Mạc Tiểu Bảo xui xẻo
Nhắc đến thiếu niên gọi là A Bảo kia, Bùi Thiệu Nhung hỏi trong thôn một chút sẽ biết được tin tức ngay, bởi vì thiếu niên này quá nổi tiếng ở trong thôn.
Thiếu niên tên đầy đủ là Mạc Tiểu Bảo, năm nay 18 tuổi, là ca nhi của Mạc gia ở trong thôn.
Mạc gia vốn là một gia đình khá giả ở trong thôn, nam nhân Mạc gia thời trẻ là người bán hàng rong, đi bán khắp đường cùng ngõ hẻm dành dụm được chút tiền, là nhà có ruộng có tiền ở trong thôn.
Sau đó, nam nhân Mạc gia lấy vợ và sinh ra một cô con gái tên là Mạc Lan Châu, khi cô con gái tròn hai tuổi, ông sinh ra một ca nhi tên là Mạc Tiểu Bảo.
Ở nông thôn đều coi trọng con trai, sau hai lần mẹ Mạc không sinh được con trai cho cha Mạc, trong lòng cha Mạc dần sinh ra bất mãn.
Để sinh được con trai, hai vợ chồng đã thắp hương khấn phật khắp nơi để xin linh dược, con trai thì không xin được nhưng cha Mạc lại bị té ngã ngoài ý muốn.
Không phải cú ngã quá nghiêm trọng, mà nó đã làm tổn thương đến mệnh căn của cha Mạc, đời này không thể có thêm đứa con nào nữa, mong muốn có con trai bị dập tắt.
Sau sự việc này, Mạc gia suy sụp một thời gian, sau đó cha Mạc đành từ bỏ ý định sinh con trai và tập trung lo cho con gái và ca nhi của mình, nghĩ đến việc tuyển một người con rể thật tốt trong tương lai.
Khi hai đứa con dần lớn lên, con gái lớn đến tuổi lấy chồng, cha Mạc vốn dĩ là muốn tuyển con rể.
Tuy nhiên con gái lớn của Mạc gia có ngoại hình xinh đẹp, người đến cầu hôn cơ bản đều xuất thân từ gia đình giàu có nên sẽ không để con trai ở rể nhà Mạc gia.
Sau khi từ chối hai cuộc hôn nhân liên tiếp, cha Mạc không tìm được người con rể phù hợp, nhưng Mạc Lan Châu đã tìm được cuộc hôn nhân cho riêng mình.
Đối phương là người họ Tôn ở thôn kế bên, điều kiện gia đình không tốt lắm nhưng con trai nhà họ Tôn là Tôn Diệu Tài có tài đọc sách.
Sau mười năm miệt mài rèn sách gian khổ, hắn đã đậu tú tài ở tuổi 19, là người nổi tiếng trong làng trên xóm dưới, ai cũng cho rằng hắn có tiền đồ vô lượng.
Bởi vì Tôn Diệu Tài thời trẻ vùi đầu khổ học, hoàn cảnh gia đình không tốt nên hôn nhân vẫn luôn trì hoãn, chờ đến khi con trai đậu tú tài, cha Tôn cũng muốn con trai có cuộc hôn nhân.
Vào lúc này, Tôn Diệu Tài và Mạc Lan Châu đã lén lút gặp nhau không biết từ bao giờ, khi bọn họ nhìn thấy nhau thì có cảm giác đó là người bạn đời còn lại.
Thực ra lúc đó cha Mạc và cha Tôn không đồng ý, cha Mạc muốn tìm con rể, còn cha Tôn thì muốn lấy một cô gái hiền lương thục đức có thân phận cho con trai mình.
Sau đó hai gia đình bàn bạc chuyện cưới xin, cha Mạc và cha Tôn mỗi người nhường một bước, cha Mạc thì dùng tiền để giúp Tôn Diệu Tài đi thi khảo thí, cha Tôn thì đồng ý cho đứa cháu trai thứ hai sinh ra theo họ Mạc, giúp Mạc gia kéo dài hương khói.
Cha Mạc suy nghĩ thế này, Tôn Diệu Tài này là tú tài, con gái ông gả cho một tú tài thì ông cũng có mặt mũi, sau này Tôn Diệu Tài đậu cử nhân thì Mạc gia cũng phát đạt theo, Tôn gia cũng đồng ý cho Mạc gia kéo dài hương khói, chuyện này đẹp cả đôi đường.
Vì vậy khi Mạc Lan Châu xuất giá, cha Mạc đã lấy phần lớn tiền của gia đình làm của hồi môn và đưa đến nhà họ Tôn, sau đó ông cũng gửi tiền hàng năm cho Tôn gia để Tôn Diệu Tài tiếp tục đọc sách, chờ đợi kì thi 3 năm một lần của triều đình.
Sau khi giải quyết xong hôn sự của con gái lớn, ca nhi Mạc gia cũng đến tuổi cưới xin, nên cha Mạc đương nhiên cũng phải xử lý.
Nhưng từ khi Mạc Lan Châu kết hôn, Mạc gia căn bản không có nhiều tiền để làm của hồi môn cho Mạc Tiểu Bảo, ca nhi vốn dĩ không dễ kết hôn, của hồi môn lại ít, chuyện kết hôn lại càng khó hơn.
Sau đó cha Mạc và mẹ Mạc chạy ngược chạy xuôi, lôi kéo bà mối khắp nơi, cuối cùng cũng sắp đặt được một cuộc hôn nhân cho Mạc Tiểu Bảo.
Đối phương là người thôn Lâm Giang, tên là Vương A Phúc, gia cảnh không giàu có, có thể nói là nghèo nhưng mà cha Mạc rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Cuộc hôn nhân của Mạc Tiểu Bảo được định đoạt như vậy, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, còn thêm lời của bà mai nên cậu cũng không phản đối.
Vương A Phúc tay chân khỏe mạnh và siêng năng, trong lòng Mạc Tiểu Bảo không có bao nhiêu phản kháng, sau khi biết mình đính hôn, mỗi lần nhìn thấy Vương A Phúc ở trong thôn cậu vừa mừng vừa thẹn.
Nhưng ai biết được rằng không lâu sau lễ đính hôn, có lời đồn là Vương A Phúc lén lút gặp riêng với một cô gái tên là Lưu Mai Hoa ở thôn lân cận, còn bị nhìn thấy đang hôn nhau ở nơi hoang dã!
Lúc đó Mạc Tiểu Bảo ngẩn ra, trong vòng hai ngày nghe được tin đồn thì Vương gia đã đến từ hôn, điều này trực tiếp khiến Mạc gia trở thành trò cười trong thôn.
Lúc đó không chỉ có Mạc Tiểu Bảo tức giận mà cha Mạc càng tức giận hơn, chuyện này liên quan đến thể diện của Mạc gia, cho nên mẹ Mạc và Mạc Tiểu Bảo đến nhà Vương gia nói rõ lí lẽ.
Hai gia đình liền cãi nhau ở trong thôn, nếu không phải mọi người can ngăn thì hai gia đình chắc chắn đã xảy ra ẩu đả, cuối cùng dưới sự hòa giải của thôn trưởng, Vương gia đã trả cho Mộ gia 500 văn tiền để hòa thuận.
Ban đầu sự việc đã lắng xuống, khi Cha Mạc chuẩn bị đưa vợ và ca nhi về nhà, ông nhìn thấy Lưu Mai Hoa một trong những nhân vật chính đã làm hỏng cuộc hôn nhân của ca nhi của mình!
Ngay khi Lưu Mai Hoa xuất hiện thì ngọn lửa bùng cháy trở lại, hai gia đình lại bắt đầu cãi nhau, cuối cùng Mạc Tiểu Bảo và Lưu Mai Hoa đánh nhau, cả hai cùng nhau rơi xuống sông.
Mạc Tiểu Bảo thì xui xẻo, khi được cứu lên bờ thì quần áo của cậu đã bị rách, cả thôn đều thấy thân thể của cậu.
Thật ra là không nghiêm trọng lắm chỉ là phần thân trên lộ một chút ra bên ngoài, ở thời hiện đại cũng không phải vấn đề to tát, còn có người mặc bikini đi tắm nhưng mà ở thời cổ đại thì lại khác.
Mạc Tiểu Bảo vốn là một ca nhi, nhưng bây giờ không chỉ bị từ hôn, mà còn mất đi trong sạch bị cả thôn nhìn thấy, thanh danh bị hủy rồi!
Bây giờ đừng nói đến chuyện lựa chọn một cuộc hôn nhân tốt đẹp, Mạc Tiểu Bảo có thể tìm được một người không tồi, nhưng không có gia đình nào bằng lòng lấy một ca nhi bị cả thôn nhìn thấy thân thể.
Người trong thôn này không thể bàn chuyện cưới xin nữa, cho nên cha Mạc chỉ có thể nhờ bà mai đi đến thôn khác nói chuyện, nhưng bởi vì cha Mạc muốn tiếp tục trợ cấp cho Tôn Diệu Tài đọc sách, cho nên cũng không có bao nhiêu của hồi môn cho Mạc Tiểu Bảo, vì vậy cuộc hôn nhân cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài cho đến khi Mạc Tiểu Bảo 18 tuổi.
Ca nhi đến tuổi này vẫn chưa lập gia đình, Mạc Tiểu Bảo cũng là người duy nhất ở trong thôn, mấy ca nhi khác ở tuổi này căn bản đã có con, còn cậu thì vẫn ở nhà mẹ.
Cách đây không lâu, cuối cùng cũng có người đến Mạc gia cưới hỏi, đối phương họ Phan, làm nghề thợ rèn, ngoài 40 tuổi, bị tật ở chân, vợ cũ của gã đã chết, muốn cưới một người để sinh con nối dõi.
Thành thật mà nói, những điều kiện này thực sự không tốt, Mạc Tiểu Bảo tuy rằng thanh danh không tốt nhưng thực ra cũng không tệ, là một ca nhi cần mẫn nhất trong thôn.
Nếu Mạc Tiểu Bảo không bị lộ thân thể trước mặt cả thôn, trong nhà còn muốn giúp đỡ anh rể đọc sách nên cậu không có của hồi môn gì, sẽ không bị trì hoãn cho đến nay.
Hai người hoàn toàn không xứng đôi với nhau, cha Mạc cũng do dự, nhưng Phan thợ rèn đã đưa rất nhiều quà và 3 quan tiền sính lễ.
Các kỳ thi của triều đình được tổ chức ba năm một lần, Tôn Diệu Tài cần tiền để đi thi.
Vì vậy, đối phương tuy rằng lớn hơn một chút, lại là một người đàn ông què chân, vợ mất, cha Mộ cũng tạm chấp nhận, bây giờ có người muốn lấy ca nhi của mình thì tốt rồi, tiền sính lễ cũng có thể giúp con rể đi thi.
Sau khi Mạc Tiểu Bảo biết được, mặc dù cảm thấy ủy khuất, nhưng cậu cũng biết hiện tại cậu không thể tìm được người tốt hơn, lớn tuổi thì lớn tuổi, què thì què, cậu chấp nhận.
Nhưng ai biết được rằng tên Phan thợ rèn không chỉ là một tên vừa già vừa què, mà còn là một gã nát rượu, ngày thường không uống rượu thì tính khí xấu muốn đánh người, uống xong lại không kiềm chế được.
Nghe nói người vợ trước của gã đã bị gã ta tra tấn đến mức không chịu đựng được nữa nên treo cổ tự tử, vì vậy Phan thợ rèn sở dĩ yêu cầu bà mai đến cầu hôn Mạc Tiểu Bảo.
Tuy rằng thanh danh của Mạc Tiểu Bảo không tốt nhưng mà cậu chưa từng gả chồng, lại cần cù chăm chỉ, tên thợ rèn suy nghĩ lấy cậu về sẽ không tệ, là một trâu hình người cho gia đình gã.
Sau khi biết được Phan thợ rèn là người như thế nào, Mạc Tiểu Bảo không muốn gả nữa, cậu không có tiền để chọn một người khác, Phan gia là một hố lửa,nếu cậu thật sự gả qua đó không chừng cuối năm nay cha mẹ sẽ đi nhặt xác của cậu.
Mạc Tiểu Bảo đã nói với cha Mạc rằng cậu sẽ không gả, cha Mạc liền tức giận lên, trong những năm qua, ông đã rất nhọc lòng với ca nhi này.
Mười tám rồi mà vẫn chưa kết hôn, muốn ở nhà cả đời sao? Ông không trong cậy vào con trai để dưỡng lão, chẳng lẽ về già lại tiếp tục nuôi đứa ca nhi nữa sao?
Mạc Tiểu Bảo siêng năng cần cù thì có ích lợi gì, cậu thật sự là nam nhân sao? Mặc dù ca nhi nhìn không khác gì nam nhân, nhưng dù sao cũng không phải là nam nhân, không thể đưa đám ma được, đúng là lấy chồng càng sớm thì tốt hơn!
Vì vậy, cho dù trong lòng Mạc Tiểu Bảo không muốn, chuyện hôn sự cũng đã được quyết định, chờ ngày tốt lành để đưa cậu đến Phan gia.
Không thể chống cự, bản thân Mạc Tiểu Bảo rất can đảm nên đã chọn cách bỏ trốn, nghĩ rằng sau này cậu sẽ tìm cách kiếm tiền để trả lại sính lễ cho Phan gia.
Cùng lắm là sau này sẽ không gả chồng, dù sao cũng không có nam nhân nào nguyện ý lấy cậu, thanh danh của cậu từ lâu đã bị hủy rồi!!
Sau khi hạ quyết tâm, Mạc Tiểu Bảo tìm cơ hội lẻn ra khỏi Mạc gia trốn vào ngọn núi phía sau thôn, ngoại trừ người bạn thân nhất của cậu là Lâm ca nhi, cũng không có ai biết cậu đang trốn ở đâu.
Đến bây giờ Mạc gia và Phan gia vẫn đang tìm kiếm cậu, cha Mạc không muốn trả lại tiền cho Phan gia, Phan thợ rèn cũng không muốn mất một phu lang giỏi như vậy, hôn sự vẫn luôn giằng co vì Mạc Tiểu Bảo lén lút bỏ đi.
Sau khi nghe câu chuyện của Mạc Tiểu Bảo xong, Bùi Thiệu Nhung về nhà và im lặng một lúc, không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn đi lên núi để gặp thiếu niên đó.
"Quên đi, ngày mai sẽ đi lên núi sau, dù sao thịt xiên nướng cũng bán gần hết, lên núi săn một ít con mồi rồi thuận tiện ghé thăm!.
.
"
Bùi Thiệu Nhung nhắm mắt đi ngủ, đúng vậy, hắn là đang đi săn, hắn không thể chỉ bán heo xiên nướng, thịt xiên nướng trái đất của hắn phải đa dạng các loại thịt khác nhau, đó mới là mấu chốt để có doanh thu!
Còn ca nhi tên A Bảo kia thì mình thuận tiện ghé thăm cậu ấy, hôm đó thấy cậu lén lút nhìn cũng đáng thương lắm, cách nói chuyện khi tức giận cũng rất thú vị, đã lâu rồi hắn mới hứng thú khi nói chuyện với người khác! !.
Danh Sách Chương: