Tuy Lục Thẩm Ngôn có trong group lớp nhưng lại chẳng kết bạn với ai, chỉ có một vài bạn cán sự chủ động gửi lời mời thì cậu mới chấp nhận. Tính như vậy thì Kỷ Dao là người đầu tiên không phải cán sự lớp kết bạn với cậu.
Lục Thẩm Ngôn nhúc nhích ngón tay, nhấn đồng ý.
Chưa được vài giây, người đối diện đã gửi tin nhắn: "Này, bạn cùng bàn."
Ngôn: "Chuyện gì?"
Dao: "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu được à? Quan tâm bạn cùng bàn, đạo lý hiển nhiên được không?"
Ngôn: "..... Được."
Dao: "Thật ra là do tôi quan tâm cậu, hôm qua đánh nhau cậu ăn một gậy mà, chắc không sao đâu nhỉ?"
Lục Thẩm Ngôn nhớ lại hôm qua lúc tắm cậu đã nhìn thấy cơ thể của mình, một gậy đó đánh vào cánh tay, để lại một vết bầm tím, lúc đụng trúng cũng hơi đau đau. Nhưng bôi thuốc xong thì đỡ hơn rất nhiều, hôm nay xem thì xung quanh cũng hết đỏ rồi, ngược lại còn biến thành màu vàng, còn hơi đau nhưng cũng không tệ lắm, chỉ trông hơi khủng bố tí. Nhìn ghê ghê thế thôi chứ thực tế thì ổn hơn nhiều, Lục Thẩm Ngôn xem chừng khoảng hai ngày là hết.
Ngược lại là chỗ bị Kỷ Dao nắm thật sự để lại một vết đỏ, ngay cả Lục Thẩm Ngôn cũng không thể không cảm thán rằng cơ thể này da mịn thịt mềm thật đấy.
Ngôn: "Vẫn ổn, bị bầm, nhưng ít ngày nữa là hết. Ngược lại là chỗ cậu nắm tay tôi ấy, vẫn còn để lại dấu."
Kỷ Dao sửng sốt, da của bạn cùng bàn mềm mại thế cơ á.
Ngôn: "Không có gì đâu, cậu đừng để ý."
Kỷ Dao: Cậu nói không để ý thì tôi càng để ý.
Thật ra nói đến đây là được rồi nhưng Kỷ Dao cố tình muốn nói chuyện thêm một chút, bèn phải kiếm chuyện hỏi: "Nói tiếp đi, bài tập về nhà cuối tuần này của chúng ta là cái gì thế?"
Lục Thẩm Ngôn giật giật khoé miệng, cậu còn làm bài tập nữa à? Cặp đi học của cậu ta còn chẳng dày bằng ví tiền của mình mà? Song Lục Thẩm Ngôn vẫn nói bài tập cho hắn, thu hoạch được câu "Ui ui ui ui ui cảm ơn nha bạn cùng bàn!" Của đối phương.
Ngôn: "......"
Nhìn sáu dấu chấm của Lục Thẩm Ngôn, Kỷ Dao tâm trạng tốt cong cong khoé môi, đổi biệt danh thành "Nhóc cùng bàn".
Chiều chủ nhật về trường, lúc nộp bài tập, Lục Thẩm Ngôn ngạc nhiên phát hiện Kỷ Dao thật sự có làm, nhưng cũng chỉ viết có vài chữ mà thôi. Hơn nữa mấy nét bút ấy còn sai tùm lum đến không nỡ nhìn thẳng.
Chú ý đến ánh mắt vi diệu của Lục Thẩm Ngôn, Kỷ Dao nói: "Thế nào, bài tập tôi làm nè."
Lục Thẩm Ngôn nhìn hắn một cái, che giấu lương tâm gật gật đầu. Cứ làm đi, sai thì thôi, chính là... Ừm, cậu ấy vui là được.
Buổi chiều có tiết, nhưng hiển nhiên mọi người vẫn hồn treo trên mây, lớp học hết sức trầm mặc. Giáo viên tiếng Anh hỏi một câu gọi mấy người trả lời mới có được một đáp án không mấy hoàn chỉnh.
Giáo viên tiếng Anh nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của họ, nhịn không được mà thở dài, nhưng nhìn thấy Lục Thẩm Ngôn ở hàng sau vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, lại không khỏi có chút vui mừng, nhìn đi, ai bảo cuối tuần mới về chẳng ai có tâm trạng học!
Buổi tối lúc đi ăn, Lục Thẩm Ngôn chọn một bát mì. Mì không khá là rẻ, nhưng thêm đồ ăn như thịt thà thì giá một bát phải trên 10 tệ. Cũng may là những thứ khác như sa tế, hành, rau thơm gì đó đều miễn phí, chưa đến mức vô nhân tính.
Lục Thẩm Ngôn mua thêm một ít dưa muối, chưa đến 10 tệ nhưng đối với Lục Thẩm Ngôn mà nói thì vẫn có hơi xa xỉ. Cậu ăn sáng ở nhà, ăn hai bữa ở trường, kế hoạch khống chế chi tiêu một ngày trên dưới 15 tệ. Nguyên chủ có cài một app quản lý chi tiêu, ghi lại mỗi một khoản thanh toán rất rõ ràng, Lục Thẩm Ngôn làm theo thói quen của cậu ấy, ghi giá của bát mì vào đó.
Hôm nay đám Kỷ Dao không đến căn tin, nói là Lâm Cửu gọi đồ ăn rồi. Nhất Trung không cho phép mua đồ ăn ngoài, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, đám học sinh đã sớm tìm được con đường nhận hàng, bảo đảm không ai phát hiện.
Trước khi Lục Thẩm Ngôn ra khỏi lớp, Kỷ Dao có bảo cậu chừa bụng về ăn một chút. Lục Thẩm Ngôn nghe thế thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ăn xong về lớp, quả nhiên trên bàn Kỷ Dao với Chu Hàng bày đầy thức ăn, ngược lại bàn mình thì không có một dấu vết nào. Lục Thẩm Ngôn liếc Kỷ Dao một cái, không ngờ hắn lại cẩn thận như vậy.
Vốn Kỷ Dao đang tranh đùi gà với Chu Hàng, thấy Lục Thẩm Ngôn về thì nhanh chóng tiếp đón cậu: "Bạn cùng bàn, lại ăn đùi gà nè, tôi dành riêng cho cậu đấy."
"Có cức, mày nói cái chó gì vậy, rõ ràng là tao lấy trước mà." Chu Hàng không chút lưu tình phản bác hắn. Bình thường mối quan hệ của cậu ta với Kỷ Dao tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, nhưng lúc này lại rất ân oán phân minh. Quả nhiên, trước mặt đồ ăn ngon không có hai tiếng anh em.
"Hầy, thấy mày thèm như vậy, thôi được rồi, cho mày nè." Kỷ Dao giả bộ vô cùng rộng lượng, một chút cũng không đau lòng mà nhường đùi gà cho Chu Hàng.
Chu Hàng nhìn đùi gà trong bát mình, chẳng hiểu sao lại thấy bản thân đã thất bại. Mẹ nó, Kỷ Dao đúng là con chó đội lốt người.
Đúng thật là Kỷ Dao chẳng đau lòng tẹo nào, bởi vì giây tiếp theo hắn đã lấy ra một cái hộp khác từ trong hộc bàn của mình, vừa mở ra nhìn, bên ngoài óng ánh vàng giòn, hương thịt gà tan vào trong không khí, ngửi cái nào thèm nhỏ dãi cái đó. Là một chiếc đùi gà rán thơm phức!
Đôi mắt Chu Hàng nhìn chòng chọc, cậu nói mà, sao Kỷ Dao lại hào phóng nhường đùi gà cho mình như thế được. Mày khá lắm, tự để lại một cái!
"Kỷ Dao, con mẹ mày!" Chu Hàng tức giận nói.
"Ơ kìa ơ kìa, sao mà tục thế. Hàng Hàng à, tụi mình là người văn minh, coi chừng bị trừ điểm đấy." Kỷ Dao có hơi oán trách mà liếc cậu ta một cái.
"Tao... Cắn chết mày bây giờ!" Chu Hàng oán hận mà đổi sang từ ngữ bớt thô bỉ hơn.
Kỷ Dao mỉm cười, vẫy tay với bạn cùng bàn của mình: "Tới đây bạn cùng bàn, để dành cho cậu nè."
Lục Thẩm Ngôn yên lặng coi mấy con khỉ diễn xiếc, tâm trạng cũng không tệ lắm. Cậu đi đến nhìn chiếc hộp trong tay Kỷ Dao, hiếm khi cong cong khoé miệng: "Cho tôi à?"
"Đương nhiên, cậu xem, vì cậu mà Hàng Hàng sắp trở mặt với tôi luôn rồi." Kỷ Dao ngữ khí u oán, nhưng trên mặt lại chẳng có tí tẹo nào trông thấy là hắn đang không vui.
"Hôn quân hôn quân!" Chu Hàng ngửa mặt lên trời thở dài.
Lâm Cửu ở bên cạnh vuốt lưng giúp Chu Hàng nuốt trôi cục tức, khoé miệng cũng không tự chủ cong vút, nói với Kỷ Dao: "Lão đại, mày cũng thật là thiếu đạo đức."
Chu Hàng đã nuốt hết cục tức, xua xua tay nói: "Được rồi được rồi. Anh Dao, sao mày không nói là để dành cho Lục Thẩm Ngôn từ sớm đi, mày mà nói ngay từ đầu thì chả lẽ tao lại ăn mất của mày à?"
Kỷ Dao cười tủm tỉm nói: "Cẩn thận không thừa đâu."
Lục Thẩm Ngôn nghe bọn họ nói chuyện, yên lặng cắn một miếng đùi gà. Đúng là thật sự rất ngon, lâu lắm rồi cậu chưa được ăn đồ ăn nhanh, hiện giờ chỉ cảm thấy một bầu trời thoả mãn.
Lục Thẩm Ngôn ăn hết đùi gà, để lại một khúc xương sạch sẽ. Đám Kỷ Dao dọn rác rồi đưa Lâm Cửu mang đi vứt.
Chờ đến khi về chỗ, Lục Thẩm Ngôn mới nói với Kỷ Dao: "Cảm ơn."
Kỷ Dao tâm trạng tốt trả lời: "Có cái gì ngon thì tôi để dành cho cậu, cậu gầy quá, phải ăn nhiều hơn chút."
Lục Thẩm Ngôn nghe thế thì tự nhìn mình, đúng thật, dưới con mắt của cậu mà cậu còn thấy mình gầy, muốn chăm cho béo hơn thì phải tốt nhiều công sức lắm đây.
Mấy ngày sau trôi qua rất bình yên, thẳng đến một buổi trưa nọ lúc Lục Thẩm Ngôn đến căn tin ăn cơm, cậu gặp Giang Dao.
Đại khái là thấy bên cạnh mình chẳng có ai, Giang Dao lập tức bưng mâm ngồi xuống đối diện cậu. Trước khi ngồi còn giả mù sa mưa hỏi một câu: "Trước mặt cậu có ai ngồi không?"
Lục Thẩm Ngôn nhìn Giang Dao, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lùng, nhưng cậu vẫn đáp: "Không có."
Cậu đoán Giang Dao tìm mình vì chuyện đánh nhau trong hẻm. Lục Thẩm Ngôn thử đứng dưới góc nhìn của Giang Dao, nhìn thấy người mình yêu thầm trò chuyện vui vẻ với một nam sinh khác, nhất định trong lòng rất khó chịu nhỉ. Lục Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ trong lòng.
Chẳng qua Lục Thẩm Ngôn nghĩ thế thì hơi đơn giản, cậu tự thấy rằng mình nói chuyện với Kỷ Dao chỉ là cách bạn bè bình thường nói chuyện với nhau thôi, ai mà ngờ qua mắt Giang Dao lại được gắn thêm filter bong bóng hồng phấn bướm bay vòng quanh mấy trăm mét. Như kiểu Lục Thẩm Ngôn nói câu nào cũng sẽ làm ra vẻ mặt thẹn thùng, còn muốn giả vờ đánh yêu Kỷ Dao một cái, nói "U chu u chu, ghét quá à ~". Uy lực này có thể so với việc hai người đứng giữa đường hôn nhau.
Đương nhiên Lục Thẩm Ngôn không hề biết gì về nội tâm vô cùng phong phú của Giang Dao, an tĩnh mà chờ gã tác oai tác quái.
May mắn thay, Giang Dao cũng không phụ lòng cậu mong đợi: "Cái kia, cậu chính là Lục Thẩm Ngôn đúng không, hôm đó cậu với anh Dao đã cứu tôi trong hẻm. Hầy là tôi không tốt, lúc ấy không chú ý đến cậu, thật sự là tôi không có ý đó."
Lục Thẩm Ngôn phát hiện lúc nhắc đến Kỷ Dao thì gã sẽ mang theo một chút bẽn lẽn xen lẫn thân mật, như thể giữa hai người họ thật sự có gì đó.
"Không có gì, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, coi như là tôi làm việc thiện tích đức." Lục Thẩm Ngôn thản nhiên gắp đồ ăn.
Biểu cảm của Giang Dao có hơi rạn nứt, nhưng rất nhanh gã đã khôi phục: "À, cậu nhiệt tình như thế thì nhất định là một người vô cùng lương thiện."
"Không, tâm địa tôi sắt đá lắm, cậu nghĩ nhiều rồi."
Giang Dao nghẹn ứ, nhưng vẫn nói tiếp: "Cái đó, cậu có phương thức liên hệ của anh Dao không, tôi muốn cảm ơn anh ấy."
"Tôi thấy cậu gọi cậu ta là anh Dao còn tưởng hai người quen thuộc lắm ấy chứ, sao thế, hoá ra còn chẳng có phương thức liên hệ à?" Lục Thẩm Ngôn giả vờ như thực sự rất kinh ngạc. Nếu bỏ qua vẻ mặt chẳng hề thay đổi của cậu thì nghe cũng thấy thật lòng dữ lắm.
Sao Giang Dao có thể không nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của cậu. Đều là hồ ly ngàn năm, giả vờ làm bé hoa trắng thanh thuần cái gì chứ! Giang Dao nhìn cậu, hệt như nhìn thấy con hồ ly sau lớp da người, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Lục Thẩm Ngôn nhìn bộ dạng muốn chửi mà không được chửi của gã, cảm thấy rất thú vị, ánh mắt loé sáng, nói: "Cậu muốn nói thì sao không nói trước mặt ấy."
Giang Dao ngẩn người, quay đầu nhìn về phía tầm mắt của Lục Thẩm Ngôn. Kỷ Dao đang đi đến đây.
Nhịp tim Giang Dao tăng tốc, gã tranh thủ thời gian bày ra vẻ mặt hiền lành, đứng lên nói: "Anh Dao, anh cũng đến đây ạ."
"Cái căn tin này có phải do nhà cậu mở quái đâu, tôi không thể đến à?" Kỷ Dao cong môi, nhưng trong mắt lại không hề có niềm vui.
"Không đúng không đúng, anh Dao nói gì thế." Giang Dao cười làm lành.
"Quấy rầy các cậu ăn cơm à?" Kỷ Dao nhìn Lục Thẩm Ngôn, nói.
"Không có, được dịp gặp nhau nên trò chuyện hai ba câu thôi." Lục Thẩm Ngôn hơi nhếch khoé miệng lên.
"Tôi no rồi, cậu cứ ăn tự nhiên." Dứt lời, Lục Thẩm Ngôn bưng mâm đứng lên, ném một câu cho Giang Dao rồi rời đi. Kỷ Dao thấy cậu đi cũng chẳng muốn ở lại nữa, chỉ thuận tiện liếc Giang Dao một cái rồi lẽo đẽo đi theo Lục Thẩm Ngôn.
Giang Dao nhìn bóng lưng hai người kề vai sát cánh, hung hăng cắn răng.
Sau khi dẹp mâm, hai người sóng vai nhau về lớp.
Thật ra Kỷ Dao cũng không biết Lục Thẩm Ngôn nói gì với Giang Dao, nhưng hắn nhìn dáng vẻ có hơi đắc ý của Lục Thẩm Ngôn là biết ngay cậu đã cho đối phương ăn đủ.
"Bạn cùng bàn, vui à?"
"Có gì đâu mà vui." Lục Thẩm Ngôn nhìn hắn.
"Ơ, cậu nhìn cái khoé miệng của cậu nhếch lên hết rồi kìa, còn bảo không vui. Tôi thấy cái tên kia bị cậu nói tới hộc ba lít máu luôn ấy." Kỷ Dao nhìn cậu che che giấu giấu mà vẫn để lộ sự đắc ý nho nhỏ, đột nhiên thấy đáng yêu ghê.
Lục Thẩm Ngôn thấy hắn chú ý đến vẻ mặt của mình ngay lúc đó, bèn chẳng thèm giấu nữa. Cậu cong cong khoé miệng, ngữ khí hiếm khi trở nên sung sướng: "Đúng thế, tôi vui lắm."
Niềm vui thuần túy như thế, quả thật là cậu rất ít khi có được, mặc dù hình như niềm vui này được thành lập dựa trên nỗi đau của người khác.
Lục Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, như là nhớ ra gì đó: "Hồi nãy cậu ta đòi tôi phương thức liên hệ của cậu, cậu nghĩ tôi..."
"Cậu muốn cũng đừng hòng." Kỷ Dao nhanh chóng cắt ngang Lục Thẩm Ngôn.
Lục Thẩm Ngôn thấy ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, chẳng hiểu sao lại cười khẽ một tiếng: "Cậu cũng có biết sau đó tôi nói gì đâu mà đã cự tuyệt rồi?"
Kỷ Dao có hơi bất đắc dĩ nhìn cậu.
"Được rồi, trêu cậu đấy, tôi sẽ không cho cậu ta đâu. Dù sao thì tôi cũng ghét cậu ta lắm."
Lục Thẩm Ngôn không hay nói giỡn, câu nói tiếp theo giọng cậu rất nhẹ, càng giống như đang nói cho bản thân mình nghe, bởi vậy nên Kỷ Dao không nghe rõ. Nhưng ngay lúc hắn nhận ra Lục Thẩm Ngôn đang trêu mình, chả hiểu sao cảm giác bế tắc trong lòng hắn lại biến mất chẳng thấy đâu.
"Giỏi lắm, bạn cùng bàn, vậy mà cậu lại dám trêu tôi!"
Kỷ Dao mạnh mẽ lao tới vòng lấy cần cổ trắng nõn của Lục Thẩm Ngôn.
Lục Thẩm Ngôn để Kỷ Dao câu cổ mình. Nhịn không được cười khẽ vài tiếng, nhưng cậu không hề đẩy Kỷ Dao ra mà để hắn trút hết cảm xúc của mình.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thẩm Ngôn: Mình thắng rồi, vui ghê hihi ~
Trước kia không nhắc đến, nhà của Lục Thẩm Ngôn trong sách là một căn chung cư bình thường, là tài sản cha mẹ cậu để lại. Cha mẹ cậu cũng để lại một ít tiền, nhưng không nhiều lắm, trong tình huống bình thường thì Lục Thẩm Ngôn sẽ không đụng đến, sợ ngồi không núi vàng cũng ăn hết. Hơn nữa học phí Nhất Trung cũng không đắt lắm, Lục Thẩm Ngôn không cần học bổng cũng có thể chi trả, cậu vẫn muốn đi làm kiếm thêm nên cuộc sống có hơi khó khăn.