Chúng tôi nói về rất nhiều thứ, từ chuyện lớn như tình hình quốc gia đến chuyện nhỏ như tin đồn trong showbiz, cả hai cũng chia sẻ những phiền muộn trong cuộc sống.
Diệp Án là một lão hổ dịu dàng và lịch sự, hắn giống như một con mèo lớn lười biếng, liếm liếm móng vuốt, lắc lắc cái đuôi, phát ra âm thanh như mèo kêu. Tôi biết khi đối mặt với người khác Diệp Án sẽ không như vậy, Diệp Án trong công việc vô cùng sấm rền gió cuốn, nói được làm được, là một lão hổ oai phong lẫm liệt, thế nhưng khi ở cùng tôi, hắn sẽ buông lỏng cảnh giác, làm chậm lại nhịp sống của mình.
Tôi là bác sĩ tâm lý của hắn, tôi có thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Bất kể là động vật lớn hay nhỏ, chúng đều sẽ làm nũng và thư giãn khi cảm thấy an toàn vui vẻ.
Mỗi lần cùng Diệp Án nói chuyện phiếm đều kết thúc bằng việc hắn biến thành gấu koala, sau đó hắn sẽ ôm tôi ngủ, tôi chờ hắn tỉnh ngủ trở lại làm lão hổ thì mới có thể tan tầm.
Diệp Án cảm thấy rất xấu hổ về điều này, tôi lại cảm thấy không có vấn đề gì cả, tôi tính phí theo giờ còn đắt hơn thuê phòng trong khách sạn. Hơn nữa lão hổ và gấu koala đều rất đáng yêu, bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy hai giống loài này.
Diệp Án nói: “Cậu nói đúng, áp lực của tôi cần không gian để giải tỏa, sau khi trò chuyện với cậu, tôi đã không còn trở thành một con người khác ở bất cứ nơi nào khác nữa.”
“Biến thành gấu k- à ừm… Nguyên nhân cơ bản hình thành nhân cách khác là do anh muốn được thân mật với người ta, còn cơ thể của anh thì chống đối điều đó, chỉ cần thỏa mãn khát vọng trong lòng thì bệnh của anh sẽ dần tốt lên thôi.” Tôi nói xong thì cảm thấy hơi thất vọng, khi Diệp Án khỏi bệnh thì tôi không được nhìn thấy gấu koala nữa.
“Hy vọng tôi có thể mau chóng khỏe lại, chuyện này khiến cho công việc của tôi chậm trễ nhiều quá.”
“Sức khỏe quan trọng hơn sự nghiệp đó.” Tôi thuyết phục hắn, “Anh Diệp vẫn còn trẻ để thực hiện hoài bão, không cần liều mạng đến thế đâu.”
“Nhưng nếu không chăm chỉ làm việc thì tôi phải làm gì bây giờ?” Diệp Án nghi hoặc nói, “Tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết nên làm gì khác.”
“Hay anh thử yêu đương xem sao?” Tôi đề nghị, “Tình yêu sẽ khiến cho cuộc sống của anh thêm phong phú, hơn nữa có người quan tâm chăm sóc anh, nhắc nhở anh chú ý sức khỏe, tuyệt vời lắm đấy.”
“Tôi chưa từng yêu ai cả.” Diệp Án có chút do dự, “Tôi không thích những thứ phiền phức.”
“Khi anh gặp được người anh thích thì anh sẽ không nghĩ đó là chuyện phiền phức đâu.”
“Bác sĩ Viên có đang yêu ai không?” Diệp Án hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, “Không.” Theo tôi, mọi người đều là động vật, tôi không chắc mình có thể yêu ai được. Hơn nữa tôi thích gấu trúc, đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp người gấu trúc nào.
Diệp Án gõ gõ ngón tay lên bàn, hắng giọng nói: “Nếu không thì bác sĩ Viên với tôi yêu nhau đi.”
Tôi: “???”