Hai giờ rưỡi chiều, rốt cuộc xe lửa cũng đến được thành phố B, nó chậm rãi thẳng tiến nhà ga, cuối cùng an toàn dừng lại. Cố Thanh lôi hành lý không quá lớn của mình xuống xe, hai mắt nhìn về phía xa, trên sân ga xuất hiện cả đám đông chen chúc nhau, Cố Thanh phát hiện áo sơ mi của mình ở phía sau lưng đã ướt đẫm.
Tháng tám, là thời điểm nóng bức và khó chịu nhất trong mùa hè.
Thành phố B không hổ danh là vốn luyến của tỉnh A, vừa ra cửa trạm, Cố Thanh đã bị những dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau làm choáng váng, nắng chiều buông xuống rọi vào cửa sổ thủy tinh của các tòa cao ốc rồi phản chiếu lại thật chói mắt, hai bên đều bị các loại màn hình điện tử quảng cáo cỡ lớn vây quanh. Tuy đều thuộc tỉnh A, nhưng thành phố C chỉ có thể miễn cưỡng coi là thành phố bậc trung, căn bản không thể đem ra so sánh với thành phố B, vô luận là quy hoạch đô thị, cơ sở thiết bị hay tình hình môi trường, xanh hoá diện tích.
Trạm xe buýt ở phía tây nhà ga, cũng không xa lắm, đi bộ 5 phút là đến, Cố Thanh cẩn thận nhìn bảng hướng dẫn tuyến xe chạy, hy vọng có thể tìm ra chuyến xe chạy thẳng đến đại học Q.
Một chiếc xe hơi màu đen đường cong hoàn mỹ ngừng lại ở đèn giao thông trước trạm xe buýt, ánh nắng vô cùng oi bức, tia sáng gay gắt phản chiếu trên cửa kính, người đàn ông lái xe mang một cái kính râm lớn che hết nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch và cái cằm cương nghị của hắn.
Tần Lực Dương ngồi ở trong xe, sắc mặt có chút mỏi mệt, anh tháo mắt kính xuống, cài vào cổ áo, đưa tay xoa bóp bả vai hơi đau nhức của mình, quả nhiên tối hôm qua ngủ bị sái cổ rồi. Anh vừa tiễn một người bạn của mình lên xe lửa, cả hai ở nước M quen biết nhau từ nhỏ cho tới bây giờ, lần này hắn trở về chủ yếu là để du lịch, hắn nói chưa ngồi xe lửa nước Z bao giờ, nên muốn trải nghiệm một phen, máy bay tiện nghi lại di chuyển nhanh không ngồi, chạy đi ngồi xe lửa, lại là loại ghế cứng hai mươi giờ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Lực Dương không khỏi lộ ra nụ cười, trong lòng yên lặng vì người bạn dũng cảm này mà cầu nguyện, đột nhiên một thân ảnh có chút quen thuộc hiện lên trước tầm mắt hắn — Cố Thanh?!! Đối phương hình như là đang chờ xe, cậu ta đang ngẩng đầu chăm chú xem bảng tuyến xe chạy.
Từng là tình nhân lúc trước của mình, ấn tượng của Tần Lực Dương đối với Cố Thanh cũng không tốt, có thể nói là cực kỳ chán ghét, trừ bỏ gương mặt xinh đẹp cùng đầu óc thông minh ra, những cái khác hoàn toàn không có gì đáng nói, có thể tổng kết bằng mười sáu chữ sau: tham lam khoe khoang, đa nghi ghen tị, ganh đua hư vinh, tự phụ cuồng vọng. Tần Lực Dương không phủ nhận lúc trước mình nguyện ý bao dưỡng cậu ta phần lớn là do đối phương có bề ngoài xuất sắc, nhưng ở sâu trong nội tâm, anh vẫn luôn khát vọng có một tình yêu bình thản ấm áp cùng một gia đình yên ổn ấm cúng, anh hy vọng tình nhân của mình, yêu là yêu chính con người Tần Lực Dương anh, không phải là yêu thế lực gia tộc sau lưng anh, cho nên quen Cố Thanh chưa tới nửa năm, anh liền phân phó thư ký cho đối phương một khoản tiền lớn coi như là phí bồi thường chia tay.
Cẩn thận tính ra, bọn họ cũng đã tách nhau ra được nửa năm.
Tần Lực Dương không nghĩ tới, lần này hai người gặp lại là ở trạm xe buýt, chính là, hình như cậu ta có chút bất đồng so với trước kia, cởi bỏ trang phục kiêu ngạo cuồng vọng thường ngày, hôm nay Cố Thanh mặc một cái áo sơ mi ca-rô màu xanh nhạt ngắn tay, túi vải khoác bên vai trái, bên dưới là quần tây đơn giản, và một đôi giày Cavans màu trắng, mái tóc hơi dài yên ổn xoả ra hai bên, cả người có vẻ sạch sẽ sáng lạn, như ánh mặt trời buổi ban mai, tản mát hơi thở thanh xuân khiến tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tần Lực Dương không khỏi có chút ngây người, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, anh vì ý nghĩ vừa rồi trong đầu mình mà cảm thấy buồn cười, không phải người ta thường nói ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ sao?!
Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm còi inh ỏi, Tần Lực Dương lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng cho xe rời đi.
Cố Thanh thuận lợi ngồi xe về tới trường học, đứng ở trước cửa đại học Q, cậu giơ tay lên che nắng, nhìn dòng chữ khải cứng cáp hữu lực viết trên bảng hiệu, cậu nở nụ cười.
Đây rồi, đại học mà cậu hằng mong muốn tới!
Đại học Q có diện tích hơn năm ngàn hecta, lấy nam bắc làm phương hướng mà phân chia thành hai khu đông tây, khu đông mới được xây dựng thêm sau này nên kiến trúc theo phong cách hiện đại, còn khu tây khu phòng học, chủ yếu là kết cấu theo phong cách Tây Dương, tường ốp gạch đỏ, trắng xen kẽ nhau, tinh tế thưởng thức thì nó giống như là một khu di tích lịch sử. Ngồi ở trong xe của trường học, cầm cuốn sách giới thiệu về đại học Q trên tay, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đang chầm chậm lướt qua những hàng cây xanh và dãy lầu học, tâm Cố Thanh là một mảng sáng sủa.
Mấy năm nay đại học Q mở rộng tuyển sinh, số lượng sinh viên nhanh chóng tăng lên, cho nên trường học cho xây dựng khu nhà ở mới cho sinh viên, thiết bị bên trong đều là loại hạng nhất, chính là, vẫn không thể chứa hết toàn bộ sinh viên, cho nên chỉ có thể an bài một phần học sinh ở dãy nhà cũ. Dãy nhà cũ là dãy nhà đỏ trắng kia, bên ngoài trông rất cũ kỹ, thiết bị cũng không đầy đủ, cách dãy phòng học, căn tin và siêu thị cũng xa hơn, bình thường sinh viên cũng không nguyện ý ở đây. Nhà trường thấy vậy, vì để công bằng, và trấn an những sinh viên đang nóng nảy, nhà trường đặc biệt quy định hàng năm các khoa khác nhau sẽ thay phiên nhau vào ở. Cố Thanh là sinh viên khoa luật, năm nay vừa đến lượt khoa bọn họ đến đây ở.
Tuy tình huống như thế, nhưng đối với Cố Thanh mà nói, cậu lại cảm thấy may mắn, bởi vì là dãy nhà cũ nên phí ăn ở chỉ bằng một nửa khu mới, tiết kiệm không ít tiền cho cậu.
Dãy nhà cũ không bằng bên khu mới, vị trí khá ẩn mật, bốn phía đều bị những cây cao to che phủ, che đi phần lớn ánh mặt trời gay gắt, Cố Thanh xoay một vòng lớn cũng không tìm được đường tới ký túc xá, cuối cùng vẫn phải nhờ một anh trai hảo tâm hướng dẫn, rốt cuộc cũng tới đượng phòng ký túc xá 301 của mình.
Đi vào phòng, Cố Thanh mới phát hiện bạn cùng phòng chưa có ai tới, liền tinh tế đánh giá một phen, dù sao cũng là chỗ ở ba năm sau này của mình.
Căn phòng không lớn, nhưng bố trí lại rất tốt, bốn cái giường được đặt hai bên trái phải, còn lại là bàn học cùng giá sách cá nhân, giữa hai bên bàn học là hai cái tủ quần áo khéo léo xen kẽ, nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, Cố Thanh tìm tới giường ngủ của mình, đến gần tủ quần áo của mình, đem hành lý đặt vào một góc.
Trải qua kỳ nghỉ hè, phòng ngủ đã bám đầy tro bụi, cậu thầm nghĩ thừa dịp những người khác chưa đến, trước đem nơi này dọn dẹp một phen, vì thế Cố Thanh đi ra cửa sắt ban công, lấy cái chổi và đồ hốt rác đang tựa trên vách tường vào. Muốn lấy chúng vào dọn dẹp nhưng cậu lại bị cảnh sắc bên ngoài hấp dẫn.
Lối mòn cong quẹo thăm thẳm, dùng từ ngữ như vậy để miêu tả thật chính xác.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những kẽ hở giữa các tán cây, in lên mặt tường gạch, giống như những ngôi sao lấp lánh trời bầu trời đêm, lối nhỏ hai bên bị tầng tầng cây rậm rạp che phủ vang lên tiếng ve kêu, làm cho chốn thanh tịnh này tăng thêm một phần sức sống, mấy cái ghế gỗ đặt hai bên, bồn hoa rải rác. Chỗ này về sau có thể dùng để luyện tập vào sáng sớm và đọc sách, trong lòng Cố Thanh âm thầm tính toán.
Đem dụng cụ vệ sinh vào phòng, Cố Thanh đơn giản mở cửa ban công, để gió thổi vào, đem cái nóng trong phòng đập tan, còn mình thì bắt đầu cẩn thận tổng vệ sinh.
Lúc Cố Thanh quét dọn được một nữa thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng mở khóa, cậu vội nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy ngoài cửa là một cậu bé đang đứng, trong tay mang theo một cái túi nhựa màu hồng.
Cậu bé ước chừng mười bảy mười tám tuổi, cũng không cao, chừng 1m7, so với Cố Thanh còn thấp hơn 5cm, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, bộ dạng thanh tú sạch sẽ, đặc biệt là đôi mắt đen to tròn như có thể nói chuyện, đặc biệt chọc người chú ý. Nhưng khoảnh khắc Cố Thanh xoay người lại đối mặt hắn, cậu bé bỗng kinh sợ, chân phải lùi ra phía sau một bước.
Mình đáng sợ như thế sao? Trong lòng Cố Thanh tràn đầy nghi hoặc.
“Cố… Cố Thanh, sao cậu… sao cậu tới sớm vậy?” Cậu bé cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt đã đông cứng của mình, làm bộ trấn định chào hỏi với Cố Thanh, vốn là giọng nam thanh thúy, sang sảng, giờ phút này lại đứt quãng, làm người khác cảm thấy vô cùng thương tiếc.
Cố Thanh khẳng định mình không biết đối phương, nhưng xem tình hình hiện tại thì cậu ta hẳn là bạn cùng phòng của mình, vì thế buông cái chổi trong tay xuống, cậu đứng thẳng người, xoay qua đối điện với cậu bé, nở nụ cười tiến lên, đưa tay phải ra phía trước, “Xin chào.”
Như là thấy người xa lạ, cậu bé mở to đôi mắt tròn của mình, có lẽ là do quá mức khiếp sợ mà cậu ta quên cả đáp lễ đối phương.
Trong lòng Cố Thanh không khỏi cười khổ, xem ra vị ‘Cố Thanh’ trước kia lưu lại ấn tượng không tốt rồi, mình đã sống lại với thân phận của hắn, đành phải thu dẹp mọi thứ cho tên đó thôi.
“Xin chào, tớ là Cố Thanh, cậu hẳn là bạn cùng phòng của tớ?”
“Cậu… cậu không biết tớ?” Cậu bé há miệng, cằm đã muốn rơi xuống đất.
“Ừ, tớ bị tai nạn, nên mất trí nhớ.” Cố Thanh giải thích đơn giản, trước mắt thì chiêu này là hữu dụng nhất.
Quả nhiên, cậu bé kia nghe đến đó liền thả lỏng đề phòng, ngược lại trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, tiến lên giữ chặt tay Cố Thanh, kiểm tra một cách tỉ mỉ, miệng thì không ngừng lẩm bẩm: “Tai nạn? Trời ạ, vậy cậu có sao không? Có nghiêm trọng không, có bị thương không?”
Cố Thanh cảm khái trong lòng, cậu bé này thật sự dễ mềm lòng và cũng dễ bị lừa a, nhưng đồng thời trong lòng cậu lại dâng lên một chút lo lắng, được người khác quan tâm luôn dễ dàng sinh cảm tình. Nhìn cậu bé đơn thuần, thiện lương trước mắt, Cố Thanh không khỏi sinh ra hảo cảm với cậu ta, xem cậu ta như là em trai mình.
“Đã không còn gì đáng ngại, chỉ là đầu bị chấn thương, không nhớ được chuyện trước kia thôi, nếu trước kia tớ làm chuyện gì có lỗi với cậu, mong cậu đừng để trong lòng, tớ ở đây xin lỗi cậu.” Cố Thanh điềm đạm nói, vẻ mặt thành khẩn.
Cậu bé cảm thấy như được cưng chiều quá mà đâm ra lo sợ, vuốt vuốt mái tóc, ngượng ngùng trả lời: “Ha ha, không có chuyện gì, về sau chúng ta là bạn học tốt, bạn cùng phòng tốt.”
“Ừ, nếu có thể, tớ cũng hi vọng chúng ta là bạn tốt.” Cố Thanh bổ sung, “Đúng rồi, tớ còn chưa biết tên cậu là gì nữa?”
“A, xem ra tớ mất trí mất rồi.” Cậu bé ngại ngùng le lưỡi, vốn là động tác giả vờ thẹn thùng, nhưng dùng trên người cậu ta chỉ nhìn thấy đáng yêu cùng thân thiện, “Tớ gọi là Phương Tử Nhạc, cạnh giường cậu.”
“Tử Nhạc, cám ơn cậu đã nguyện ý tha thứ tớ.” Cố Thanh nói cám ơn.
“Cậu đừng nói như vậy.” Vừa nghe Cố Thanh nói thế, Phương Tử Nhạc cuống quít xua tay, sau đó phát hiện thấy cái chổi phía sau lưng Cố Thanh, cậu ta liền chạy nhanh vào phòng, thả hành lý xuống rồi cầm cái chổi lên, cười nói, “Cậu đang quét dọn phòng à, tớ với cậu cùng làm, hai người làm sẽ nhanh hơn.”
Nói xong, cậu ta liền động thủ, thấy thế, Cố Thanh cầm một cái chậu nước từ trên kệ lên, “Tử Nhạc, cậu cứ quét nhà trước, tớ đi múc nước lau phòng.”
“Ừ, được.” Phương Tử Nhạc gật đầu, chợt nhớ tới chuyện gì đó, vội quay đầu hỏi, “Cố Thanh, cậu biết nước ở đâu sao?”
“Biết, lúc nãy mới vào, một học trưởng đã nói cho tớ biết.”
“Tốt lắm.” Phương Tử Nhạc rốt cục yên tâm, lại xoay người tiếp tục công việc của mình.
Đứng ở trước cửa, ngưng mắt nhìn bóng lưng Phương Tử Nhạc, Cố Thanh vui sướng nghĩ: bước đầu tiên của đại học bước — bạn bè!
Danh Sách Chương: