12.
Ta và Lâm Toàn đến trấn nhỏ nơi biên thùy định cư.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên nhận được thư từ quê nhà gửi đến.
Nói là sau khi chúng ta đi, có một đám quan binh dò hỏi tung tích của ta và Lâm Toàn, rõ ràng là không có ý tốt.
Ta và Lâm Toàn nhìn nhau, cảm thán người ở kinh thành tuy đẹp đẽ, nhưng lòng dạ lại độc ác như rắn rết.
Chân của Lâm Toàn, chính là khi làm việc cho đám quan lại quyền quý, vì biết quá nhiều chuyện mà bị ép phải phế bỏ.
Liễu Sương kia, quả nhiên không hề có ý định để chúng ta sống sót.
May mắn thay, chúng ta sinh ra ở chốn chợ búa, vô số dân nghèo và trẻ ăn xin chính là một mạng lưới bảo vệ vô hình, che chở tin tức của chúng ta trong đó.
Sau này, ta và Lâm Toàn tòng quân ở biên thùy.
Ta từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đường phố, giả trang thành nam nhi cũng không có gì quá khác biệt.
Mà việc quen biết Tống Bách, là chuyện xảy ra không lâu sau khi ta được thăng chức lên hiệu úy.
Khi tuần thành, ta từng vô tình cứu hắn và bà nội hắn khỏi đám côn đồ đòi nợ, nên sau này khi suýt chút nữa bị bắt làm tù binh trên chiến trường, cũng coi như là nhờ cơ duyên mà được bà nội hắn cứu lại một mạng.
Lão thái thái đối đãi với ta vô cùng thương yêu, không chỉ nhận ta làm cháu nuôi, còn cho ta biết tên thật của dòng dõi nhà ngoại mà bà đã giữ kín trong lòng mấy chục năm.
Tiếc rằng lễ giáo ràng buộc, con gái lấy chồng phải đổi họ, bà ấy không còn cơ hội gọi lại tên mình nữa.
Nhưng từ đó về sau, ta đã có họ, có bà nội, có tên đầy đủ, là Khương Nam Tri.
Chỉ là cái chân bị nhiễm hàn lâu năm của Lâm Toàn vốn dĩ đã là một loại "trừng phạt" đối với người, cuối cùng không chịu nổi sự giày vò của sương gió, vào mùa đông nửa năm sau, rốt cuộc đã trở thành ngọn lửa tàn lụi cướp đi sinh mạng người.
Trước khi đi, Lâm Toàn nhìn ta đang khóc nấc bên giường, lần cuối cùng khẽ búng nhẹ lên trán ta.
Người nói: “Nam Tri à, đời này của ta hồ đồ lắm, thứ duy nhất không nỡ buông bỏ chính là con.”
“Con từ nhỏ đã quen khổ, chưa từng một khắc xem mình là con gái.”
“Ta không có mong ước gì khác, chỉ hy vọng sau khi cha đi, con có thể sống thật với chính mình, không cầu con có vinh hoa phú quý, chỉ cầu con bình an vui vẻ.”
“Nam Tri à, đi đi con, đi theo Tống Bách bọn họ đi, con nên có một cuộc đời rực rỡ, chứ không phải ở lại trấn nhỏ biên cương này đến khi đầu bạc răng long…”
Cái gã đàn ông cả đời chẳng đáng tin cậy này.
Trước khi chết lại làm được chuyện duy nhất mà người cho là đáng tin nhất.
Người giao phó ta cho Tống Bách, bảo hắn đưa ta đi xem non sông gấm vóc tươi đẹp của Tây Châu.
Để ta gánh vác những năm tháng tự do mà người đã đánh mất, để ta cảm nhận sự cô tịch của thời gian và dòng chảy vĩnh hằng mà người từng nghe người khác kể.
Vậy nên sau này, ta theo Tống Bách lên kinh dự thi.
Thi hương, thi viện, thi hội, thi đình.
Giải nguyên, tú tài, hội nguyên, trạng nguyên.
Cho đến khi Tống Bách lấy thân phận gia quyến mời ta tham dự Quỳnh Lâm Yến.
Ta mới bàng hoàng tỉnh giấc.
Ta bây giờ đã đến kinh thành, dưới chân thiên tử.
Là nhà của người đó.
Tống Bách không biết chuyện xưa giữa ta và Tiêu Trường Tùy.
Hắn khổ sở nói rằng từ sau khi bà nội qua đời, hắn chỉ còn lại một mình ta là người thân.
Quỳnh Lâm Yến là yến tiệc đặc biệt dành cho những tân khoa tiến sĩ như họ, mọi người đều dẫn theo gia quyến.
Nếu chỉ có một mình hắn lẻ loi, thật quá thảm thương.
Nhớ đến lời thỉnh cầu trước khi lâm chung của bà nội hắn, chính là mong hắn đỗ đạt làm quan.
Sau khi ta ba lần bảy lượt xác nhận Tiêu Trường Tùy sẽ không tham gia, ta đã đồng ý.
Lúc đó Tống Bách vỗ ngực bảo đảm với ta: “Yên tâm đi Nam Tri, tân đế xưa nay không thích tham gia những yến tiệc này đâu, ta đã nhờ người dò hỏi rồi, chắc chắn hắn sẽ không đến!”
Rồi bây giờ, Tiêu Trường Tùy mà hắn nói chắc chắn sẽ không đến, đang đứng ngay trước mặt ta, cười như không cười gọi ta là "ái phi".
13.
Ta ngồi trong cung điện rộng lớn đã được dẹp hết thị nữ và vệ binh, trừng mắt nhìn Tiêu Trường Tùy.
Sau khi chàng đưa ta từ Quỳnh Lâm Yến về, liền không nói một lời, cứ ngồi đối diện nhìn ta chằm chằm.
Không biết nhìn bao lâu, nhìn đến mức cuối cùng ta cũng mệt mỏi, dứt khoát cầm lấy chén nước bên cạnh tự rót cho mình một ly.
Uống cạn một hơi, thấy chàng vẫn không rời mắt khỏi ta.
Đầu óc ta lúc đó không biết làm sao nữa, một thoáng lẫn lộn, vậy mà trong bầu không khí như thế lại lặng lẽ đưa chén trà trong tay cho chàng.
Còn lịch sự hỏi một câu: “Ngươi... có muốn uống một ly không?”
Tiêu Trường Tùy im lặng.
Sau đó cuối cùng cũng chịu mở lời.
Chàng hỏi ta: “Sao nàng không nhận ra trẫm?”
Câu hỏi này có chút kỳ lạ.
Ta lại rót thêm một ly nước, đáp lời: “Có cần thiết không?”
Nhưng hình như chàng tức giận rồi.
Vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi, từng chữ một lặp lại:
“Có... cần... thiết... không?”
Thật lòng mà nói, ta hoàn toàn không hiểu chàng đang tức giận cái gì.
Người ban đầu chê ta không xứng với thân phận hoàng tộc của chàng rõ ràng là chàng.
Người muốn ta chôn vùi chuyện xưa giữa ta và chàng xuống tận đáy lòng cũng là chàng.
Bây giờ ta chẳng qua chỉ là làm theo yêu cầu của chàng, không còn gặp lại chàng nữa.
Vậy mà người tức giận vẫn là chàng.
Đàn ông các người, khó hiểu đến vậy sao?
Ta vô cùng khó hiểu.
Nhưng ta còn chưa kịp suy nghĩ ra lẽ nào.
Tiêu Trường Tùy đối diện đã đột ngột đứng dậy.
Chân dài bước một bước.
Trong lúc ta ngơ ngác, chàng cúi người.
Vây ta giữa vòng tay chàng.
Mùi hương tuyết tùng quen thuộc trên người chàng, cứ thế bất ngờ xộc thẳng vào phổi ta.
Kinh tâm động phách khiến mí mắt ta giật nhẹ, lòng cũng theo đó mà hoảng loạn.
Tiêu Trường Tùy cúi đầu nhìn sâu vào mắt ta.
Lại hỏi ta một câu chẳng liên quan:
“Vậy nàng vào cung làm gì?”
Vào cung làm gì?
Chàng hỏi câu gì vậy?
Chẳng lẽ lại nghĩ ta vào cung là để tìm chàng sao?
Đương nhiên là vì—
“Ta là gia quyến của tân khoa trạng nguyên lang mà.”
Ta thành thật trả lời.
Nhưng Tiêu Trường Tùy sau khi nghe câu trả lời của ta lại rơi vào im lặng.
Ngay khi ta tưởng rằng cái chủ đề kỳ lạ, nhảy nhót không đâu vào đâu của chàng sắp kết thúc.
Chàng lại đột nhiên giận dữ hừ lạnh: “Gia quyến trạng nguyên lang?”
“Hắn?”
“Tống Bách?”
“Rốt cuộc nàng và hắn có quan hệ gì?”
Ta bị một tràng chất vấn này của chàng làm cho có chút bực bội.
Nhưng dưới quyền uy của hoàng gia, chỉ có thể cười gượng gạo đáp chàng: “Quan hệ giữa ta và hắn là gì, hình như không liên quan đến bệ hạ thì phải?”
“Không liên quan đến trẫm?”
“Đúng.”
“Ha, thật đúng là liên quan đến trẫm rồi!”
“Thật thú vị, lời này từ đâu mà ra?”
“Bởi vì nàng là thê tử của trẫm!”
“Ai nói?”
“Trẫm nói!”
“Khi nào?”
“Bây giờ!”
Chàng cúi thấp người, hung hăng nhìn ta.
Lớn tiếng gọi: “Người đâu, soạn chiếu—!”
Danh Sách Chương: