***
Lục Thẩm Ngôn đi chưa được mấy bước thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía những lối mòn được phân ra từ đường cái, nơi đó tốp năm tốp ba người. Thứ Lục Thẩm Ngôn nhìn hiển nhiên không phải học sinh trên dương, mà là một cái cây ở ngã tư.
Cái cây này già lắm rồi, thân cây thô to cứng cáp, có thể che được thân thể nam tính trưởng thành của một người nào đó.
Lục Thẩm Ngôn lẳng lặng nhìn cái cây nọ, không bao lâu sau, một người đi ra từ sau thân cây. Hai tay hắn đút túi quần, khẽ mỉm cười, bóng cây loang lổ chiếu rọi trên người hắn, hệt như một bức tranh xinh đẹp.
Là Kỷ Dao.
Lục Thẩm Ngôn nhìn Kỷ Dao đi đến bên cạnh mình, bình tĩnh hỏi: "Nghe hết rồi à?"
"Cậu nói cái gì cơ?" Kỷ Dao giả bộ thắc mắc.
Lục Thẩm Ngôn không trả lời hắn mà nói tiếp: "Tôi biết cậu ở đây, tôi đã diễn đủ rồi, cậu cũng nên thoát vai đi." Lục Thẩm Ngôn tạm ngừng một chút, cười như không cười nhìn Kỷ Dao, "Bộ mặt thật của tôi, cậu thấy thế nào?"
Kỷ Dao yên lặng nhìn đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của Lục Thẩm Ngôn, sau khi trầm mặc vài giây, bỗng chốc mỉm cười: "Có gì không tốt? Chu Hàng nói tôi là hôn quân, tôi đây lập tức nhận ngay cái danh xưng đó."
Nói rồi hắn ôm vai Lục Thẩm Ngôn, nói: "Đi thôi bạn cùng bàn, ăn cơm. Chậm một chút nữa là căn tin không còn gì đâu."
Lục Thẩm Ngôn nhìn bộ dạng không tim không phổi của hắn, khoé miệng co lại, không tiếng động thở dài.
Kỷ Dao đã ở hiện trường từ lúc Lục Thẩm Ngôn chạm mặt với Giang Dao. Hắn vốn đi ngang qua trên đường mòn, thấy Lục Thẩm Ngôn đang đến căn tin thì muốn gọi cậu lại. Nhưng ba chữ "Bạn cùng bàn" còn chưa ra khỏi miệng, Giang Dao đã đến. Thấy hai người nói chuyện, Kỷ Dao bèn trốn sau lưng cái cây, nghe coi họ nói cái gì.
Nơi này đủ để ẩn nấp, cũng sẽ không bị hai người họ phát hiện, còn có thể nghe rõ mồn một, đúng là một vị trí nghe lén không tồi.
Kỷ Dao cứ nghe như thế, nghe được sự ác ý không chút che giấu của Giang Dao, nghe cái câu "Chỉ bằng, tôi lớn lên đẹp?" Của Lục Thẩm Ngôn.
Kỷ Dao thật sự không ngờ Lục Thẩm Ngôn sẽ nói như thế. Ít nhất là trong ấn tượng của hắn, Lục Thẩm Ngôn chưa từng đề cập đến tướng mạo của mình, rõ là không hề để ý.
Hoá ra cậu ấy còn biết bản thân lớn lên đẹp. Kỷ Dao không khỏi cảm thán.
Tiếp đó hắn nghe Giang Dao nói "Anh ấy sẽ vứt bỏ mày". Kỷ Dao vui vẻ, hắn và Lục Thẩm Ngôn là tình cùng bàn thuần khiết, thích với chả không thích, vứt với chả bỏ cái gì. Dù cho hắn thật sự có ý đó thì chắc gì Lục Thẩm Ngôn đã đồng ý.
Hắn cho rằng Lục Thẩm Ngôn sẽ phản bác Giang Dao, không ngờ cậu lại nhẹ nhàng nói "Vậy để tôi xem" cùng với "Cậu cho rằng tôi sẽ để cậu ấy biết à". Nếu không phải mình đã làm bạn cùng bàn của Lục Thẩm Ngôn được một tháng, quả thực là hắn sẽ cho rằng Lục Thẩm Ngôn có mưu đồ gây rối mình. Kỹ năng diễn xuất của nhóc cùng bàn không tệ chút nào.
Cuộc đối thoại dừng ở đây, Giang Dao nổi giận đùng đùng rời đi, còn Lục Thẩm Ngôn thì vẻ mặt bình thản đi về căn tin. Hắn vốn còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một chút, nhưng một mình Lục Thẩm Ngôn đã xử lý rất ổn thoả, hoàn toàn không cần hắn xuất hiện.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt hoàn toàn bất đồng với lúc "cậy sắc hành hung" vừa rồi của Lục Thẩm Ngôn, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy mình chẳng hiểu bạn cùng bàn chút nào.
Hắn đang muốn tìm một thời cơ thích hợp để ra bắt chuyện với Lục Thẩm Ngôn, lại không ngờ đối phương đã phát hiện ra hắn từ trước. Qua lời cậu nói, đúng là đã sớm biết hắn đang ở đây, cố ý diễn một vở kịch.
Kỷ Dao không thể không cảm thán Lục Thẩm Ngôn quan sát nhạy bén thật đấy.
Thời điểm cậu hỏi "Bộ mặt thật của tôi, cậu thấy thế nào?", Trái tim Kỷ Dao vi diệu nhảy dựng một cái. Hắn cảm thấy như vậy rất tốt, không có gì không ổn. Đây là hắn thấy một mặt khác của Lục Thẩm Ngôn, hoàn toàn bất đồng với một Lục Thẩm Ngôn sống động hoạt ngôn hàng ngày.
Có gì không tốt nhỉ? Kỷ Dao nghĩ thầm, cho tôi xem nhiều hơn chút nữa đi.
Sau lần đó Giang Dao không xuất hiện nữa, Lục Thẩm Ngôn cũng đỡ phải phiền lòng.
Hôm sau trước khi thi toán, Lục Thẩm Ngôn nhắc nhở Kỷ Dao đừng quên điền đáp án, làm được câu nào thì làm, không thì thôi. Toán không giống như ngữ văn, cứ viết là có điểm. Đúng là đúng, sai là sai, vô cùng rõ ràng, không hề có chỗ để lợi dụng sơ hở.
Nhất Trung tỉnh X khá là coi trọng các môn khoa học tự nhiên, đặc biệt là phương diện toán học chiêu mộ rất nhiều nhân lực, sức lực và tài lực. Vậy nên, dù cho bây giờ Nhất Trung không còn là trường điểm thì môn toán vẫn nổi bật nhất tỉnh như cũ. Đề thi là do nhà trường tự soạn, môn toán thì khỏi phải nói, gắng đạt tới độ khó học sinh không dùng mánh khoé khôn lỏi được*, chỉ có con đường thực tế mới mang lại điểm số nên đành phải thành thật tính toán. Bao năm qua, đề toán của Nhất Trung luôn được xưng là "Bài thi kiểm tra khả năng tư duy và các bước trình bày hàng đầu".
*Mình hiểu là không bấm máy được, phải giải mới ra kết quả.
Nhưng cũng bởi vì thế, nên lúc chấm điểm rất chú trọng đến điểm trình bày, không vì thấy đáp án sai mà không cho điểm, cũng sẽ không chỉ nhìn đáp án đúng mà cho điểm nhiều hơn, vẫn tương đối khách quan.
Sau khi Kỷ Dao bắt đầu học tập, Lục Thẩm Ngôn có từng xem bài tập môn toán của hắn. Có thể nhìn ra hắn có mạch suy nghĩ, nhưng chính vì kiến thức nền không đủ vững chắc, dẫn tới luận chứng có phần mơ hồ, đông một ít tây một ít không đủ chặt chẽ. Nhưng đây là vấn đề rất dễ giải quyết, chờ sau này hắn gặm hết kiến thức cơ bản, thông hiểu đạo lý, điểm dĩ nhiên sẽ tăng.
Về phần những nan đề khó khăn, Lục Thẩm Ngôn quyết định đặt sang một bên trước. Cậu biết Kỷ Dao là người thông minh, những câu hỏi này sau khi hắn có được kiến thức sẽ dần dần nắm giữ. Tới lúc đó, chiến thuật biển đề tri thức* cũng sẽ không tránh được nữa.
*Sea of questions tactics: có nghĩa là đạt đến một mức độ nào đó (trong phương diện học tập), làm được một lượng lớn bài tập mà không bị hạn chế.
Kỷ Dao nhìn vẻ mặt vừa bình thản mà vừa nghiêm túc của Lục Thẩm Ngôn, cong cong khoé môi, nói: "Được rồi, tôi biết mà. Tôi tiễn cậu đến phòng thi, cậu cũng thi tốt nhé."
Lục Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, gật đầu, không nói gì nữa.
Chờ tới phòng thi, lúc phát đề, Lục Thẩm Ngôn nhìn mặt trước mặt sau một lần, thầm yên lòng. Ngoại trừ hai câu trắc nghiệm và câu hỏi lớn cuối cùng có chút khó khăn, mặt khác đều tương đối đơn giản, căn bản là được cải biên từ những câu hỏi trong sách giáo khoa. Xem ra nhà trường cố ý muốn củng cố kiến thức sách giáo khoa của học sinh.
Đề này đối với Lục Thẩm Ngôn mà nói dễ như trở bàn tay, còn với Kỷ Dao thì đại khái cũng có thể được khoảng 8 90 điểm. Tuy điểm tổng là 150, nhưng đối với Kỷ Dao gần như chẳng biết gì về kiến thức lớp 10 và mới được học lớp 11 từ hai tuần trước, được 8 90 điểm cũng không hề dễ dàng.
Lục Thẩm Ngôn âm thầm khống chế tổng điểm được khoảng 100. Cậu cố tình chọn sai đáp án hai câu, bỏ trống hai câu trắc nghiệm cuối, câu hỏi lớn cuối cùng chỉ làm câu A. Tính từ trên xuống dưới một lần, còn sửa lại một vài đáp án chính xác, lúc này mới ngừng bút. Thời điểm này cách lúc thu bài 20 phút. Lục Thẩm Ngôn dứt khoát chống cằm, ngẩn người nhìn câu hỏi lớn cuối cùng.
Khi giáo viên đi xuống tuần tra, thấy cậu chỉ làm câu A của câu hỏi cuối cũng không nghĩ nhiều. Rốt cuộc thì học sinh trong phòng thi này, có thể làm được một chút đã rất giỏi rồi.
Thi đến tận chiều thứ sáu tan học, Lục Thẩm Ngôn mới hỏi Kỷ Dao hắn thi thế nào.
Nói thật, điều khiến Lục Thẩm Ngôn cảm thấy kỳ quái chính là, giữa những con điểm thấp lẹt tẹt của Kỷ Dao, tiếng Anh như một ngọn cờ cao sừng sững, gần như không thấp hơn 130, cái này không thể gọi là thần kỳ nữa, mà phải gọi là ly kỳ. Đây là trong tình huống hắn không thèm học, nếu hắn mà học nghiêm túc hơn một chút, nhớ rõ cái gọi là dàn ý viết văn, thậm chí max điểm còn được.
Trong sách cũng không miêu tả tỉ mỉ thành tích của Kỷ Dao, chỉ biết hắn đầu óc thông minh nhưng không thích đọc sách, cho nên thành tích học tập rất kém cỏi. Hơn nữa về gia đình của Kỷ Dao, cũng chỉ được miêu tả bằng vài nét bút rải rác "Nhà Kỷ Dao rất có tiền, có một vài công ty ngoài thị trường. Cha mẹ hắn đều xuất thân từ hào môn, từ lúc bắt đầu, Kỷ Dao chính là con cưng của trời. Dù cho hắn không làm gì thì núi vàng núi bạc trong nhà cũng đủ cho hắn ăn mấy đời không hết". Còn về những phương diện khác trong đời sống sinh hoạt thì chưa từng được nhắc tới.
Lục Thẩm Ngôn đã từng hỏi hắn về nguyên do điểm tiếng Anh cao chót vót. Nhưng đối phương chỉ thản nhiên nói: "À, tôi từng sống ở nước ngoài nên nói tiếng Anh nhiều thôi." Nói xong, hắn còn "Chậc" một tiếng, "Năm tháng đó chẳng vui vẻ gì đâu."
Lục Thẩm Ngôn không hỏi nhiều. Ai cũng có bí mật của riêng mình, cậu không nên tìm hiểu.
Kỷ Dao nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Tôi thấy cũng tạm, câu nào làm được thì làm hết."
"Không có tình huống quên ghi tên đâu nhỉ?" Lục Thẩm Ngôn hỏi.
"Sao có thể, tôi chỉ là học hành hơi nát thôi, chứ không phải là chỉ số thông minh có vấn đề. Bạn cùng bàn, cậu khinh thường tôi đó à?" Kỷ Dao đau thương nói.
"Ha ha." Lục Thẩm Ngôn cười lạnh, không đùa giỡn với Kỷ Dao nữa.
Hai người đi đến cổng trường, Kỷ Dao vẫy tay với Lục Thẩm Ngôn: "Tôi đi trước nha bạn cùng bàn, hẹn gặp lại."
Lục Thẩm Ngôn cũng phất phất tay, nói: "Hẹn gặp lại."
Lục Thẩm Ngôn về nhà, bà ngoại đón cậu vào ăn cơm. Trên bàn ăn còn hỏi chuyện kỳ thi này: "Ngôn Ngôn, con thấy lần này thi thế nào?"
Thật ra bà ngoại cũng không quan tâm Lục Thẩm Ngôn thi có đạt điểm cao hay không, cái bà quan tâm là sức khoẻ và niềm hạnh phúc của cháu trai.
"Khá tốt ạ, bà ngoại cứ an tâm chờ điểm." Lục Thẩm Ngôn ôn hoà nói.
"Được được, hà hà, ăn cái này đi con." Bà ngoại bật cười gắp một miếng thịt cho Lục Thẩm Ngôn. Sự thay đổi của Lục Thẩm Ngôn trong khoảng thời gian này đều được bà thu hết vào mắt. Cậu ngày càng trở nên hướng ngoại sáng sủa hơn, không hề nói năng nhỏ xíu như hồi trước nữa. Đây là chuyện tốt, bà ngoại nghĩ, nhất định là bạn học trong trường đã khiến cậu thay đổi.
Cuối tuần đi dạy xong, Lục Thẩm Ngôn đến nhà sách một chuyến, mua những cuốn mà mình thấy hứng thú, rồi lại mua thêm một vài cuốn sách phụ đạo thích hợp với Kỷ Dao. Tới hôm chủ nhật về trường, cậu đưa sách cho Kỷ Dao.
Kỷ Dao nhìn những quyển sách dày cui trong bịch nilon, ngây người.
"Cho tôi à?" Kỷ Dao nhìn về phía Lục Thẩm Ngôn.
Lục Thẩm Ngôn gật đầu: "Bây giờ cậu rất thích hợp làm những đề này. Tôi giúp cậu xem hết rồi, những câu hỏi trong đó đều dùng để củng cố căn bản, kèm theo một số nội dung mở rộng có thể trợ giúp cho việc giải đề."
"Bạn cùng bàn, đại ân đại đức của cậu tôi thật sự không có gì báo đáp." Kỷ Dao gượng cười, "Hay là vậy đi, cậu muốn cái gì, tôi mua cho cậu nhé? Bạn cùng bàn của cậu có tiền, cậu cứ
tùy tiện mua đi."
"Ồ, tôi là loại người hám của như thế sao?" Lục Thẩm Ngôn cười lạnh.
"À vậy thì tôi biết rồi nhé, nhất định là cậu thích tôi chứ gì? Ôi chao bạn cùng bàn không cần ngại, thích thì phải lập tức lớn tiếng nói ra!" Kỷ Dao một bộ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vai Lục Thẩm Ngôn.
Lục Thẩm Ngôn: "······"
Lục Thẩm Ngôn muốn giết người.
"Hình như cậu không hề suy nghĩ trước khi nói chuyện nhỉ." Lục Thẩm Ngôn nở một nụ cười lương thiện từ sâu trong tâm hồn.
Kỷ Dao câm miệng, tay làm động tác kéo khoá.
Chu Hàng ngồi đằng trước chứng kiến bộ dáng ăn hành của anh lớn nhà mình, cảm thấy hết sức thú vị, lập tức chụp lại khoảnh khắc này, chia sẻ cho Lâm Cửu. Lâm Cửu lập tức nhắn lại một chuỗi: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Kỷ Dao thấy được động tác của cậu ta, lập tức hung tợn nói: "Xoá ngay cho tao!"
Chu Hàng né xa hắn, tỏ vẻ không á!
Lục Thẩm Ngôn thấy thú vị, bèn châm lửa thêm: "Chu Hàng, gửi ảnh cho tôi nữa."
"Ố kê." Chu Hàng quét Wechat của Lục Thẩm Ngôn, sau đó gửi tấm ảnh cho cậu.
Kỷ Dao nhìn hai người họ lại cấu kết với nhau làm việc xấu, trong lòng buồn bực vô cùng. Lập tức câu cổ Lục Thẩm Ngôn, kéo cậu đến gần mình, giả vờ muốn xoa đầu cậu.
Lục Thẩm Ngôn cũng không tức giận, tùy tiện để hắn phát tiết, khoé miệng bất giác cong thành một nụ cười.
Hai người náo loạn trong chốc lát, Chu Hàng mới nhỏ giọng nói với họ: "Ê, tôi nghe lớp phó học tập nói, hình như chấm bài xong rồi."
Lớp phó học tập? Lục Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút, là cậu học sinh đeo kính nhìn có vẻ chăm ngoan.
"Sao cậu ấy biết?" Lục Thẩm Ngôn hỏi.
"Biệt hiệu của nó là 'Vạn Sự Thông', gần như tin gì cũng biết. Hơn nữa nó còn học giỏi, tính cách ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên ai nấy cũng thích nó."
Lục Thẩm Ngôn gật gật đầu, chờ Chu Hàng nói tiếp.
"Lát nữa là tiết ngữ văn, chắc thầy chủ nhiệm cũng biết điểm rồi. Có nói hay không trời, căng thẳng quá đi." Chu Hàng mặt mày ủ ê.
Lục Thẩm Ngôn lại chẳng để ý, còn vô cùng hứng thú mà hỏi Kỷ Dao: "Căng thẳng không?"
Kỷ Dao vốn không hề căng thẳng, nhưng bị Lục Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm thì mới hậu tri hậu giác cảm thấy hơi thấp thỏm.
Thấy Kỷ Dao không nói lời nào, Lục Thẩm Ngôn lại nhếch khoé miệng: "Yên tâm đi, bạn cùng bàn à."
***
Tác giả có lời muốn nói: Kỹ năng diễn xuất của Ngôn Ngôn carry toàn trường~