"Nhà chúng ta giàu đến vậy hở?"
Có núi còn có ruộng.
"Giàu gì mà giàu?" Ô Lan không thèm ngẩng đầu lên: "Toàn bộ đều do ông con để lại. Vùng núi hoang vu khỉ ho cò gáy, không bán được cũng không ai thèm thuê, vứt xó đấy!"
Tống Đàn trầm mặc.
Cả thôn cộng lại không đến 30 gia đình, tuổi tác trung bình khoảng 4-50, hiện tại lương thực không đáng giá, trồng cũng chỉ đủ ấm no mà thôi. Cho nên không chỉ mỗi nhà cô, mà nhà người khác cũng bỏ hoang cả tảng ruộng lớn.
Nguyên nhân ư, nguồn lao động không đủ.
Vùng núi ở đây xen kẽ, không thể dùng máy móc cỡ lớn, giá thuê loại nhỏ lại đắt, một mẫu ruộng trồng cả năm cũng không thể hồi vốn. Hơn nữa đường vận chuyển quanh co, không thể chuyển ra ngoài bán.
Trồng lúa mạch chỉ để lại cho nhà mình ăn, cả năm vất vả nhổ cỏ bón phân phòng chống côn trùng, cũng đã tốn một khoản tiền lớn.
Thu hoạch?
Nguồn lao động thiếu nên chỉ thu đủ phần người nhà ăn.
Ngẫm lại xem, siêu thị trên trấn bán gạo 6 nghìn 8/kg, tuy vị chẳng ra gì, nhưng không tốn công, tính nhẩm thử xem, bỏ tiền mua lợi hơn nhiều đấy.
Chi bằng lựa chọn bỏ hoang.
Nếu muốn kiếm tiền, vậy trồng trọt nửa năm, nửa năm còn lại ra ngoài làm công mới dư dả!
Ví như Ô Lan, năm trước tới một công xưởng giày làm việc xỏ dây giày, một tháng 20 triệu, làm đến dịp tết mới cắn răng xin nghỉ.
Năm kia là Tống Tam Thành đi Đế Đô, làm tại công trường, một ngày 1 triệu 4, làm 3 tháng, kiếm 100 triệu, gầy 10 kg, trở về phải dưỡng thân thể hơn nửa tháng.
Rốt cuộc, bọn họ đều có tuổi rồi.
Trong lòng Tống Đàn chua xót, cô nỉ non hứa hẹn: "Mẹ, mẹ yên tâm, nhất định con sẽ tặng mẹ cuộc sống tốt hơn."
Ô Lan không đả kích con gái, ngược lại còn nói: "Nếu con làm được, ruộng trong nhà với trên núi đều cho con hết, để lại cho mẹ một mảnh trồng rau là được."
"Cũng để con nhận rõ, thế nào mới gọi khổ."
"Có điều con vừa cần núi lại muốn ruộng, hai tháng nữa là hết năm, tới đầu xuân con định trồng gì?"
Tống Đàn:...
Chuyện này, thật ra cô cũng chưa suy xét xong!
Đếm đếm từ lúc cô xuyên không, trở về nhà mới hơn nửa ngày, còn chưa tu luyện ra thành quả gì, dù trồng cũng phí công thôi.
Nhưng trước ánh mắt uy hiếp của Ô Lan, Tống Đàn quyết định sửa lời: "Mẹ, mẹ yên tâm, từ nhỏ tới lớn đã bao giờ con làm chuyện không chắc chắn chưa?"
Cũng đúng, con gái bà luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoại trừ lần này.
Ô Lan 'ừ' một tiếng, chờ đợi câu tiếp theo.
Liền nghe Tống Đàn nói: "Nếu thế, nhờ bố mai đi thuê máy móc hộ con, xới hết đất hoang một lần ha."
"Con không đụng tới mấy thứ nhà mình đã trồng."
"Trên núi con cũng có dự tính rồi, có điều cần người tới đào núi, máy móc di chuyển không lên - mẹ đi nhờ người ta, con chi tiền."
"Con chi tiền?" Ô Lan nhìn cô với cái nhìn khó hiểu.
"Con gái tôi, tiền công một người đào núi cần 860 nghìn 1 ngày, 200 triệu của con, chi tiêu tiết kiệm thôi, nếu không không đủ vốn cho con dùng đâu."
Vẻ mặt Tống Đàn nứt ra - Cô của trước đây sao lại nghe lời đến vậy chứ! Bao nhiêu tiền tiết kiệm đều nói ra hết, nghe lời mẹ một cách quá đáng luôn!
Tống Kiều dọn dẹp xong phòng bếp liền chạy vào, đôi tay đỏ ửng, Ôn Lan nhìn đến tức giận: "Nói con bao nhiêu lần, mùa đông phải dùng nước ấm! Sao con không nhịu nghe lời thế hử!"
Hai vợ chồng cố ý rèn luyện Tống Kiều, từ những chuyện nhỏ đến việc nhà, chỉ sợ có một ngày... Nhưng Tống Kiều không hiểu bảo dưỡng cơ thể, quá trình thực tiễn toàn là những điều trầm cảm.
Như lúc này vậy, Tống Kiều không để ý bà, chỉ tới dựa xát bên người Tống Đàn: "Chị, em muốn xem Peppa! Mẹ không cho xem!"
Úi chao!
Ai nỡ từ chối một em bé cưng như vậy!
Tống Đàn lập tức lấy di động ra: "Được, chúng ta..."
Cô mắc nghẹn.
Chỉ thấy chiếc di động nọ, vết rạn tung hoàng, nghiễm nhiên đang trong tình trạng báo động sắp hỏng.
Ô Lan nhìn nhìn điện thoại hơn 4 triệu của mình, trong lòng đột nhiên chua xót.
"Con sống xa nhà khó khăn, mẹ biết, nhưng trong nhà không thiếu gì, con đừng cần kiệm quá."
Nhất thời mềm lòng: "Muốn trồng trọt thì trồng đi, nhà mình không có gì khác chỉ có ruộng, con muốn làm gì liền làm đấy, nghe con hết."
Quay đầu còn lấy di động ra chuyển khoản cho con bé 7 triệu: "Ngày mai lên trấn, mua cái mới đi."
Tống Đàn ngơ ngác chớp chớp mắt, lại nhìn màn hình di động - chuyện vui bất ngờ nha, hahaha!
Nhưng ngay sau đó, lại nghe Tống Kiều 'hừ hừ' hai tiếng, vừa hừ vừa nhìn cả hai.
Lúc này Ô Lan không thể duy trì mềm lòng tiếp nữa, rống giận: "Tống Kiều Kiều! Mẹ bảo rồi, con không được học heo kêu, không được xem TV!"
...
Ban đêm yên tĩnh, cơ hội của Tống Đàn rốt cuộc tới, thử dẫn dắt linh khí.
Linh khí lấp lánh như ánh sao, trong thôn trang im ắng, chuyển động từ từ theo gió.
Theo tâm pháp đang hoạt động của cô, linh khí nho nhỏ tựa ánh sáng đom đóm dần hội tụ lại thành từng sợi mỏng.
Hệt cơn mưa ngọt ngào tẩm bổ cơ thể suy yếu của mình, rèn luyện lại thân xác cô...
Cuối cùng, khi đường chân trời hiện sắc trắng, những linh khí nhờ quá tâm pháp vận chuyển dần trở nên nồng đậm, lúc này mới bị Tống Đàn hấp thu vào cơ thể.
Hiện tại cả người cô dính một lớp nhày màu đen, mùi hương trong phòng càng thêm khó ngửi.
Tống Đàn đi đến phòng tắm mà như ăn trộm - Cảm ơn tân nông thôn, tuy cô không sợ lạnh như trước, nhưng vẫn nên nói một câu: Máy nước nóng giỏi quá!
Tuy nhiên hơi không ổn là, vì lớp nhày trên người quá khó rửa sạch, cho nên khi cô vừa tắm xong, không chỉ hết nước nóng, Ô Lan cũng tỉnh.
Mùa đông sáng sớm đi tắm, còn tắm hết nước nóng, phải dùng nước lạnh.
Quả thật như bệnh tâm thần!
Vì thế, cả nhà vừa thức giấc - Kiều Kiều nấu canh gừng, Tống Tam Thành đốt bếp sưởi, Ô Lan nhanh chóng nấu nước, không thể để cô con gái cảm lạnh!
Cuối cùng lúc lên phố, tiên nữ Tống Đàn mặc quần áo ấm chạc tuổi trung niên, đầu đội mũ của bà nội, mới được phép ngồi lên yên sau xe máy.
Xe máy mùa đông khó nổ máy, Tống Tam Thành ngồi trước đạp cần khởi động xe, cô ngồi sau lưng xem xét thứ phải làm.
Đầu tiên, đến đồn công an làm CCCD.
Cám ơn trời đất, nhờ ơn hiện nay chi trả mọi thứ bằng di động, lúc gặp tai nạn cô không đem theo thẻ ngân hàng, mới không chịu thêm nhiều hậu quả phiền phức khác.
Tiếp theo là mua di động mới.
Làm xong hai chuyện quan trọng đó, liền đi mua nông cụ, phân bón, chủ yếu nhất là: hạt giống.
Còn mua hạt giống nào, Tống Đàn đã có ý tưởng.
Cô ngồi ở yên sau xe, nhìn núi lớn lần lượt trôi qua, lại nhìn vòng tròn vàng nhạt dâng lên phía đường chân trời, cảm thấy ngọn lửa ý chí trong lòng bừng cháy rạo rực: "Ba! Không bao lâu nữa, con sẽ làm thôn chúng ta trở nên xinh đẹp hơn! Cuộc sống sẽ càng tốt!"
Tống Tam Thành ngồi trước, cũng nói to: "Đàn Đàn, 200 triệu của con, chi tiêu tiết kiệm đi!"