Kế tiếp, đến lượt mẹ cô Ô Lan.
Đúng lúc này, Ô Lan lên tiếng: "Ăn cơm. Kiều Kiều, rửa tay, dọn thức ăn!"
Tống Kiều nghe lời, chạy tới, mùa đông lạnh buốt, ấy thế mà vẫn vặn vòi nước ngoài trời xả nước, rửa tay xong liền chăm chỉ đi bưng thức ăn.
Canh cá trích màu trắng sữa, bên trên thêm rau ngò, chỉ cần ngửi thôi cũng biết là cá tươi đến mức nào!
Tiếp theo là tám con cá trích kho, cá không to, mỗi con tầm hai ba lạng, kho cùng rau ngò, hành lá, ớt cay, hương thơm nồng đậm lại bá đạo vây quanh toàn bộ căn nhà!
Nếu thời tiết ấm hơn chút, chắc chắn trong bụng cá còn có trứng để ăn.
Món kế tiếp là thịt ba chỉ kèm củ cải kho tàu.
Món này nấu theo cách làm dân bản địa, ướp muối thịt heo không mỡ cũng không nạc quá, cắt từng miếng dày, chiên bằng dầu đậu phộng, đến khi thịt chuyển sang màu vàng giòn, thu được một phần dầu mỡ heo thơm ngào ngạt, có thể đổ cả dầu lẫn thịt vào bình.
Đợi nguội, tầng mỡ heo dày dặn bao quanh kín mít miếng thịt hệt như đang bảo vệ nó, đậy nắp cất giữ ở nơi thoáng mát, muốn ăn liền lấy.
Kho tàu, đến mỡ thịt cũng thơm phức, không hề ngấy!
Kế bên là một đĩa trứng gà xào tỏi non, cọng tỏi xanh mượt cắt khúc, kết hợp trứng gà nhà nuôi, xào ra màu vàng tươi, hai thứ này phối hợp nhau, thơm nức mũi!
Món cuối cùng có tên là 'Vẹt xanh mỏ đỏ'.
Rau chân vịt xanh biếc vị ngọt thanh, xào sơ qua cùng tỏi đập dập.
Tiên nữ Tống Đàn ngồi chễm chệ trên ghế, nhất quyết không chịu đổi chỗ!
Em trai Tống Kiều là đứa em tri kỷ, lập tức đưa bát cơm cho cô: "Chị, em có giúp câu cá đấy! Chị ăn nhiều vào!"
Tống Tam Thành không để tâm chuyện khác, nhưng không thể xâm phạm tôn nghiêm của việc câu cá của ông: "Con chỉ móc mỗi giun, câu gì mà câu..."
Lại bị Ô Lan chấn chỉnh bằng một câu: "Kiều Kiều chọn giun ngon, mới thu hút cá tới! Nếu không sao lần này ông có thể câu lên nhiều cá như vậy được, đúng không Kiều Kiều?"
Tống Kiều nhìn ba của cậu, hừ hừ: "Đúng thế!"
Địa vị gia đình rõ ràng.
Tống Đàn cười tủm tỉm uống một ngụm canh cá do em trai múc cho, tươi ngon.
Chỉ có một điều không hoàn mỹ, đọng lại sau mỹ vị tươi ngon ấy, vẫn còn một chút tạp chất mỗi mình cô cảm nhận được.
Tuy không có linh khí, còn xuất hiện vị kì lạ như cũ. Nhưng bụng cô đã đói đến kêu vang, bây giờ đã có thể nuốt trôi rồi.
Dù sao, cũng tốt hơn cơm hộp lần trước rất nhiều.
...
Ô Lan nhìn con gái ăn một chén lại múc thêm một chén, nhìn làn da tái nhợt cùng cơ thể gầy yếu, bà cảm thấy kiêu ngạo xen lẫn đau lòng: "Ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn, ngày mai mẹ nấu cơm bằng bếp củi, cho con ăn cơm cháy ngâm canh gà!"
Phòng bếp nhà cô rất lớn, bếp củi cũ vẫn giữ y nguyên, chỉ cần Tống Đàn trở về, chắc chắn sẽ có cơm cháy ăn.
Tống Đàn nhanh trí, giả vờ đáng thương: "Mẹ, con không muốn đi làm xa nhà nữa, mệt rồi."
Cô vốn định tỏ ra yếu đuối, kết quả quên chuyện mình từng tu tiên trăm năm, sớm quên tính cách của mẹ.
Lúc này, liền nghe Ô Lan thở dài: "Vậy phải làm sao đây? Hay con chuyển việc nhé. Cùng lắm thì lương thiếu chút, mẹ và ba con tích cóp không ít, đủ để dưỡng lão với em con."
Tình trạng này của Tống Kiều, bệnh viện cũng hết cách, hai vợ chồng già đau lòng cậu, đã quyết định sau này sống đến cuối đời cùng con trai.
Kết hôn, tìm con dâu chăm lo...
Đó là chuyện không thể.
Kiều Kiều ngốc, nhưng cũng ngoan, thời buổi nay ruột thịt còn có thể chê bai nhau, huống chi đối phương còn là người ngoài.
Thôi, không tai họa nhà người khác, cũng không thể để người ta ức hiếp Kiều Kiều.
Ăn mặc tiết kiệm ngần ấy năm, cũng vì gom góp tiền dưỡng lão, tranh thủ không thêm gánh nặng cho con gái.
Đàn Đàn xinh đẹp, còn là sinh viên, không thể kéo con bé về quê... Trong thôn nào có ai dưới 30 tuổi đâu!
Sau này, hi vọng con bé tìm được việc ưng ý, gả cho nhà chồng dễ tính, không khổ là được...
Tống Đàn biết việc này không thể giải quyết ngay được, trong lòng mẹ cô suy tính đủ điều. Thấy giả vờ đáng thương vô dụng, liền nói thẳng: "Mẹ, con muốn về nhà làm ruộng."
Câu này vừa dứt, liền thấy Ô Lan kiếm roi, sống lưng Tống Đàn chợt căng chặt, nhanh chóng bổ sung: "Thuận tiện dưỡng thân thể, mẹ, thân thể con quá yếu rồi!"
Nghe vậy Ô Lan mới bình tĩnh lại, trầm ngâm chốc lát: "Cũng đúng, con còn trẻ, nhưng công việc kia quá dày vò sức khỏe, phải tĩnh dưỡng."
"Được, ở lại mấy tháng, vừa hay đầu xuân không bận, con nhân lúc rảnh rỗi rèn luyện đi."
Tống Đàn cùng Tống Tam Thành nhìn nhau, hai cha con đều nhất trí không mở miệng.
Có điều, xác thật Tống Đàn chưa nói dối - Thân thể quả cô quả thật rất yếu ớt.
Đừng nhìn cô có sức lực lớn, không sợ lạnh, nhưng đó là nhờ linh khí thu được ở chỗ gặp tai nạn xe cộ.
Nhưng linh khí trong thành phố đã loãng, lúc ấy nội tạng của cô hư hỏng nghiệm trọng, không sống được lâu, cô mới liều mạng hấp thu linh khí bảo trì sự sống...
Dù kết quả kiểm tra ở bệnh viện biểu hiện là tốt, chỉ có cô biết, thân thể cô vẫn chưa khỏi hẳn, tinh thần cũng tệ không kém.
Muốn về nhà tĩnh dưỡng, không phải nói dối.
....
Ăn cơm xong.
Lắp đầy bụng, tinh thần Tống Đàn rõ ràng tốt hơn chút. Tống Kiều ngoan ngoãn đi rửa chén, muốn thể hiện trước mặt chị gái. Còn cô ngồi trước bếp lò với người nhà, suy xét sự nghiệp tương lai.
Nơi này có linh khí, Tống Đàn càng tin tương vào tương lai sau này của cô. Hiện tại đang hot dưỡng sinh, mọi người thích ăn đồ ăn vùng quê, cô trồng trọt bằng linh khí, sẽ không thiếu người mua.
Nhưng trước đó, cần vượt qua tòa núi lớn là mẹ cô!
Ví dụ muốn thuê núi làm nghiệp lớn, cho dù Tống Đàn có kinh nghiệm tu chân hơn trăm năm, cũng biết 200 triệu trong túi không đủ, cần dùng đến tiền riêng của bố mẹ.
Nói chuyện viễn vong, sinh viên như cô đột nhiên mở miệng kêu muốn trồng trọt làm giàu...
Tống Đàn tin, Ô Lan lập tức cầm chổi rượt cô, vừa đánh vừa mắng:
"Giỏi giang quá nhỉ!"
"Mỗi mình con biết trồng thôi nhỉ!"
"Trồng trọt có thể giàu có, vậy sao ai ai cũng đổ xô vào thành phố làm chi!"
"Trồng trọt có thể giàu có, vậy sao ba mẹ con vẫn ở nông thôn làm chi!"
Haiz, đi bước nào hay bước ấy, trước tiên, tăng sản lượng đồng ruộng nhà mình đã.
Hiện tại là cuối tháng 2 dương lịch, vừa qua tết Nguyên Tiêu, thời tiết tốt để 'vạn vật sống lại', cô về nhà lúc này, vừa vặn có thể hấp thu linh khí chữa trị cơ thể.
Chờ đến mưa xuân, căn cứ vào thành quả sắp tới của đồng ruộng, cô lại quy hoạch lần nữa cũng không muộn.
Bây giờ, thứ cô không thiếu nhất là thời gian và sự kiên nhẫn.
Nhưng trước đó.
"Mẹ, trong nhà có ruộng hay đất nào trống không, chia cho con một mảnh con thử trồng xem sao, không cần mọi người giúp."
Ô Lan bỏ một cành củi vào lò sưởi, không quan tâm lắm: "Vậy rốt cuộc con muốn đồng ruộng hay đào núi? Mảnh ruộng trong góc rừng trúc mẹ cho con chơi đấy, để hoang nhiều năm rồi, bảo ba con dọn dẹp hộ cho."
"Núi... Chia chi mà chia, ngọn núi ở sau nhà vốn là của chúng ta, còn có vườn trà, cách khá xa cũng có nữa... Con làm được, mẹ cho con tất."
Tống Đàn:!!!
Đừng xem thường nông dân, di vật thế hệ trước để lại không nhiều, nhưng chắc chắn có núi!