Định cư ở thôn Lâm Giang
Nhà Tần thúc cách nhà thôn trưởng không xa lắm, thực ra toàn bộ thôn Lâm Giang rất lớn, đi bộ không đến mười phút Bùi Thiệu Nhung đã đến nhà của Tần thúc.
Khác với căn nhà của thôn trưởng lợp ngói đen, gia cảnh của Tần thúc chỉ ở mức trung bình cũng như hầu hết người dân ở trong thôn, tường trát bằng bùn đất, nóc nhà lợp mái rơm, nhưng sân nhà khá rộng rãi trồng nhiều hành tỏi.
Nhưng trước khi bước vào cửa, Bùi Thiệu Nhung đã nghe thấy tiếng mắng mỏ của người phụ nữ trong sân nhà Tần thúc, giọng nói dường như là của Tần thẩm.
Quả nhiên, khi vừa bước vào sân, hắn đã thấy Tần thẩm giận dữ mắng mỏ một người phụ nữ lớn tuổi khác.
"Trời ngó xuống mà coi, cả cái thôn này ai cũng biết đức hạnh của tên Nhị Cẩu tử đó, mẹ à, mẹ làm dâu Bồ Tát thì không sao, nhưng nhà chúng ta mới cần giúp đỡ này, chúng ta lấy đâu ra lương thực dư dả mà giúp đỡ người khác, huống chi tên Nhị Cẩu Tử đó cần giúp sao? Chưa chắc tên đó có trả lại cho chúng ta hay không!
"Con dâu, con không nói như vậy được.
Khi người khác hoạn nạn thì chúng ta giúp đỡ, lúc chúng ta khó khăn thì người khác sẽ giúp đỡ lại, đây là tích đức là việc thiện, chuyện tốt mà! ! " Người phụ nữ bị Tần thẩm dạy dỗ phản bác lại.
"Hơn nữa, Nhị Cẩu và gia đình chúng ta là họ hàng mà, giúp được thì giúp!.
.
"
"Giúp, giúp, giúp, giúp cái rắm, nhà chúng ta không có họ hàng như vậy, bây giờ là lúc gia đình chúng ta gặp khó khăn!"
Tần thẩm có vẻ khó thở, vừa định vào nhà vừa ném thứ trên tay đi thì đột nhiên nhìn thấy Tần thúc và Bùi Thiệu Nhung đi vào.
Oán giận liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, Tần thẩm nén giận chạy tới, cười nói "Đại huynh đệ, hộ tịch đã xong chưa?"
"Đã giải quyết xong, cảm ơn Tần thúc và Tần thẩm rất nhiều, đây là một chút tâm ý Tần thẩm đừng ghét bỏ! ! ! "
Bùi Thiệu Nhung gật đầu, đưa cho Tần thẩm bộ ga trải giường mà hắn đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, như lời hứa trước đó, lấy bộ ga trải giường in hoa văn đặt biệt làm tạ lễ.
"Không chê, không chê! ! " Tần đại thẩm vội vàng nhận ga trải giường, cảm giác thoải mái và hoa văn xinh đẹp làm bà rất hài lòng, ngay cả cơn tức giận vừa rồi cũng giảm rất nhiều.
"Tố Lan, tam thúc bá đã đăng ký hộ tịch cho Bùi huynh đệ xong rồi, Bùi huynh đệ cũng mua căn nhà của Điền gia, nóc nhà cần được tu sửa lại, hắn sẽ ở lại nhà chúng ta mấy ngày!.
.
"
"Sống ở nhà chúng ta?" Vẻ mặt của Tần thẩm thay đổi khi nghe thấy lời của Tần thúc, bà rõ ràng có chút bận tâm nhưng khi vuốt vào ga trải giường lại cảm thấy do dự.
Thấy vậy Bùi Thiệu Nhung vội vàng nói: "Tần thẩm cứ yên tâm, ta sẽ không ăn nhờ ở đậu, ta sẽ tự lo cơm nước, thẩm có thể tính chi phí ăn ở nhờ của ta, ta sẽ trả tiền cho thẩm! ! "
" Đại huynh đệ đúng là khách sáo, tướng công đứng thất thần ở đó làm gì, mau đưa đại huynh đệ vào nhà! "
Nghe tin Bùi Thiệu Nhung sẽ trả tiền, sắc mặt của Tần thẩm tốt hơn rất nhiều, nhờ Tần thúc tiếp đón Bùi Thiệu Nhung, bà ôm bộ ga trải giường cẩn thận về phòng của mình.
Nhân tiện kéo bà mẹ chồng đang muốn đến nói chuyện, một lúc sau Bùi Thiệu Nhung nghe thấy tiếng động từ trong phòng vô cùng sôi động.
Bùi Thiệu Nhung có chút tò mò nhưng cũng không hỏi thêm, đi theo Tần thúc về phòng, cảm ơn rồi đóng cửa lại.
"Hô! ! "
Thở ra một hơi, Bùi Thiệu Nhung bỏ ba lô xuống và nhìn xung quanh căn nhà đơn sơ, tuy rẳng hơi cũ nát nhưng nhìn qua cũng sạch sẽ, tạm thời đành chấp nhận vậy, còn tốt hơn là lo lắng bị một mãnh thú tấn công mình trong tự nhiên.
Vì hắn nói đồ ăn là do hắn tự giải quyết, nên Bùi Thiệu Nhung không có ăn tối cùng gia đình Tần thúc.
Hắn lấy một cái nồi inox ra rồi xin Tần thẩm một chậu nước nóng, trở về phòng ngâm hai bịch mì gói, cắt túi thịt kho và trứng kho ra ăn cơm tối.
Thời điểm khi hắn xin một chậu nước nóng, Bùi Thiệu Nhung có liếc qua đồ ăn của Tần gia, ngay lập tức vui mừng vì hắn không có ăn cùng, hắn không có cảm giác ngon miệng với bánh bột màu đen và dưa chua.
Trải qua thời mạt thế và sống lại lần nữa, Bùi Thiệu Nhung kiếp này sẽ không bao giờ đối xử tệ với dạ dày của mình nữa!
Trong vài ngày tiếp theo, Bùi Thiệu Nhung đã hiểu sâu hơn về hoàn cảnh sống của mình và cũng biết đến gia đình của Tần thú.
Nhắc mới nhớ, nhà Tần thúc khá nổi tiếng ở trong thôn, không phải là vì họ hàng của thôn trưởng mà là mẹ của thúc, hơn nữa trong thôn nhỏ này không có nhà nào mà không có họ hàng với nhau.
Về phần mẹ của Tần thúc là Lưu thị, nếu nói dễ nghethì là người tốt, còn nếu nói khó nghe thì là người ngu muội, rất hiếm có!
Là một người tốt thực sự rất đáng khen ngợi, nhưng điều đáng trách nằm ở chỗ Lưu thị chỉ suy nghĩ nông cạn, là loại người ngốc nghếch thà chết đói nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác.
Nếu nói giúp đỡ thì không phải cứ giúp là được mà còn phải xem xét bản thân nên giúp ai, có đáng giúp đỡ hay không, có khả năng giúp đỡ không, một thằng khốn trong thôn suốt ngày nhàn rỗi có đáng giúp hay không?
Tên khốn lười biếng trong thôn thường dụ dỗ Lưu thị tặng lương thực cho người khác, bà cũng thường xuyên đến trấn trên giúp đỡ người ăn xin, làm cho Tần gia không có cơm ăn, kết quả là bọn họ cũng chỉ có thể uống canh loãng mà thôi.
Tần thẩm tức giận đến mức rất muốn ăn thịt Lưu thị nhưng không được, bà không còn cách nào khác, lễ giáo ở nơi không cho phép điều đó xảy ra, là con dâu Tần thẩm đanh đá đến mấy cũng không hơn mấy vị trưởng bối trong nhà.
Những việc thiện của Lưu thị thực sự rất đáng ngưỡng mộ, nhưng những người mà bà ta giúp đỡ có vấn đề, bọn họ đều là những tên côn đồ lười biếng trong thôn, là những kẻ ăn xin có phẩm hạnh kém cỏi nhất trong trấn trên, từ đầu đến cuối đều coi bà ta là kẻ tiêu tiền như rác, cũng không mang ơn bà ta một phần.
Nhưng mà Lưu thị không thấy được bọn họ không hề biết ơn bà ta, chỉ cần bọn họ nói lời tốt là bà ta sẽ vui mừng đến mức không tìm được hướng đông tây, nam bắc; người đáng được giúp đỡ lại không giúp được gì, còn dẫn ra một đám hút máu.
Hơn nữa, Tần gia không phải là một gia đình giàu có, bốn người trong gia đình chỉ dựa vào Tần thúc làm ruộng một mình, còn Tần thẩm thì làm một số công việc lặt vặt đơn giản để kiếm tiền nuôi gia đình.
Cuộc sống của Tần gia thì chật vật, bồ tát bằng đất sét qua sông,chính mình khó giữ được; lấy đâu ra tiền để giúp đỡ người khác.
Từ khi Lưu thị như vậy, bà ấy cả ngày loay hoay lấy đồ đạc trong nhà tặng cho người khác hết, từ đầu đến cuối Lưu thị chưa bao giờ nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ bị lợi dụng, làm cho các thành viên trong Tần gia phải thống khổ.
Hồi đó, Tần gia được coi là gia đình giàu có ở trong thôn, nhưng vì cha Tần cưới được một người tốt như Lưu thị, nên gia sản của gia đình đã bị bà ta phá hoại từng chút một.
Cuối cùng, cha Tần chết vì Lưu thị dùng tiền của gia đình để cứu giúp những người ăn xin rồi lâm bệnh không có tiền mua thuốc! !
Sau khi cha Tần chết, Tần thúc lại còn nhỏ, Lưu thị lại càng thích làm việc thiện không chút cố kị, gia sản cuối cùng của Tần gia cũng bị bà ta quét sạch.
Khi lớn lên, Tần thúc là một người rất ngu hiếu và trung thực, dù mẹ nói gì thì thúc cũng tin.
Trong thôn chỉ cần có người gặp khó khăn, có việc, Tần thúc sẽ bị mẹ xúi giục giúp đỡ, là loại làm miễn phí, sau khi giúp đỡ không có tiền công thì không nói, cơm nước cũng không có.
Tần gia vốn có người mẹ tốt bụng, một người con ngu hiếu, thật thà, ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ làm trong nhà càng lúc càng nghèo, phải đến khi Tần thúc cưới Tần thẩm thì mọi chuyện mới khởi sắc.
Tần thẩm là người thôn kế bên, lúc trước vì tính cách đanh đá nên bà đến tuổi đôi mươi mà vẫn chưa lấy được chồng, cuối cùng được gả cho Tần thúc.
Cũng may Tần thẩm là người đanh đá nên mới có thể trấn trụ được hai mẹ con Tần gia, tuy rằng không thể trị tận gốc bệnh thánh mẫu của Lưu thị nhưng ít nhất cũng khiến bà ta kiềm chế lại.
Sau khi kết hôn Tần thúc cũng nghe theo lời Tần thẩm, tất cả tiền bạc trong gia đình đều giao cho Tần thẩm quản lý, điều này làm Tần gia tốt lên, một lần nữa mua lại ruộng đất.
Nếu không, ai trong thôn mà giống như Lưu thị làm người tốt ngu muội thì làm sao mà phất lên được? Đặt trong gia đình giàu có thì bà ta là Bồ Tát sống, nhưng trong một gia đình nghèo khó, Lưu thị chỉ đơn giản là một tai họa!
Không sai, Lưu thị bây giờ là tai họa của Tần gia, Bùi Thiệu Nhung ở Tần gia mấy ngày, hắn đã nhìn ra trình độ thánh mẫu của Lưu thị rồi.
Về tốc độ phân phát lương thực miễn phí của Lưu thị, nó giống như mùa thu hoạch ở phía nam, ba lần một năm và không nghỉ xả hơi bao giờ!
Hắn đã nhìn thấy Lưu thị lén lút đem đồ vật ra khỏi Tần gia vô số lần, trước đó nhìn thấy thức ăn của Tần gia ít ỏi, hắn còn tưởng rằng cả tầng lớp thường dân cổ đại cũng như vậy, hóa ra là do thánh mẫu Lưu thị làm ra.
Khó trách Tần thẩm khi nghe nói hắn sẽ ở lại qua đêm, sắc mặt của bà liền thay đổi, cảm tình bị thánh mẫu Lưu thị làm cho biến mất, làm cho bà hận nhất trong cuộc đời mình là làm điều tốt miễn phí!
Sau khi hiểu rõ về tình hình của thôn, tâm trí của Bùi Thiệu Nhung vẫn hướng về ngôi nhà mới mua của mình.
Hắn xem qua nhà rồi, quả nhiên là trống vắng nhiều năm, trong sân cỏ mọc um tùm, cũng may là bức tường xây tốt, không có bị nứt nhưng nóc nhà có chút vấn đề.
Theo những gì thôn trưởng và Tần thúc nói, nóc nhà chỉ bị dột mưa một chút nhưng khi Bùi Thiệu Nhung đi xem, hắn nhận ra có gì đó sai sai, cái nóc nhà mất tiêu! !
Sửa chữa không được nên Bùi Thiệu Nhung dứt khoát làm nóc nhà mới, thay vì làm bằng rơm rạ trực tiếp lát ngói đen như căn nhà của thôn trưởng, chắc chắn lại sử dụng được lâu.
Căn nhà cần phải được dọn dẹp lại, tất cả đồ đạc về cơ bản đều không sử dụng được, hắn phải đi mua lại lần nữa và nhà bếp cần phải được sửa chữa.
Sau khi tính toán xong, trong lòng Bùi Thiệu Nhung kêu rên, cảm thấy lỗ khi bỏ ra 3 quan tiền mua mấy bức tường này, ai nói người cổ đại thật thà, ra solo một trận liền!
Việc xây lại nóc nhà và dọn dẹp nhà cửa quá bận rộn đối với một mình Bùi Thiệu Nhung, hắn cũng không quen biết nhiều người trong thôn nên hắn chỉ có thể nhờ Tần gia giúp đỡ.
Tần thúc là người thật thà nên tất nhiên sẽ không từ chối, Tần thẩm nhận được ga trải giường của hắn, còn nhận của hắn 2 gói mì, nhìn hắn càng thuận mắt liền nhiệt tình sắp xếp cho hắn.
Việc xây nóc nhà và dọn dẹp nhà cửa trông có vẻ phiền phức nhưng thực ra không cần nhiều người, Tần thẩm đã tìm được hai người đàn ông to khỏe trong thôn tới hỗ trợ.
Công nhân đã tìm đủ, Tần thúc cũng giúp đem vật liệu xây dựng tới, Bùi Thiệu Nhung nhờ Tần thẩm hỗ trợ tổ chức công việc cho công nhân, hắn tự mình đến trấn trên để mua đồ đạc, không còn cách nào khác mọi thứ trong nhà đều phải mua mới!
Thời cổ đại đồ đạc đóng sẵn còn rất ít, huống chi là đồ đạc bằng gỗ ở thời hiện đại, muốn mua đồ đạc lớn phải đến thợ mộc có tay nghề làm ra.
Mặc dù có rất nhiều tiền trong người nhưng Bùi Thiệu Nhung không có ý định sử dụng hết cùng một lúc, hắn vẫn chưa tìm được công việc kiếm tiền được, không thể bán hết đồ vật trong không gian, tiền phải được tính toán và sử dụng hợp lý.
Đồ nội thất cỡ lớn ở thời cổ không hề rẻ, những vật dụng cần thiết như tủ, bàn, ghế tốn gần 10 lượng bạc của Bùi Thiệu Nhung.
Thảo nào người cổ đại mua sắm đồ đạc không hề dễ dàng, chẳng trách thôn trưởng lại bán nhà cho hắn với giá rẻ mạt như vậy.
Đất đá xây nhà đều được có sẵn ở địa phương nên không hề tốn kém, đồ đạc đi kèm trong nhà mới là thứ quý giá nhất, đồ đạc nguyên bản trong nhà hắn là đống phế thải.
Sau khi đặt đồ nội thất xong, Bùi Thiệu Nhung trở về thôn sau khi đi dạo quanh trấn trên một lúc.
.
Danh Sách Chương: