Mấy ngày này khoa luật đại học Q dậy sóng, nữ sinh kinh ngạc, nam sinh gào rống, chỉ bởi vì một việc: tiểu tử Cố Thanh đang theo đuổi hoa khôi Vương Nhã Đồng.
Cũng khó trách học sinh khoa luật kinh ngạc, thật sự là Vương Nhã Đồng và Cố Thanh thân phận cách xa. Cố Thanh tuy rằng bên ngoài xuất chúng, học tập cũng không tệ, nhưng so sánh với Vương Nhã Đồng, vẫn có cự ly rất lớn. Cha của Vương Nhã Đồng là ông chủ công ty giải trí, gia cảnh giàu có, bản thân vừa cầu tiến, vừa là sinh viên trường luật nổi tiếng, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp, vóc người quyến rũ, đường cong thân thể cuốn hút, mấy năm nay người theo đuổi xếp thành hình tròn cũng sắp bằng chu vi quanh trường, nhưng ngoại trừ 1 đàn anh khoa thực vật vào năm nhất ra, gần đây chưa có ai thuận lợi cưa đổ được mỹ nhân.
Một cô gái xuất sắc như vậy, mọi người dù thế nào cũng không thể tin cô sẽ theo đuổi 1 tên nghèo hèn, vì vậy nguyên bản là nữ theo đuổi nam sinh qua vô số người truyền lại, cải biên và phán đoán, liền thành phiên bản rộng khắp: Cố Thanh thích Vương Nhã Đồng, Cố Thanh ráo riết theo đuổi Vương Nhã Đồng.
Nam sinh theo đuổi Vương Nhã Đồng không có mấy trăm cũng có hơn mười, cho nên lúc này đây, mọi người đều yên tĩnh quan sát tình hình, cũng không xem trọng Cố Thanh, chỉ là dần dần, bóng dáng 2 người cùng nhau ra vào càng nhiều, những người đứng xem cũng không thể bình tĩnh nữa, thậm chí sau đó, còn biến thành đa số nam sinh công kích, bọn họ chế nhạo thân thế của Cố Thanh, thậm chí ác ý khinh thường cậu là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đối với lời đồn và châm chọc của bên ngoài, Cố Thanh có nghe thấy, nhưng bận tâm danh tiếng của Vương Nhã Đồng, cậu cũng không định đứng ra giải thích, hơn nữa cậu tin chắc thanh giả tự thanh, đối nhân xử thế không thẹn với lương tâm, nhưng, trong lòng dù sao cũng có chút bận tâm, Cố Thanh giảm thiểu số lần tiếp xúc với Vương Nhã Đồng, mấy ngày này luôn cự tuyệt các loại mời mọc của đối phương.
“Cố Thanh, cậu không định giải thích với mọi người à?”
Dưới gốc cây, Phương Tử Nhạc lo lắng hỏi thăm.
“Ân.”
Cố Thanh thở dài, buông sách trong tay, mắt nhìn chăm chú vào bóng cây loang lổ trên mặt đất, trả lời có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu tử cậu rất hưởng thụ thì có, có thể cùng hoa khôi có mờ ám, đây chính là cơ hội dương danh, đừng bỏ lỡ. Ngô…”
Hàn Duy ôm bụng bị khuỷu tay Phương Tử Nhạc hung hăng đánh vào kêu rên.
“Được rồi, Cố Thanh, đêm nay tới nhà chúng tôi ăn cơm đi, Hàn Duy đi học nấu ăn, học được khoảng 2 tuần rồi, nhưng tay nghề vẫn kém cậu nhiều.”
Phương Tử Nhạc nhìn ra được Cố Thanh rất mệt mỏi và phiền muộn, biết cậu không muốn thảo luận chuyện Vương Nhã Đồng, nhanh chóng chuyển đề tài.
“Ân, được.”
