mai ta qua đón nàng, thỉnh nàng chờ ta.”

Tôi tớ vui vẻ đi ra, Đàm Thiên Diễn tức giận đến xanh mặt, nhưng rốt cuộc tức cái gì, chính mình không nói được, chỉ mang thiệp mời trở về phòng. Cao Dật Linh tiếp nhận thiệp mời, vừa nhìn vừa cười. “Tên ngốc tử thật muốn tìm ta đi chơi, lại còn tặng nhiều đồ này nọ nhiều như vậy cho ta, thật là có tâm. Cái gọi là dễ được ngàn hai bạc, khó tìm được tình lang, ngốc tử kia lại thật rất đáng yêu.”

Đàm Thiên Diễn nhìn thấy ánh mắt Cao Dật Linh vui vẻ, toàn thân cũng không thoải mái, chỉ có ý nghĩ muốn nổ tung, hận không thể xé nát tấm thiệp mời kia. Cao Dật Linh xoay đầu nhìn y, có vẻ thiếu thiếu hứng thú, chỉ nói một lời duy nhất: “Ta rất khát.”

Những lời này chính là muốn Đàm Thiên Diễn giúp hắn châm trà, Đàm Thiên Diễn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng Cao Dật Linh lại tiếp tục nhìn thiệp mời kia, căn bản không chú ý đến y. Đàm Thiên Diễn rót trà, vừa căm hận nhìn tấm thiệp mời kia, trong lòng nghĩ, rốt cuộc trên ấy viết những gì, có thể làm cho Cao Dật Linh nhanh chóng lộ ra ánh mắt vui vẻ như vậy. (Editor: Lúc người ta chạy theo thì không thèm quan tâm, lúc bỏ đi thì níu níu kéo kéo. lắc đầu) Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Cao Dật Linh đã rời giường. Đàm Thiên Diễn ngủ trên giường nhỏ của tôi tớ, y thấy Cao Dật Linh rời giường, liền thay y phục đi ra y lén đi theo nhìn, mới theo tới cửa, liền thấy Lâm Chỉ Chính đang chờ Cao Dật Linh. Lâm Chỉ Chính nói: “Trong kinh thành có nơi coi mặt trời mọc tốt nhất, chúng ta nhanh nhanh một chút, nếu không mặt trời mọc, sẽ không còn gì đẹp.”

Cao Dật Linh giữ chặt tay áo của Lâm Chỉ Chính, cười ngọt ngào nói: “Ngươi đối với ta thật tốt, Lâm đại ca.”

Thấy Cao Dật Linh thân mật giữ chặt tay áo mình, Lâm Chỉ Chính có chút đỏ mặt, ấp úng nói: “Chỉ cần ngươi vui vẻ, ngày mai lại đưa ngươi đi chơi.”

Cao Dật Linh đi theo Lâm Chỉ Chính rồi, Đàm Thiên Diễn chỉ cảm thấy ngọn lửa hừng hực bốc lên. Y trở về phòng ngủ tiếp, lại không thể nào ngủ được, rồi sau đó đi theo Lâm Tiên Nhi đi ra ngoài, nói một câu cũng không trả lời, y trở về nhà rất sớm, ở trong phòng chờ Cao Dật Linh, nhưng mãi đến trời tối đen như mực Cao Dật Linh mới trở về, khi trở về trên người còn đổi một bộ y phục mới, vừa thấy là biết đồ hiệu xa xỉ. Đàm Thiên Diễn nhịn không được lạnh lùng châm chọc: “Hôm nay ngươi làm chuyện gì? Làm cho hắn mua cho ngươi một bộ y phục đắt tiền như vậy.”

(Anh ganh tị sao? Hứ) Ngữ khí của y ác liệt, hàm nghĩa không kém. Cao Dật Linh lạnh lùng nói: “Cũng không phải lấy của ngươi, ngươi đau lòng cái gì? Là hắn vui vẻ mua cho ta, thì liên quan gì đến ngươi?”

Câu ‘liên quan gì đến ngươi‘ làm cho Đàm Thiên Diễn nói không ra lời. Đúng vậy, y cùng Cao Dật Linh không thân cũng chẳng quen, Cao Dật Linh vui vẻ thì sao, y căn bản không thể xen vào, nhưng y chính là lửa ngập đầy mặt. Hôm sau, Cao Dật Linh lại cùng Lâm Chỉ Chính ra ngoài dạo chơi, Đàm Thiên Diễn không biết hắn đi nơi nào, đành phải hỏi Lâm Tiên Nhi: “Ca ca nàng hôm nay đi đâu?”

Lâm Tiên Nhi nói: “Đại khái là đến bờ sông ở ngoại thành chơi!”

“Hôm nay chúng ta cũng đi ra bờ sông ở ngoại thành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK