Bách Dạ kéo vành mũ lưỡi trai thật thấp, không tự nhiên kéo kéo balo phía sau lưng.
Nhiều năm trôi qua, Thôn Gia Trang bề ngoài vẫn cùng những năm đó trong kí ức hắn như đúc không hề thay đổi, bất giác hắn ngoái đầu tìm đầu thôn cái cây me cao lớn ngày nhỏ hắn hay nghịch ngợm trèo lên đó.
Trẻ lúc nhỏ vốn bản tính hiếu động lại nghịch ngợm, Bách Dạ cũng không ngoại lệ. Hắn ngày bé là đứa nhỏ nghịch nhất thôn, chuyên gia cầm đầu một đám con nít nhỏ trong thôn đi leo trèo trộm vặt trái cây, không thể kể thiếu cây me già này nữa.
Sờ lớp vỏ cây cứng nhắc nhám nhám bên ngoài, Bách Dạ tự nhiên chợt bật cười nhớ lại chuyện thời còn ở truồng tắm mưa.
Cái cây me này không biết hại hắn bao nhiêu lần té lên té xuống, đầu gối lẫn tay trầy xước biết bao nhiêu lần. Hễ cứ mỗi lần hắn té ngã, người đầu tiên hắn đi khóc nháo lại không phải là Bách mẫu mà là Bách Phong - cha hắn.
Bách Phong vốn là người ngoài nóng trong lạnh, lúc nhìn thấy hắn ống quần rách một lỗ, chân khập khiễng đi về oà khóc nhịn không được nóng nẫy vỗ lên mông nhỏ hắn một cái.
" Leo trèo này, lần này cho mày chừa, coi thử sau này mày còn dám quậy nữa không? " Tuy mạnh miệng như vậy nhưng lực tay ông đang xoa dầu lên đầu gối hắn ôn nhu đi rất nhiều so với mấy thô lỗ của ông.
" Bách Dạ... "
Một nữ nhân quần áo xuề xoà, đầu bới theo kiểu búi đại một nhúm tóc sau đầu, cô ta từ xa cầm giỏ đi chợ được dệt bằng tre nứa đi tới gần hắn.
Bách Dạ nghe có người gọi mình, chầm chậm ngẩng đầu lên, đáy mắt hắn không một tia dao động.
Ra là người quen cũ.
" Bách Dạ, là cậu thật sao? Mấy năm nay cậu đi không một lời từ biệt, đến nỗi một phương thức liên lạc cậu cũng nhẫn tâm không để lại, làm mình cứ tưởng cậu giận mình chuyện kia mà... "
Nữ nhân này gọi là Trang Di, cô ta nói một nửa lại chốc chốc nâng tay áo lau trên mặt không một giọt nước mắt. Hơn nữa còn ở nắm lấy cánh tay hắn không buông ra, giống như là hắn và cô ta thân mật với nhau rất nhiều vậy.
Bách Dạ mắt lạnh đi vài phần, bình tĩnh rút cánh tay bị cô ta nắm lấy.
" Trang Di da mặt cô quả nhiên trước nay đều không thay đổi. "
Năm đó hại hắn thân bại danh liệt ngóc đầu lên không nỗi, còn hả hê đứng nhìn sang một bên để hắn bị đám nam sinh đấm đá như bao cát. Nay lại giả vờ như thân thiết, quan tâm hắn, có phải vẫn còn nghĩ hắn ngây ngốc như lúc trước ngoan ngoãn để cô ta dắt mũi tiếp.
Trang Di bị nói trúng tim đen, nóng mặt xé rách lớp mặt giả tạo để lộ ra vẻ chua ngoa đanh đá của một người đàn bà lắm mưu nhiều kế.
Ả khoanh tay trước ngực, soi Bách Dạ từ đầu đến cuối chậc chậc ra vẻ tiếc rẻ.
" Ai ui ~ năm đó tệ gì cũng là học bá của trường chậc chậc qua mấy năm tàn tạ đi không ít nhỉ? Mấy năm nay chổng mông lại kiếm tiền rất vất vả ha? "
Đúng vậy, đầu sỏ năm đó hại hắn thân bại danh liệt không ai khác chính là ả.
Dựa vào cái gì ả phải để cho một tên biến thái có tính hướng khác người có hết mọi thứ tốt đẹp chứ? Học vấn, diện mạo lẫn gia cảnh đều tốt hơn ả gấp ngàn lần. Nhìn hắn mỗi ngày đều dương dương tự đắc trước mặt, ả lại càng hận.
Vì cái thá gì ả phải sinh ra ở một gia đình trọng nam khinh nữ, cha thì nghiện rượu, mẹ thì ham đánh bạc. Chờ học hết cấp ba liền bị đem đi gả cho lão già đầu hói thôn bên. Cả đời này của ả chẳng lẽ chỉ có thể nhìn người khác đạp lên bản thân đi lên đỉnh cao nhân sinh sao?
Không, ả không cam tâm. Nếu ả đã không có được cuộc sống tươi đẹp thì người khác đừng hòng có được.
Trang Di nghiến răng ken két, sắc mặt cây nghiệt ác độc nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Những năm nay ả sống như một con ở cho nhà chồng còn hắn vẫn vậy, thậm chí còn khá tốt hơn ả tưởng tượng.
"Nếu không còn gì để nói phiền cô nhường đường cho. "
Hiện tại Bách Dạ nửa điểm cũng không hề muốn dây dưa với người phụ nữ này, sắc mặt vì thế lạnh đi tám chín phần.
Nhưng cố tình Trang Di lại không biết điều này, cứ thích dây dưa một chỗ với hắn.
" A, tên đồng bóng như cậu bán mông không biết cho bao nhiêu người còn không biết xấu hổ quay về. Nay có chút tiền trong tay rồi thì tưởng bản thân là con ông cháu cha mà đã ỷ vào đó lên mặt bắt nạt người thường như tôi đúng không? "
Ả nói cố tình thật nói thật to cho mọi người xung quanh đều nghe được, ả là muốn xem xem một tên biến thái còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữa.
Tiếc là Trang Di có lẽ quên mất một sự kiện quan trọng, hiện tại trong thôn đã cập nhật hệ thống mạng lưới quốc gia, tư tưởng hầu hết mọi người ở đây đều thoáng hơn rất nhiều.
Hơn nữa đại đa số các thiếu nữ trong thôn đều xem qua tiểu thuyết BL, đối với cái này mới mẻ luyến ái tự nhiên hứng thú gia nhập nhóm hủ nữ. Nay một lời Trang Di nói ra chẳng khác nào là lời mời gọi nhiệt tình ném gạch đá lên đầu tôi này.
Một nữ sinh thấy việc bất bình, chóng xe đạp xuống đất đi qua.
" Đại thẩm, cháu thấy thẩm là dạng ăn không ngồi rồi nên ngứa mắt người khác tốt hơn mình mà ghen ghét đi? Là thời đại nào rồi mà còn lạc hậu đi mắng người khác là đồ đồng bóng, cháu thấy hay là đề nghị trưởng thôn nên tổ chức một khoá giáo dục lại nhân cách cho những người ưu tú như đại thẩm đây đấy! "
" Vị đại ca ca này xin làm phiền đứng sang một bên có được không? " Nữ sinh thứ hai vỗ nhẹ lên vai hắn thân thiết khuyên.
Bách Dạ không cười cũng không nói nhích chân nhường lối cho nữ sinh đi.
Nữ sinh thứ hai một bộ hận sắt không thành thép đồng dạng vỗ lên vai nữ sinh thứ nhất.
" Tiểu Ngãi, tớ nói này bình thường cậu là cây văn trong lớp sao hôm nay lại thô lỗ nói ra mấy lời đó " Đoạn cô quay mặt sang Trang Di cười vô cùng đáng yêu " Thay mặt bạn cháu, con xin lỗi Đại thẩm ạ! Bạn cháu đúng là có mắt như mù, sao lại đem người ưu tú như thẩm đi giáo dục lại nhân cách chứ! Người như đại thẩm ý cần thiết đem đi đóng kính để mọi người chiêm ngưỡng kìa! "
Phút chốc có rất nhiều nữ sinh tập hợp lại đây, từng người một dùng lời nói áp chế Trang Di từ đầu đến cuối nghẹn không nói được một lời nào.
Bạch Dạ đứng một bên xem thôi, tay đã nổi đầy da gà.
Trên đời này ngươi có thể đắc tội với ai nhưng tuyệt đối đừng dại mà đi đắc tội với hủ nữ. Nhìn xem, Trang Dìa ví dụ sống điển hình, chọc ai không chọc lại cố tình chọc nhóm hủ nữ này.
Vuốt xuống cơn ớn lạnh, Bách Dạ nhanh chóng chuồn êm đẹp đi lối cũ về nhà. Còn tiếp tục ở nữa, hắn chỉ sợ bản thân không còn mạng để về mất.