Từng có một cô bé nai con hỏi tôi: “Có rất nhiều người thích anh nhưng chẳng ai dám tỏ tình với anh cả, anh biết tại sao không?”
Tôi nói tôi không biết.
Nai con nói: “Anh là một người rất đặc biệt, như thể anh ở thế giới khác chúng em vậy, mọi người tuy thích vẻ ngoài nhưng lại sợ khí thế của anh, vì vậy mới không dám đến nói chuyện với anh đó.”
Trong trường học hầu hết đều là động vật ăn cỏ vô hại, ngay cả động vật ăn thịt cũng chỉ là đàn con, bọn họ không hề có răng nanh hay móng vuốt, đối với chủng loài khác như tôi thì không dám đối mặt là chuyện bình thường.
Hơn nữa, suốt quãng thời gian đi học tôi bị xem như một người lập dị, luôn đơn thân một mình, còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, mọi người bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của tôi nhưng cũng muốn đảm bảo an toàn cho cá nhân họ.
Vì vậy không có ai tỏ tình với tôi là một điều hợp lý.
“Bác sĩ Viên, câu trả lời của cậu là gì?” Diệp Án kéo suy nghĩ bay bổng của tôi trở về, hắn mang khí chất đầy mình ngồi dựa vào ghế, một bộ dáng điềm đạm và vô hại, thế nhưng tôi biết một con hổ có thể trở nên hung tàn như thế nào khi săn mồi.
Tôi đã trở thành con mồi của một lão hổ.
“Anh Diệp, anh có nhớ những gì tôi đã nói với anh không? Tôi thích đặt cho bệnh nhân của tôi một cái danh tính động vật, điều này có thể khiến cho việc trị liệu có chủ đích hơn.”
“Ừm, đúng là cậu đã nói thế.” Diệp Án gật đầu, “Cậu nói tôi là hổ với gấu koala.”
“Đúng vậy, nói thật với anh, con vật tôi thích nhất là con gấu trúc.”
“…” Vẻ mặt của Diệp Án kiểu ‘cậu đùa tôi à’: “Cậu đang từ chối tôi đấy hả?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Tôi muốn tìm bạn gái hoặc bạn trai là gấu trúc cơ.”
“Đây thật sự là… lí do từ chối kỳ quặc nhất mà tôi từng nghe.”
Tôi ngại ngùng nở nụ cười.
Diệp Án là một lão hổ được giáo dục rất tốt, bị tôi từ chối cũng không giận, trái lại còn cho là hắn đường đột quá, sẽ cho tôi thời gian cân nhắc thêm, ít nhất là để tôi có thể nghĩ ra một lí do từ chối tử tế hơn.
Tôi muốn nói đây là lí do từ chối chân thành nhất rồi, vì sao lại bất thường cơ chứ? Thế nhưng người bình thường có lẽ không thể hiểu được suy nghĩ của tôi.
Sự việc này qua đi, Diệp Án lại biến thành gấu koala, hắn dựa vào người tôi ngủ vù vù. Tình cờ tôi cũng có chút mệt nên cõng luôn Diệp Án vào phòng nghỉ, ném hắn lên giường lớn, sau đó tôi cũng nằm xuống theo, định đánh một giấc thật ngon lành.
Tôi cởi áo khoác, vừa nằm xuống thì Diệp Án lập tức ôm chặt lấy tôi, giống như người chết đuối vớ được cọc. Tôi nhìn vẻ mặt lúc ngủ của hắn, không khỏi cảm thán rằng bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp. Bất kể là lão hổ hay là gấu koala, hắn vẫn là con vật đẹp nhất.