Đối diện y là một bác sĩ nhìn qua không lớn tuổi lắm, có lẽ là theo thói quen nên nâng tay lên đẩy nhẹ gọng kính vàng nghệ trên sóng mũi vừa đọc bệnh án vừa không quên thi thoảng liếc nhìn người ngồi đối diện.
Ôn Hàn ngẫm nghĩ một lát mới gật nhẹ đầu.
Ở chung một nhà chắc cũng được tính là người nhà mà nhỉ?
Vị bác sĩ sau khi xác nhận được đúng là người nhà mới bắt đầu bùng nổ như quả bom hẹn giờ, hung hăng nện xuống bàn bệnh án.
Bang...
Phong thái bậc lương y lúc này như hoá thành đống cát bụi cuốn bay theo gió, bác sĩ nọ tức đến thở hổn hển mở miệng ra đã tuôn ra một tràng dài giáo lí.
" Cậu rốt cuộc làm bạn trai kiểu gì vậy? Người yêu cậu bị bệnh đau dạ dày như vậy mới chịu khiêng tới bệnh viện, vậy nếu hắn vẫn trụ được tiếp có phải hay không cậu vẫn dửng dưng không quan tâm. Tôi thật không hiểu nổi mạch não của hai người yêu đương thế nào ấy! Lão công tôi ấy hả chỉ cần tôi ho nhẹ một cái đã hận không thể gom hết số bác sĩ trong nước đến bla bla... "
Bạn trai hờ Ôn Hàn đần mặt thối ra, không hiểu vì sao lại ngồi nghe chửi: "... "
Cho nên ông gọi tôi đến chỉ để tư vấn tình yêu thôi sao?
...
Nam nhân nằm yên vị trên giường bệnh cùng nàng Bạch Tuyết trong cổ tích giống nhau, cắn phải quả táo độc mà chịu phải lời nguyền ngủ say.
Bên ngoài vài tia nắng hạ mang theo tia ấm áp len lỏi qua cửa sổ vẽ lên thêm vài nét tươi đẹp lên người hắn. Thời gian lúc này như thể bị ấn Pause ngưng đọng lại để làm nền cho vẻ đẹp của người kia.
Ôn Hàn nhìn hắn đến xuất thần, đầu óc mộng mị lảo đảo đi đến giường ấn lên một nụ hôn lên đôi môi mỏng đỏ tươi mê người kia của Bách Dạ.
Chờ đến lúc phát giác được hành động không đứng đắn này, Ôn Hàn không do dự quăng một cái tát lên mặt mình.
Mẹ nó, y chẳng lẽ thiếu thốn đến mức làm ra hành động vô sỉ thế à! Nhân lúc người ta còn hôn mê lại đi lợi dụng muốn sàm sỡ cháy nhà đi hôi của.
Ôn Hàn nghĩ nghĩ càng thấy bản thân tội ác chất đầy, bèn lấy hết dũng khí rút ra từ túi quần di động ấn một dãy số quen thuộc muốn cứu vớt tâm hồn.
" Em đang làm gì vậy? " Nam tính thanh âm vì lâu ngày không nói mà trở nên khàn khàn đầy mị hoặc cất lên.
Vội xoá hết dãy số nọ, Ôn Hàn đút vội di động vào lại túi quần xoá mọi dấu vết, cười lả chả lấp liếm sự thật.
" Haha... Tự dưng muốn xem tài khoản còn bao nhiêu tiền thôi! "
Bách Dạ đương nhiên nhìn thấy được, y ấn dãy số kia là số để báo án cho cảnh sát nhưng hắn lại giả vờ như cái gì cũng không thấy.
Lần này hắn mơ một giấc mộng tự dưng thông suốt một số chuyện, đáy mắt vì vậy dào dạt nhu tình không ít.
" Anh mới tỉnh lại, đừng vội cử động để tôi đi gọi bác sĩ tới xem tình hình có tốt hay không? "
Ôn Hàn còn chưa kịp đi mấy bước, ống tay áo đã bị người phía sau giữ lại.
" Em không định hôn tôi một cái rồi đi sao? " Bách Dạ ngữ khí không nặng không nhẹ, đuôi mắt nhiễm tiếu ý không giây phút nào buông lơi trên người y.
Ôn Hàn đỏ mặt lầm bầm mắng một tiếng " vô sỉ " nhưng rất ngoan ngoãn quay lại mổ nhẹ lên má Bách Dạ một cái, thân thể y đúng là thành thật hơn miệng nhỏ ở trên của y nhiều.
Thẳng nam Ôn Hàn hôn xong liền ù té chạy, giống như phía sau có dã thú muốn ăn thịt y vậy.
Bách Dạ đạt được mục đích, cong môi cười hưởng thụ nụ hôn vụng về còn lưu lại bên má.
Hắn không tin bằng này gương mặt không dụ được Ôn Hàn vào tay.
...
Bách Dạ xuất viện rất nhanh, nói cho đúng hơn là hắn trốn viện về nhà. Lí do à? Đối với vấn đề này, Bách Dạ uyển chuyển từ chối trả lời.
Ôn Hàn một tay vòng qua eo Bách Dạ, tay còn lại lôi kéo tay hắn gác lên vai bản thân. Cẩn thận đi từng bước một dìu hắn thả lên giường thành công xong, y thở hắt ra một hơi cảm thấy bản thân như sống lại một kiếp.
Mẹ nó, tên này ăn gì nặng khiếp thế!
Ngồi ở mép giường khởi động chút xương cốt, Ôn Hàn định bụng ngồi nghỉ một lát liền nhanh rời đi.
Ai ngờ được y vừa mới nhổm mông lên đã bị một lực đạo mạnh mẽ phía sau lưng túm ngã ra giường.
Ôn Hàn ngửa đầu mờ mịt nhìn Bách Dạ chống một tay lên giường, rũ xuống đôi hồ điệp cười tà mị với y.
" Anh cũng không ăn thịt em, em vội chạy nhanh thế làm gì? " Mấy ngón tay thon dài lành lạnh theo đó lả lướt ở cần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của y " Xem mồ hôi chảy ướt người hết rồi, em không định tắm rửa mà cứ đi thế à! "
Nam nhân ngũ quan anh tuấn ngời ngời, tóc đen nhánh rũ xuống trước trán vài sợi. Trên người áo sơ mi trắng tinh khoác lên người hắn càng tôn nên dáng người mảnh khảnh cao gầy, làm người nhìn tới thật hận không thể lột sạch lớp vải vóc trên người hắn, xem cho kĩ giấu bên dưới lớp áo đó là cơ thể xinh đẹp thế nào.
Mà điểm chí mạnh đánh một hit gục luôn Ôn Hàn phải nói chính là đôi mắt đào hoa kia, không biết có phải y thiếu ngủ lâu ngày hay không? Y ảo giác giống như đôi mắt đó trong vô hạn đào hoa cảnh chỉ soi rõ duy nhất một hình bóng y ở đó.
Ôn Hàn hô hấp có chút loạn, tim đập " thình thịch " gõ " bùm bùm " như hồi trống Đông Sơn
Năm xưa Trụ Vương còn bị Đắc Kỷ câu mất hồn huống hồ là một người trần mắt thịt như y, làm sao mà có thể dễ dàng thoát khỏi mê hồn trận của Bách Dạ được.
Vì vậy trước lời đề nghị đầy dụ tình, Ôn Hàn đã gật đầu đồng ý rồi.