- Em không biết phải nói thế nào. – Désirée mở lời
- Em cứ nói thẳng ra đi. – Tôi đáp với giọng khàn khàn. Con trai hay con gái đây?
- Thôi được. Xôi hỏng bỏng không rồi. Anh có thể bay đi. Cửa lồng đã mở.
- Nghĩa là sao? – Tôi không thể nghĩ ngợi được gì. Trong đầu tôi bắt đầu liên tưởng đến cái máy tiện gỗ của bố, để làm mấy cái thanh đứng của chiếc nôi. – Que thử thai bị hỏng à? Hay là em định cho anh ra rìa và bỏ đi cùng với đứa bé?
- Anh không nghe em nói gì à? – Désirée nói, và tôi nhận ra giọng nói những khi chực khóc của cô. – Chẳng có gì hết! Kết quả âm tính!
- Chẳng có gì... á? – Tôi hỏi lại như một thằng ngốc.
Cô khịt mũi và đáp:
- Chẳng có gì! Chồng con không có, chó mèo cũng không!
- Nghe này, Désirée, - tôi nói rồi ngừng lại một lúc, - em dang nghe anh đấy chứ?
- Vâng.
- Anh chẳng thấy chuyện này đáng cười chút nào.
- Không. Em hiểu mà. Em cũng vậy.
Chúng tôi im lặng một lát.
- Chẳng lẽ không làm gì được nữa hay sao? – Tôi hỏi với giọng ranh mãnh.
Désirée bật cười khe khẽ qua làn nước mắt.
- Anh định thế nào? Không có chuyện khiếu nại kết quả thử thai đâu nhé.
- Chúng ta có thể thử lại.
Im lặng.
- Anh bảo là...
- Em nghe thấy rồi.
Đầu dây bên kia lại im phắc. Xung quanh tôi, lũ bò cái càng lúc càng nhốn nhào. Tôi chỉ vừa kịp xúc cỏ khô cho một nửa trong số chúng. Số còn lại rõ ràng không hài lòng tẹo nào. Những con có khẩu phần thì đã xơi xong và bây giờ bắt đầu cảm thấy thiêu thiếu gì đó. Những con vừa sinh xong bị căng sữa rống lên to nhất.
- Désirée, anh phải...
- Chính anh là người chủ động chia tay. – Cô khẽ nói bằng giọng khô khốc.
- Khỉ gió! – Tôi rít lên. – Em mới là người không tin vào chuyện của chúng ta! Em thừa biết mà! Anh chỉ là đứa gánh hậu quả!
- Thế còn anh, anh tin tưởng đến mức nào?
Câu hỏi rất hay. Désirée còn nói thêm gì đó nữa, nhưng số 575 Jessie rống lên ngay bên cạnh khiến tôi không nghe được.
- Hết chịu nổi rồi! – Tôi gào lên. – Anh sẽ gọi cho em sau khi xong việc ở đây!
Hình như cô ấy đã đáp trả gì đó tôi không biết nữa. Tôi gác máy và bắt tay vào vắt sữa. Lũ bò tỏ ra cáu kỉnh đến nỗi một con đã xoạc chân đá ngang. Bò của tôi chưa bao giờ làm như thế, nên tôi bị bất ngờ và lĩnh nguyên chiếc móng của nó vào đầu gối. Không phải bên đau mà là bên lành. Tôi bị mất chân trụ vả lần thứ hai ngã lăn xuống rãnh nước thải. Chúng đang định nói gì với tôi đây? “Benny, anh là một cục phân” chẳng hạn?
Ngay khi xong việc, tôi quay vào nhà, tắm một cái cho sạch rồi gọi cho Désirée. Vì không ai nghe máy, tôi bèn gọi đến thư viện. Cô ấy đang ở đó.
- Lại là anh đây. Giờ thì chúng ta có thể nói chuyện.
- Còn lâu! – Cô rít lên, trước khi giọng dịu lại. – Chị tìm trong kho dữ liệu chưa ạ?
Khí gió. Sợi dây liên lạc giữa chúng tôi chỉ vừa mới được nối lại thì lũ bò và các độc giả bắt đầu chen vào. Mà thật ra, lần trước chẳng phải cũng như thế sao?
- Anh nhớ em! – Tôi buột miệng.
- Cúp máy đi. Lát nữa em gọi lại.
Trong lúc chờ đợi, tôi gõ ngón tay lên chỗ có những bông hoa xanh của chiếc khăn mà Anita đã mua về trang trí cho cái bàn ăn cập kênh. Rồi Désirée gọi điện. Âm thanh hơi bị nhiễu, hình như có tiếng nước chảy trong ống nghe.
- Em đưa anh đi đâu thế này?
- Em gọi bằng di động. Em đang ở trong phòng vệ sinh của thư viện. – Nghe chừng cô có vẻ bối rối.
- Phòng vệ sinh á? Đúng chỗ để trút bầu tâm sự nhỉ? – Tôi pha trò.
- Anh thấy không, em toàn đưa anh đến những chỗ hay ho thôi. Em đã mở cho anh những chân trời mới mẻ.
- Phải. Em hay làm như thế thật.
- Anh cũng vậy.
Lại im lặng
- Anh không thể để em ra đi một lần nữa! – Cuối cùng tôi lên tiếng. – Anh sẽ bán quách lũ bò cho một lò mổ, rồi dọn đến căn hộ vô khuẩn của em. Em sẽ có một con thú cưng là anh. Anh không sủa, không bậy ra sàn. Tất cả mọi việc em cần chỉ là thỉnh thoảng xúc cho anh một bát ngũ cốc!
- Anh nghe này, Benny! – Désirée nói, rồi im bặt một lúc. – Anh có nghe em nói không đấy? Chuyện này không đùa được đâu.
- Vậy thì em nói gì đi chứ! Ý anh là, anh không thể hình dung việc đánh mất em một lần nữa!
- Em biết. Anh ám em suốt mấy tuần vừa rồi. Benny ạ, anh làm em rối tung lên. Em cũng không thể rũ bỏ anh được. Nhưng em không có ý định... Chết rồi, có người vào!
- Chúng ta vừa mất một đứa con! – Tôi vội gào lên, nhưng cô ấy đã cúp máy.
Tối hôm đó, tôi bảo với Anita mình cần phải đi dự cuộc họp của Hội Nông Dân.