Chu Tự Nam từ Úc trở về, lúc ở sân bay cậu mặc áo ngắn tay. Cậu đưa hành lý cho người đến đón máy bay, mặc áo khoác vào rồi ngồi vào trong xe.
Sau khi tốt nghiệp, cậu ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, sau đó cũng làm việc ở một chi nhánh của công ty ở nước ngoài, rất ít khi về thăm nhà, lần trước về nhà tổ là vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái.
Một giờ sau, xe từ từ tiến vào cổng chính nhà tổ, men theo con đường dài rợp bóng cây rồi dừng lại.
Chu Tự Nam xuống xe, tài xế mang hành lý của cậu vào trong.
“Cậu chủ về rồi.”
Chu Tự Nam gật đầu: “Mẹ Lâm.”
“Mau vào trong nào, đi đường vất vả rồi.”
“Không có gì, ông nội có ở nhà chứ ạ?”
“Có, hôm nay cô Tống cũng có ở đây.”
Nghe thấy tên của Tống Kinh Hi, bước chân của Chu Tự Nam thoáng dừng lại, nhưng trên mặt cậu vẫn không có gì thay đổi: “Được, vậy anh cháu thì sao?”
“Cậu ấy có việc đi ra ngoài một lát rồi, buổi tối sẽ trở về ăn cơm.”
“Vâng.”
Mấy năm gần đây Chu Dĩ Lương rất thích trồng hoa trồng cỏ, ông cụ xây một nhà kính rất lớn ở sân sau, nghe người làm nói bây giờ ông cụ đang ở bên đó, Chu Tự Nam lập tức đi qua tìm ông ấy.
Đẩy cửa nhà kính ra, Chu Tự Nam nghe thấy giọng nói của một cô gái.
“Hôm qua cháu cũng đâu có tưới bao nhiêu nước, sao hoa này có thể chết được? Bông hoa này quá yếu ớt, ông nội, lần sau ông đừng trồng loại hoa này nữa.”
Ông cụ cười lớn: “Con bé này, rõ ràng là vấn đề của cháu, sao lại đổ cho hoa yếu ớt?”
“Cháu nào có vấn đề gì, cháu chỉ tưới một chút thôi mà, không tin ông hỏi Chu Hoài Ngạn xem, hôm qua anh ấy cũng có ở đây.”
“Hỏi nó? Nó bênh cháu như thế, trách cháu được chắc?”
“Ông không thể nói vậy được, anh ấy rất là công bằng ——”
“Ông nội.”
Đúng lúc này, Chu Tự Nam cất lời. Một già một trẻ trong nhà kính quay đầu nhìn lại, Chu Dĩ Lương tháo mũ che nắng xuống, nói: “Tự Nam về rồi đó à?”
“Vâng ạ.”
Chu Tự Nam đi lên phía trước, nhìn Tống Kinh Hi, khẽ gật đầu chào hỏi.
Tống Kinh Hi đáp lại: “Cậu vừa về tới à?”
Chu Tự Nam: “Ừ, mới từ sân bay về. Hai người đang trồng hoa sao?”
Tống Kinh Hi: “Đúng vậy, ông nội nói là giống mới gì đó.”
Bởi vì Chu Tự Nam quanh năm ở nước ngoài nên mấy năm nay hai người không thường xuyên gặp mặt. Nhưng khi gặp lại, Tống Kinh Hi cũng không còn cảm giác ngượng ngùng nữa. Đối với cô mà nói, những tình cảm trong quá khứ đó đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng.
“Nếu Tự Nam đã về rồi thì chúng ta vào nhà trước đi. Lão Lưu, chú trồng nốt phần còn lại nhé.”
Nhân viên làm vườn bên cạnh gật đầu: “Vâng.”
Ba người quay vào nhà, sau khi ngồi xuống phòng khách, Chu Tự Nam bảo người làm lấy quà lần này cậu mang về ra. Cậu đưa cho Chu Dĩ Lương xong, lại lấy ra một phần được đóng gói tinh xảo rồi đưa cho Tống Kinh Hi.
“Tặng cho cục cưng.”
Tống Kinh Hi có chút kinh ngạc: “Cám ơn… Cậu còn chuẩn bị quà nữa à?”
“Ừ, chuyện nên làm.”
Chu Dĩ Lương: “Đúng là nên làm, làm chú út của người ta rồi, lần đầu tiên gặp mặt sao có thể thiếu quà được.”
Tống Kinh Hi cảm thấy buồn cười, đứa bé còn chưa ra đời, sao có thể tính là lần đầu tiên gặp mặt được chứ?
Có điều cô cũng không phản bác Chu Dĩ Lương, theo dì chăm sóc Chu Dĩ Lương trong nhà nói thì từ sau khi Chu Hoài Ngạn báo cho ông cụ biết tin cô mang thai, ngày nào ông cụ cũng vui vẻ, luôn nhắc tới chuyện này.
“Lần này cậu định ở lại bao lâu?” Tống Kinh Hi hỏi Chu Tự Nam.
“Chắc là hai tuần.”
“Vậy cũng được, Trình Tiếu Khải có nhắc tới cậu đấy.”
Chu Tự Nam cười cười: “Tôi biết rồi, hai ngày nữa sẽ hẹn cậu ấy đi ăn cơm.”
Ông cụ ngồi bên cạnh lắng nghe, biết cậu sẽ ở lại trong nước hai tuần bèn nói: “Vậy vừa hay, lần này cháu về có thể gặp mặt con gái nhà chú Lục thử.”
Chu Tự Nam nghi hoặc nói: “Gặp cô ấy làm gì ạ…..”
“Cháu nói xem là làm gì? Cháu cũng đã lớn rồi, đương nhiên phải làm những chuyện của người lớn.”
Sắc mặt Chu Tự Nam lập tức trầm xuóng: “Ông nội, cháu về nước không phải để xem mắt.”
“Ai bảo cháu đi xem mắt, chỉ là làm quen thử thôi.”
Chu Tự Nam: “Cháu cũng không muốn làm quen.”
“Sao thế, hay là ở bên kia có người yêu rồi?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Vậy tại sao cháu lại không muốn làm quen?”
“Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi ạ, cháu không muốn xem mắt.”
“Thuận cái gì mà thuận, tối mai lo đi gặp người ta cho ông.”
“Ông nội ——”
….
Hai ông cháu cứ thế ngồi trong phòng khách cãi nhau chuyện này, Tống Kinh Hi ngồi bên cạnh hóng chuyện, cảm thấy có lẽ trước kia Chu Hoài Ngạn cũng từng phải như vậy.
Thảm thật sự.
Vì thế buổi tối lúc về phòng ngủ, cô còn nói chuyện này với Chu Hoài Ngạn.
“Ông nội thật sự rất quan tâm đ ến cuộc sống tình cảm của thế hệ sau, nói anh không nổi thì bắt đầu nói sang Chu Tự Nam. Nhìn cảnh tượng đó, em có thể tưởng tượng được lúc trước anh bị thúc giục đi xem mắt như thế nào.”
Chu Hoài Ngạn thay quần áo, nằm vào chăn, để cô dựa vào lòng mình.
“Cũng không giống lắm.” Anh nói.
Tống Kinh Hi: “Vậy khác chỗ nào?”
Chu Hoài Ngạn xoa bụng cô: “Tự Nam và ông nội còn có thể cãi nhau, nhưng anh sẽ không cãi nhau với ông ấy, bởi vì anh không thèm quan tâm đ ến chuyện này.”
“À ~ bởi vì có em rồi nên không thèm quan tâm đúng không? Anh, anh thật sự rất si tình đấy.”
Chu Hoài Ngạn lườm cô, nhưng cũng không phản bác, giúp cô vén gọn tóc bên má, hỏi: “Ông nội nói hôm nay Tự Nam về còn mang theo quà?”
“À, đúng rồi, bảo là quà gặp mặt cục cưng.” Tống Kinh Hi xoay người lấy chiếc hộp đầu giường tới, “Đẹp lắm, anh xem đi.”
Chu Hoài Ngạn mở ra xem, bên trong là một cái khóa ngọc được khảm đá quý, trong suốt long lanh, vô cùng tinh xảo.
“Nó có lòng rồi.”
“Đúng vậy, lần đầu tiên em thấy có người tặng quà gặp mặt sớm thế đấy.”
Chu Hoài Ngạn cười cười, đóng hộp quà lại rồi đặt sang bên cạnh.
“Sắp mười một giờ rồi, em muốn ngủ chưa?”
Tống Kinh Hi gật đầu nói “Được” rồi nằm xuống. Nhưng khi Chu Hoài Ngạn muốn tắt đèn, cô lại đột nhiên nói: “Bây giờ em rất muốn ăn đậu hũ gạch cua của nhà hàng Phù Dung.”
“Em đói bụng à?”
“Cũng không đói lắm, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn thôi.”
Từ khi mang thai tới nay, Tống Kinh Hi thèm ăn rất đột ngột, hơn nữa đồ muốn ăn cũng rất rõ ràng.
Chu Hoài Ngạn đã nhiều lần chạy ra ngoài tìm đồ ăn cho cô lúc nửa đêm, lần này cũng không ngoại lệ, anh không tắt đèn nữa, ngồi dậy: “Đợi một lát, anh đi mua.”
“Vậy em đi với anh nhé.”
“Em cứ nằm đi, muộn lắm rồi.”
“Không sao, thật ra em cũng không ngủ được. Hay là, chúng ta lẻn ra ngoài ăn khuya được không?” Tống Kinh Hi nói xong đã hăng hái bừng bừng đứng dậy, Chu Hoài Ngạn cũng hết cách với cô, đành phải lấy cho cô một cái áo khoác dày.
Lúc hai người xuống lầu, tình cờ gặp được hai ông cháu vẫn chưa ngủ trong phòng khách.
Ông nội lớn tuổi không ngủ được ngon giấc, Chu Tự Nam bèn hàn huyên với ông cụ một lúc.
“Anh, hai người muốn đi đâu à?”
Chu Hoài Ngạn nói: “Ra ngoài ăn chút gì đó.”
“Muốn ăn gì sao không bảo đầu bếp làm ạ?”
Trong nhà lúc nào cũng có đầu bếp chờ sẵn.
Tống Kinh Hi nói: “Nhưng đậu hủ gạch cua chỉ có đầu bếp ở nhà hàng Phù Dung làm mới đúng vị thôi.”
Chu Tự Nam: “Nhà hàng Phù Dung…… Giờ này, chắc đóng cửa rồi.”
Bấy giờ Tống Kinh Hi mới sực nhớ ra chuyện này, cô quay đầu nhìn Chu Hoài Ngạn, nhíu mày nói: “Đúng nhỉ, đóng cửa rồi.”
Chu Hoài Ngạn lại bình tĩnh nói: “Không sao, anh đã gọi điện thoại cho họ rồi, cứ qua đó là được.”
Tống Kinh Hi lập tức vui vẻ trở lại: “Vậy chúng ta đi nhanh đi!”
“Ừm.”
Tống Kinh Hi vui rạo rực kéo Chu Hoài ra ngoài, thuận miệng nói: “Ông nội, ông lớn tuổi rồi phải đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya nữa ạ.”
Chu Dĩ Lương vui vẻ đáp: “Cháu quan tâm cái thân cháu trước đi.”
“Vâng ạ!”
“Con bé này, hơn nữa đêm rồi mà cũng không sợ phiền, bảo Hoài Ngạn đi mua về chẳng phải là được rồi sao?”
Chu Tự Nam nói: “Cũng không cần gọi anh trai đi, có thể bảo người làm đi mua về.”
“Chậc, cháu đừng đau lòng cho anh trai cháu, là tự nó tự nguyện chạy ngược chạy xuôi đấy.” Chu Dĩ Lương nói, “Gặp phải cô nhóc này xem như nó chịu thua rồi.”
Chu Tự Nam cười nhạt, không nói tiếp.
Chu Dĩ Lương nói: “Ông thấy cô bé nhà họ Lục đó rất ngoan ngoãn, chắc sẽ không quá trời quá đất như Kinh Hi đâu, cháu mà quen cô bé đó thì bao hạnh phúc.”
“Ông nội, sao ông lại nhắc tới chuyện này nữa?”
“Thế làm sao? Cháu không thích làm quen người ta như vậy là vì có người mình thích rồi?!”
“…. Cháu đã nói rồi mà.”
“Tự Nam, ông nghe bố mẹ cháu nói cháu chưa từng yêu đương.” Chu Dĩ Lương nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, “Cháu lớn tới từng này rồi, thật sự chưa thích một người nào sao?”
Sắc mặt Chu Tự Nam hơi thay đổi, không thể ngồi yên được nữa: “Ông nội, ông đừng quan tâm đ ến cháu nữa, cháu đi ngủ đây.”
“Ông còn chưa nói xong mà!”
“Ngủ ngon, ông nội.”
Chu Tự Nam nghe ông cụ nói mà phát phiền, vội vàng đứng dậy đi lên phòng trên lầu.
Chu Dĩ Lương nhìn theo bóng lưng cậu, lắc đầu: “Người nào cũng muốn nổi loạn.”
——
Căn phòng của Chu Tự Nam ở nhà tổ là căn phòng cậu sống từ nhỏ đến lớn, bên trong có rất nhiều thứ đã tồn tại từ rất lâu trước đây.
Chu Tự Nam ngồi xuống bàn, thở phào một hơi.
Ngồi một hồi, cậu tiện tay lật xem một số sách vở trên bàn cho đỡ chán. Những thứ từ thời cấp ba vẫn còn nằm bừa bộn ở đó, người quét dọn vệ sinh không được cho phép nên cũng không dám đụng vào những thứ này.
Lật qua lật lại, đột nhiên cậu khựng lại.
Trong sách tiếng Anh trung học có kẹp một tấm ảnh.
Là một tấm ảnh chụp trên boong tàu, ngoài cùng bên trái là Trình Tiếu Khải, sau đó là cậu và…. Tống Kinh Hi.
Cậu nhớ rõ đây là thời điểm nghỉ hè cấp ba, lúc ấy bọn họ muốn ra biển câu cá. Cậu giả vờ không muốn chụp ảnh, sau đó bị Trình Tiếu Khải kéo vào…
Vốn dĩ đây là ảnh do Hứa Thanh dùng điện thoại di động chụp lại, nhưng cậu đã lén rửa nó ra.
Bởi vì lúc ấy cậu cảm thấy đây là tấm ảnh duy nhất mà cậu và cô đứng gần nhau như vậy. Chỉ cần gập người ngoài cùng bên trái lại là sẽ giống như một bức ảnh chụp chung của hai người.
“Cháu lớn tới từng này rồi mà chưa thích một người nào sao?”
Ký ức ùa về như thủy triều dâng cao——
Đã từng thích và chỉ thích một người.
Nhưng cậu đã sớm cất kỹ cô vào nơi sâu nhất trong trái tim.
Chu Tự Nam khép sách lại, nhớ tới nụ cười hạnh phúc vừa rồi khi cô cùng anh trai ra ngoài, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Tích——
Đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn đến.
[Chu Tự Nam, khoan ngủ đã nhé, chốc nữa bọn tôi sẽ mang đồ ăn khuya về cho cậu. Cảm ơn về chiếc khóa ngọc của cậu.]
Khóe miệng cậu hơi nhếch lên: [Ồ, đừng khách sáo, hai người nhớ về sớm một chút.]
Tình yêu của chàng trai phai nhạt dần theo năm tháng.
Cậu cảm thấy, niềm hạnh phúc của cô hiện tại mới là điều tuyệt vời nhất.
——
[HẾT]