Tan học về đến nhà là đã là chín giờ tối.
Tắm rửa xong, Tống Kinh Hi mang đồng phục học sinh và đồ lót dơ đến phòng giặt quần áo. Có lẽ không hay sống ở đây nên Chu Hoài Ngạn không thuê bảo mẫu chuyên môn về nhà, mà chỉ gọi nhân viên dọn vệ sinh đến nhà làm vệ sinh ba ngày một lần.
Bởi vì đang mùa hè nên ngày nào cũng phải thay quần áo, lại không có ai hỗ trợ xử lý, vì vậy Tống Kinh Hi chỉ có thể tự mang quần áo thay ra đến phòng giặt quần áo, thuận tiện nghiên cứu máy giặt tự động dùng như thế nào.
Sau khi ra khỏi phòng giặt quần áo, cô không việc gì làm bèn nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động, cũng không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Lúc Chu Hoài Ngạn về nhà thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có một người nhỏ nhắn đang nằm co ro trên chiếc sô pha cỡ lớn, quấn mình vào chiếc thảm lông cừu trong không gian nhiệt độ cực thấp, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa tung bốn phía.
Chu Hoài Ngạn liếc nhìn vài lần rồi đi qua chỉnh tăng nhiệt độ.
Tống Kinh Hi lúc này ngủ không được sâu giấc, chút động tĩnh nhỏ cũng đủ đánh thức cô. Lúc nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, cô suýt nữa đã thét lên chói tai, nhưng giây tiếp theo khi thấy rõ người đó, cô lại nhanh chóng nuốt ngược tiếng thét vào bụng.
“Chu Hoài Ngạn, anh về rồi à.”
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút ngái ngủ.
“Sao em lại ngủ ở đây?”
Tống Kinh Hi vuốt tóc, cũng không để ý đến hình tượng: “Vừa rồi đang nằm nghịch điện thoại thì ngủ quên mất.”
Chu Hoài Ngạn: “Muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, còn nữa, điều hòa không nên bật thấp như thế, định biến căn nhà thành hầm băng sao?”
Mỗi khi mùa hè đến, Tống Kinh Hi thích được quấn chăn dày thật dày nằm trong phòng điều hòa lạnh ơi là lạnh, điều này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, có điều Chu Hoài Ngạn đã nói như vậy, cô vẫn đáp lại cho có lệ.
“Anh vừa mới về đến nhà ạ?”
“Ừm.” Chu Hoài Ngạn đi về phía phòng sách, Tống Kinh Hi đứng dậy đi theo tới cửa, nhìn thấy anh ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính lên. Kế bên tay anh là mấy cuốn sách bài tập chất thành một đống lộn xộn của cô.
“Muộn thế này rồi mà anh còn phải làm việc sao?”
“Xử lý chút chuyện thôi.” Anh nhìn vào máy tính, qua một lúc lại tiện tay lấy một cặp kính gọng bạc trong ngăn kéo ra, trên tròng kính phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình máy tính.
Tham công tiếc việc nhỉ?
Tống Kinh Hi ngáp một cái, định trở về phòng thì bụng đột nhiên kêu lên, tối nay cô đã ăn sushi nhưng vẫn chưa no lắm, bây giờ bụng cô bắt đầu biểu tình.
“Anh, anh có ăn khuya không?” Cô đứng trước cửa phòng sách, cầm điện thoại bắt đầu xem đồ ăn bên ngoài.
Chu Hoài Ngạn ngước mắt nhìn cô.
Tống Kinh Hi giơ điện thoại di động lên: “Tự nhiên em thấy đói bụng quá, chúng ta gọi món gì ăn nhé? Ơ…Mấy quán em hay ăn sao đóng cửa hết rồi, hay là chúng ăn đồ nướng đi? Nhưng hình như ăn đồ nướng sẽ bị nóng trong người…”
Tối nay Chu Hoài Ngạn mới từ nơi khác bay về, cũng chỉ mới ăn chút gì đó trên máy bay, bây giờ quả thật có hơi đói bụng.
Nhìn Tống Kinh Hi đứng ở cửa lẩm bẩm gọi đồ ăn, anh lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng gọi nữa.”
“Hả?”
“Tự nấu chút gì đó đi.”
Chuyện công việc chẳng mấy chốc đã xử lý xong, Chu Hoài Ngạn ra khỏi phòng sách, đi vào phòng bếp. Trong tủ lạnh vẫn còn một ít thức ăn, có thể nấu được hai bát mì.
Chu Hoài Ngạn ở trong phòng bếp chuẩn bị, Tống Kinh Hi bèn đứng ở cửa nhìn vào bên trong, trên người anh mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, quần tây thẳng thớm và áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào lưng quần, vai rộng eo hẹp, đôi chân rất dài.
Tống Kinh Hi lại nhìn lâu thêm chút nữa.
Cô biết trước đây mình chê anh xấu chẳng qua là lời trái lương tâm, dù sao từ nhỏ cô đã không bị mù, từ lần đầu tiên gặp anh cô đã biết anh trai trước mặt là một người rất đẹp trai.
“Em không ăn được ớt, đừng cho ớt vào.” Tống Kinh Hi lén lút nhìn rồi nói vọng vào bên trong.
“Biết rồi.”
“Làm sao anh biết?”
Chu Hoài Ngạn quay đầu nhìn cô: “Em đúng là đồ vô lương tâm.”
Tống Kinh Hi nghệt ra một hồi mới chợt nhớ ra.
Trước kia khi anh còn làm gia sư ở nhà cô đã từng nấu cơm cho cô ăn.
Khoảng thời gian đó dì giúp việc có việc bận nên xin nghỉ, bố mẹ cũng đi vắng, cho nên mấy ngày đó sau khi tan học về nhà cô rất đói bụng, đều là anh nấu cơm cho cô ăn.
Khi còn bé cô ăn uống kén chọn hơn, không ăn cái này không ăn cái kia, đặc biệt là không bao giờ động vào một miếng ớt, điều này khiến anh rất bực bội.
“A! Nhớ ra rồi, trước kia anh nấu cơm rất ngon.”
Chu Hoài Ngạn đưa lưng về phía cô, hừ cười: “Thế sao, vậy chứ lúc đó ai chê dở quá, khóc sướt mướt nửa ngày cũng không chịu ăn nửa bát cơm.”
Tống Kinh Hi: “…Đó, đó là do em còn bé chưa hiểu chuyện.”
“Bây giờ hiểu chuyện rồi à?”
“Đương nhiên rồi! Món mỳ tối nay anh nấu em nhất định sẽ không bỏ sót một miếng nào!”
Tống Kinh Hi cũng không nói suông.
Hơn mười phút sau, cô ngồi vào bàn ăn, thật sự ăn từng miếng từng miếng mì vào miệng. Chủ yếu là vì cô đói, tiếp theo là vì tay nghề nấu nướng của Chu Hoài Ngạn quả thật khá tốt.
“Đúng rồi, bình thường anh không mướn dì giúp việc, vậy mỗi lúc về nhà sẽ tự nấu ăn ạ?”
Chu Hoài Ngạn: “Thỉnh thoảng thôi.”
“Ồ…Nhưng em cảm thấy nhân viên vệ sinh ba ngày mới đến một lần khá bất tiện.”
“Sao lại bất tiện?”
“Em phải tự giặt quần áo đấy.”
“Thì bỏ vào máy giặt.”
“Vậy đồ lót phải làm thế nào? Cũng không thể giặt cùng quần áo được.”
Chu Hoài Ngạn khựng lại, ngước mắt nhìn cô.
Nói đến đề tài này Tống Kinh Hi vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến việc phải ‘lao động tay chân’, cô nhanh chóng vứt bỏ chút ngượng ngùng đó sang một bên: “Bình thường anh tự giặt à?”
Chu Hoài Ngạn im lặng vài giây: “Cái này em không tự giặt được sao?”
Tống Kinh Hi: “Em chỉ ngạc nhiên thôi. Anh đã làm tổng giám đốc Chu rồi mà ở nhà còn tiết kiệm vậy sao!”
Chu Hoài Ngạn chỉ là không thích người lạ thường xuyên đến nhà mình. Những lúc sống ở đây, có nhiều công việc hằng ngày anh tự mình làm hết.
Tống Kinh Hi hừ khẽ một tiếng: “Vậy mua máy giặt đồ lót đi, trước kia dì giúp việc hay dùng cái này.”
Đàn ông khi sống một mình sẽ cẩu thả hơn một chút, có nhiều thứ tiện tay thì giặt luôn chứ không dùng đến máy móc chuyên nghiệp.
“Máy giặt đồ lót?”
“Đúng vậy, anh mua đi, như vậy sau này cũng tốt cho sức khỏe của chúng ta hơn.”
Chu Hoài Ngạn sửng sốt: “…Gì cơ?”
Tống Kinh Hi nghiêm túc thuyết phục anh: “Ý em là máy giặt đồ lót có chức năng làm sạch và khử trùng, giặt đồ lót như thế sẽ tốt cho sức khỏe của chúng ta hơn. Đặc biệt là tốt cho con gái bọn em hơn!”
Chu Hoài Ngạn: “….”
Anh hiểu rồi.
“Được không anh, mua một cái đi mà, vì sức khỏe nha!”
Chu Hoài Ngạn đặt đũa xuống: “Là do em lười biếng thì có.”
“Không hề, thật sự là vì sức khỏe!” Tống Kinh Hi vươn tay lướt qua mặt bàn, vỗ nhẹ vào cánh tay anh, “Mua đi mua đi, xin anh đó, mua đi…”
“Được rồi, đừng lải nhải nữa.”
“Vậy là anh đồng ý rồi đúng không?”
Chu Hoài Ngạn: “Anh có thể không đồng ý sao?”
Tống Kinh Hi lắc đầu: “Không thể, thứ này rất quan trọng.”
Chu Hoài Ngạn không muốn nửa đêm rồi còn tranh cãi với cô chuyện giặt đồ lót gì đó. Cô không biết ngượng thì kệ cô, nhưng anh không tiện trò chuyện với cô về chủ đề này.
“Ăn xong chưa, ăn xong rồi thì mau đi ngủ đi, cũng muộn rồi đấy.”
Tống Kinh Hi đương nhiên đã hài lòng: “Ăn xong rồi ăn xong rồi, em đi ngủ đây, anh trai ngủ ngon~”
Bát đũa trên bàn vẫn nằm im bất động.
Chu Hoài đứng dậy, thu dọn bát đũa cô vừa ăn: “Ừ, ngủ ngon.”
——
Sống ở Thiên Lang vài ngày, Tống Kinh Hi cũng dần dần thích ứng với cuộc sống ở đây.
Tuy rằng bình thường không có nhiều tiền tiêu vặt, trong nhà cũng không có ai ‘bơm máu’ thêm cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với lúc còn ở trong nhà nghỉ tồi tàn kia.
Trong căn nhà rộng lớn này gần như cũng chỉ có một mình cô, bởi vì cô và Chu Hoài Ngạn rất ít khi gặp nhau ở nhà, cơ bản là vì cô suốt ngày ở trường, còn anh đi làm cũng không thường xuyên về nhà.
Vài ngày sau, lại là một ngày thứ Sáu.
Hôm nay Tống Kinh Hi dậy hơi muộn, vội vã chạy tới trường cũng đã gần trễ học.
Lúc cô ngồi vào chỗ, tiết tự học buổi sáng cũng vừa bắt đầu. Tống Kinh Hi lười biếng lấy sách tiếng Anh ra, dùng tay chống đầu, miệng ngáp liên tục vì buồn ngủ.
Hứa Thanh ngồi cùng bàn cũng không chăm chú ôn bài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Cứ thế vài lần Tống Kinh Hi cũng nhận ra, hỏi cô ấy muốn nói gì.
Hứa Thanh vội lắc đầu: “Không, không có gì.”
Tống Kinh Hi đã mệt rã rời nên cũng lười hỏi nhiều.
Nhưng sau đó cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, cả buổi sáng cứ cảm giác có người đang lén nhìn cô. Cô vừa quay đầu lại là mọi người ai làm việc nấy, giống như không có gì.
Cảm giác kỳ lạ này vẫn kéo dài cho đến khi cô đi vệ sinh sau tiết thứ hai buổi chiều, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện của hai cô gái lớp bên cạnh mà cô không quen——
“Nhà Tống Kinh Hi thật sự đã xảy ra chuyện sao?”
“Hình như vậy, là một đàn chị lớp 12 nói đấy, bảo là gia đình chị ấy trước kia là nhà cung ứng cho công ty nhà Tống Kinh Hi, bố chị ấy kể là năm ngoái công ty nhà họ Tống thua lỗ nghiêm trọng, lượng hàng hóa tích trữ trong nhà máy không thể bán ra được. Sau đó bố của Tống Kinh Hi còn đầu tư vào cái khác, chuỗi tài chính đứt đoạn… Nghe bảo là nợ nần khó trả.”
“Mẹ ơi, nhưng sao nhìn Tống Kinh Hi vẫn bình thường thế!”
“Cố gắng chống đỡ thôi, nói không chừng đại tiểu thư nhà họ Tống là người sĩ diện, không để người khác biết cậu ta đang gặp khó khăn.”
“Lần này sắp được xem kịch hay rồi.”
“Đúng vậy, trước kia người ta hay mời khách lắm, còn tặng trang sức túi xách đắt tiền gì đó rất phung phí, sau mông lúc nào cũng có kẻ xu nịnh. Bây giờ để tớ chống mắt lên xem đám chó săn theo mông cậu ta còn chịu nịnh nọt cậu ta nữa không?”
“Tớ thấy không còn nữa đâu.”
“Chứ gì nữa. Với cái tính của Tống Kinh Hi, nếu không có tiền thì đố ai chịu làm bạn với cậu ta.”
……
Lúc Tống Kinh Hi ra khỏi phòng vệ sinh, hai người buôn chuyện kia đã mất dạng từ lâu.
Khuôn mặt cô trong gương vô cảm, chỉ có lúc cúi đầu rửa tay, đầu ngón tay run rẩy mới tiết lộ tâm trạng của cô.
Cô biết tin đồn này sẽ sớm lan truyền trong trường, nhưng cô không ngờ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy.
Thảo nào hôm nay cô cảm giác mọi người rất kỳ lạ, chẳng lẽ… đã biết cả rồi sao?
Ding dong——
Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Tống Kinh Hi vẫy tay, trở lại phòng học.
Quả nhiên, Hứa Thanh vẫn dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn cô. Tống Kinh Hi ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút hoảng sợ không giải thích được. Cô không muốn nói chuyện, cũng không muốn bộc lộc chút cảm xúc này của mình.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là môn Toán, sau khi tan học, mọi người nhao nhao đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm.
Lâm Hy và Tiết Tình Tình đi tới, đứng ở bên cạnh bàn Tống Kinh Hi: “Kinh Hi, tối nay chúng ta cùng đi ăn không, ăn ở Aoki nhé?”
Aoki là nhà hàng Nhật Bản nằm trên một con phố gần trường học, có sức chứa hơn nghìn người, phân khúc khách hàng của họ không phải là học sinh. Nhưng Tống Kinh Hi thích ăn, trước kia tan học thường xuyên qua đó ăn.
Hứa Thanh: “Hả, sao các cậu đột nhiên muốn đi ăn cái này?”
Lâm Hy nói: “Thì lâu rồi không ăn đấy. Hứa Thanh, cậu cũng đi cùng nhé?”
“Tiền tiêu vặt tháng này không đủ…” Hứa Thanh có chút khó xử, “Hơn nữa hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, phải về nhà ăn cơm, bố tớ đã chờ tớ ở cổng trường rồi.”
“Không sao, ba đứa bon tớ đi cũng được.” Lâm Hy cười với Tống Kinh Hi, “Kinh Hi, được không?”
Với cái tình của Tống Kinh Hi, nếu không có tiền thì đố ai chịu làm bạn với cậu ta.
Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn hai người, trong đầu hiện lên những lời nói nghe được ở WC ban nãy.
Lâm Hy: “Kinh Hi?”
“Được.”
Cô không tin.
Hứa Thanh lại sửng sốt: “Kinh Hi, tối nay cậu đi ăn ở đó thật à?”
Lâm Hy cười nói: “Sao lại không đi, Kinh Hi thích ăn đồ Nhật ở nhà hàng này mà, cậu quên rồi à?” <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->