Cố Thanh rầu rĩ trả lời. Tần Lực Dương không ở nhà, thời gian đối với cậu mà nói đều rất dài, nghĩ đến khi về nhà chỉ có cậu và Tần Gia Bảo, không bằng đến nhà Tử Nhạc và Hàn Duy, nhiều người bên cạnh cậu nghĩ mình sẽ bớt cô đơn.
Buổi chiều khi học xong, Cố Thanh nhanh chóng thu dọn sách vở chuẩn bị đi nhà trẻ đón Tần Gia Bảo, đi tới cửa thì, lại bị người ngăn cản, ngẩng đầu nhìn kỹ, đúng là Vương Nhã Đồng.
Thân thể bị cứng lại, trên mặt mặc dù không có chút mất kiên nhẫn nào, nhưng mỗi ngày bị người quấn lấy, Cố Thanh cũng có chút bất mãn, “Có việc sao, lớp trưởng?”
“Cố Thanh, chuyện đã nói lần trước, cậu nghĩ thế nào?”
Vương Nhã Đồng đang nói chính là chuyện cô ta tỏ tình với cậu.
“Lớp trưởng, xin lỗi, tôi đã có người yêu, tôi nhớ là đã nói rõ với cậu.”
Cố Thanh đã nói với Vương Nhã Đồng mình đã có người yêu, nhưng Vương Nhã Đồng vẫn kiên trì cho Cố Thanh ba ngày suy nghĩ, cô ta rất tự tin vào quyết định của mình, Cố Thanh nhất định sẽ thông minh mà chọn lựa chia tay với bạn gái của mình, cô ta cũng rất tự tin vào bản thân. Chỉ là đáp án lần thứ 2 của Cố Thanh lại khiến cô ta thất vọng, điều này làm cho Vương Nhã Đồng có chút không nhịn được, cô ta không ngờ Cố Thanh lại là 1 người ngoan cố ngu xuẩn, không biết thức thời như vậy, cô ta nghĩ quyền uy của mình bị khiêu khích, tôn nghiêm đã bị thương tổn, đây là điều mà cô ta nhất quyết không thể để phát sinh.
“Cố Thanh, cậu đúng là gan lắm đó!”
Sau câu nói ngoan độc, giẫm giày cao gót, Vương Nhã Đồng ưu nhã xoay người ly khai.
Nhìn bóng lưng cao ngạo kiêu căng của đối phương, Cố Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm chặt sách trong tay chạy ra cửa.
Kĩ năng nấu ăn của Hàn Duy tiến bộ rất nhanh, Cố Thanh nhớ lúc Hàn Duy chỉ biết nấu mì ăn liền, không ngờ lúc này mới qua một tháng, cũng đã có thể làm không ít món đơn giản, mùi vị tuy rằng không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng cũng khá ngon.
Ăn xong cơm tối, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo đã chơi đến mệt đón xe về nhà, vừa vào cửa, liền phát hiện thư phòng lầu hai có ánh đèn, trong lòng kinh ngạc, không phải là kẻ trộm chứ.
“Đi đâu vậy?”
Phía sau đột nhiên xuất hiện 1 giọng nam, Cố Thanh sợ hãi bỗng nhiên xoay người, trong bóng tối khiến cậu không nhìn rõ mặt, khi trên môi chạm vào khí tức quen thuộc ấm áp, Cố Thanh cũng không thể ức chế không được khát vọng và nhung nhớ đối với hắn, chủ động mở miệng, câu dẫn khiêu khích một … cái lưỡi nóng ướt khác.
Đôi môi kề sát, hô hấp nóng bỏng phả vào mắt đôi bên, ***, trong nháy mắt nóng cháy bùng lên.
“Ân…”
Tần Gia Bảo ở giữa bị hai người ép đến thở không nổi, trong lúc ngủ mơ bé phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Thân thể cứng đờ, ý thức trong nháy mắt trở về, Cố Thanh đẩy người đang ôm mình ra.
Dục vọng trong cơ thể đang bất mãn kháng nghị, nhưng Tần Lực Dương cũng không nóng nảy, đêm, vẫn còn rất dài. Tần Lực Dương ôm Tần Gia Bảo trong lòng Cố Thanh ra, chạy thẳng lên lầu, Cố Thanh nhẹ chân theo sát sau đó.
Dàn xếp Tần Gia Bảo xong, Tần Lực Dương khẩn cấp chạy về phòng, cửa vừa mở ra, nhưng không phát hiện Cố Thanh, nghi hoặc, thì trong phòng tắm đột nhiên truyền đến tiếng nước.
Khóe môi giương cao.
Đứng dưới vòi hoa sen, Cố Thanh nhanh chóng tắm rửa, vội vã, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Cố Thanh đúng là rất chờ mong đêm nay. Từ khi sự khoái lạc được hắn khai mở từ trong gen, thân thể Cố Thanh đã không thể tự động điều khiển, sắp nửa tháng không có làm, cậu cũng bức thiết khát vọng hắn ôm mình, khí tức của hắn, ấm áp của hắn.
Đêm nay, hai người yêu nhau đã định trước là không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, điện thoại di động của Cố Thanh reo lên, Tần Lực Dương nhìn vợ yêu còn trong giấc mộng, liền làm chủ nghe điện thoại.
Điện thoại là do giáo viên của Cố Thanh gọi tới, Cố Thanh trước đó vài ngày đã đi tòa án thực tập, xem không ít phiên xét xử thực tế ở tòa án, đã viết 1 bài cảm nghĩ về pháp luật cho giảng viên, không ngờ giảng viên đối với cái nhìn mới mẻ của cậu về pháp luật rất vừa lòng, nghĩ giúp cậu được đề cử phát biểu trên tập san. Giảng viên lần này gọi điện thoại tới chính là muốn Cố Thanh mau chóng kiểm tra và sửa chữa lại luận văn thông qua thư.
Đêm qua lăn qua lăn lại 1 đêm, Cố Thanh lúc này ngủ rất say, Tần Lực Dương luyến tiếc đánh thức vợ yêu đang ngủ ngon, tùy ý khoác áo ngủ vào, đi tới thư phòng.
Hòm thư của Cố Thanh có mật mã lưu trong máy tính, Tần Lực Dương thoải mái mà đăng nhập vào, giúp cậu down văn kiện về xong, đang muốn đóng máy vi tính, liền thấy trong hòm thư báo có thư mới, Tần Lực Dương vô ý nhấp vào.
Đối với tính cách Cố Thanh, Tần Lực Dương hiểu rất rõ, nói dễ nghe, Cố Thanh chính là 1 người ngây thơ hiền lành nhất, loại ý niệm này đã khắc sâu trong lòng hắn, rõ ràng phản ánh tới hành động thường ngày của hắn; nếu nói khó nghe 1 chút, Cố Thanh kỳ thực là 1 người đơn điệu và khuôn phép, như hòm thư, Cố Thanh chỉ làm 1 cái mà thôi. Tần Lực Dương từng khuyên cậu làm thêm vài cái, có thể tiện liên hệ nhiều người, lại bị Cố Thanh cự tuyệt, Tần Lực Dương còn nhớ rõ, Cố Thanh lúc đó trả lời thế này: “Một là được rồi, em cũng chỉ có một người.”
Người như vậy trong mắt người khác là đáng chán, nhưng Tần Lực Dương lại rất thích, Cố Thanh rất quý trọng bạn bè, đối với tình yêu rất chấp nhất và chung thủy, đều là trân bảo tốt nhất trong cuộc sống, mà tất cả, hắn đều chiếm được. Tần Lực Dương cho rằng, có thể chiếm được tình yêu thuần khiết nhất trên đời, hắn đã là người đàn ông may mắn nhất thế giới.
Nhưng mà, cảnh hôn chói mắt xuất hiện trên màn ảnh, làm đau nhói mắt hắn.
Danh Sách Chương: