Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16.

Tiêu Trường Tùy rất giữ chữ tín, đã cho ta vào Xu Mật Viện.

Đó là lần đầu tiên ta tiếp xúc với một sự tồn tại chấn động tâm can ta đến vậy.

Ta cứ tưởng những năm tháng ta làm hiệu úy giết địch ở biên quan, đã coi như là "từng trải" lắm rồi.

Nhưng nơi này, lại là một thế giới hoàn toàn mới.

Ở đây, Tiêu Trường Tùy đã tìm cho ta ba vị thầy.

Một vị dạy ta thượng binh mưu phạt.

Một vị dạy ta kỳ thứ phạt giao.

Vị còn lại, dạy ta thuật sinh tồn trên chiến trường.

Ta trời sinh sức lực hơn người, lại được Lâm Toàn truyền thụ chân truyền trường thương hồng anh.

Nếu binh pháp học chậm, vậy thì phải bù đắp ở những phương diện khác.

Bởi vậy những ngày đó, ta dậy sớm thức khuya, nhặt thương luyện kiếm.

Điên cuồng hấp thụ tất cả những gì có thể học được.

Tay bị mài đến chảy máu, vậy thì lau khô máu rồi tiếp tục.

Đầu gối sưng phù đến tích nước, vậy thì chuyển thời gian sang luyện bắn cung.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Trường Tùy đến thăm ta rất nhiều lần.

Nhưng không khéo, mỗi lần ta đều đang cố gắng mạnh mẽ hơn.

Ban đầu, ba vị thầy mà chàng mời đến có không ít oán thán về việc ta là nữ nhi.

Trong lòng ta hiểu rõ, nhưng cũng đều giả vờ không biết.

Bởi vì thành kiến và ngăn cách, là một ngọn núi lớn mà ngoại lực không thể công phá.

Chỉ khi chủ nhân của ngọn núi công nhận sự khác biệt của người khác và chính mình, thừa nhận sự ưu tú của người khác, xem xét những thiếu sót của bản thân, mới có thể phá núi mà ra.

Rất may mắn, ba vị thầy của ta không phải là những lão già ngoan cố bảo thủ.

Trong những ngày tháng dạy và học tập không ngừng nghỉ, họ lặng lẽ chấp nhận sự thật rằng một nữ nhi cũng có thể xuất chúng trong quân ngũ.

Trong khoảng thời gian này, ta bận rộn nhưng cũng vô cùng ý nghĩa.

Cũng trong những lúc nghỉ ngơi hiếm hoi, ta nghe nói Tiêu Trường Tùy đã làm một chuyện khiến người ta kinh ngạc ở kinh thành.

Chàng hạ lệnh điều tra triệt để những tin đồn thất thiệt trong dân gian.

Lấy tin đồn "Liễu Sương là người đã được định sẵn làm hoàng hậu" làm đầu, bắt giữ một lượng lớn những kẻ tung tin đồn.

Đồng thời tuyên bố với cả nước: “Vị trí hoàng hậu của trẫm chỉ có một người, tuyệt đối không phải là con gái của cựu Trấn Quốc Đại tướng quân Liễu thị.”

Lời này đã gây ra một làn sóng chấn động khắp kinh thành.

Trong nháy mắt, những lời bàn tán về Liễu Sương trước đây đều bị lãng quên, mọi người nhao nhao đoán xem "duy nhất một người" mà Tiêu Trường Tùy nhắc đến là ai.

Nhưng dân chúng không biết, các quan trong triều đều ngầm hiểu rõ chuyện ở Quỳnh Lâm Yến.

Ban đầu đều cho rằng chỉ là vị thiếu đế tuổi trẻ bồng bột, đợi đến khi chàng đưa ta vào Xu Mật Viện, cuối cùng cũng có người không ngồi yên được nữa.

Trong khoảng thời gian đó, các loại tấu chương dâng lên như tuyết, chất đầy ngự án của Tiêu Trường Tùy.

Ngay khi quần thần tưởng rằng Tiêu Trường Tùy sẽ nổi giận, chàng lại rất bình tĩnh mà ngày ngày thượng triều.

Lâu dần, có người cho rằng đây là một sự ngầm thừa nhận và nhượng bộ của Tiêu Trường Tùy, bọn họ càng thêm lấn tới dâng tấu.

Cho đến khi bọn họ theo lệ cãi nhau không thể dứt ở triều, phát hiện Thượng thư lang Vương Tường Chí bị tịch thu gia sản vì tham ô nhận hối lộ, cả nhà bị xử trảm.

Mà vị đế vương trên cao mỉm cười lạnh nhạt, nhìn bộ dạng cãi vã của bọn họ, giống như đang nhìn một đám chó sủa loạn.

Lúc này, mọi người mới toát mồ hôi lạnh nhận ra, vị trước mắt bọn họ, không phải là một vị quân chủ trẻ tuổi dễ bị điều khiển.

Mà là một thanh kiếm sắc bén từng đạp trên máu mà lên ngôi, dưới danh nghĩa "thanh quân trắc".

Cứ như vậy, triều đình vốn đang hỗn loạn, lại trở về yên tĩnh.

Tiêu Trường Tùy trên long ỷ lúc này mới hờ hững phủi phủi tay áo như phủi đi một hạt bụi không tồn tại.

Ban hành chính sách đầu tiên của Tây Châu kể từ khi chàng kế vị.

“Từ nay về sau, bất kể là thi văn hay thi võ, nam nữ đều có quyền tham gia bình đẳng.”

“Nữ tử có thể nhập sĩ, cũng có thể nhập ngũ.”

“Phàm là dân chúng Tây Châu, không phân biệt sang hèn, đều có thể cầu văn hỏi võ.”

“Nếu có quan lại gian lận, tự ý thay đổi mệnh lệnh, dùng thành kiến đối đãi, nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu.”

Khi nghe được tin này, ta đang luyện thương.

Một thoáng lơ đãng, dùng lực quá mạnh, thân thương mạnh mẽ cắm sâu vào mặt đất, tung lên ba phần bụi đất.

Vị thầy đang dạy ta lặng lẽ lùi lại hai bước, khẽ thở dài: “Cũng không đến mức kích động như vậy chứ.”

Ta muốn nói với hắn ta không hề kích động.

Chỉ là nhớ đến mấy ngày trước Tiêu Trường Tùy đến thăm ta, thuận miệng nói một câu hờ hững.

“Tri Tri, nàng võ ta văn, chúng ta cùng nhau hoàn thành đại nghiệp.”

Ta lập tức ngẩn người.

Nửa ngày sau mới nhớ ra, đây là câu nói mà chàng từng nói với ta.

17.

Vào ngày sương giáng.

Ta chính thức nhập ngũ.

Đương nhiên, bắt đầu từ một tiểu binh.

Lúc mới đến, ta cứ tưởng sẽ còn bị kỳ thị vì giới tính.

Nhưng may mắn thay, dưới chính sách mà Tiêu Trường Tùy đã ban bố từ trước, suy nghĩ của dân chúng Tây Châu cũng đã có sự thay đổi lớn.

Hoặc có lẽ, thực ra trước khi ta đến, Tiêu Trường Tùy đã "sắp xếp" rồi.

Bởi vì ta phát hiện có một số người tuy bề ngoài khách khí với ta, nhưng trong mắt vẫn là khinh thường nhiều hơn.

Tấm lòng tốt của Tiêu Trường Tùy, ta xin nhận lấy.

Nhưng quân doanh khác với Xu Mật Viện, là nơi thực lực quyết định tất cả, dù chàng là đế vương, quan hệ cũng không thể thông suốt.

Đây là kinh nghiệm mà ta rút ra được trong hai năm nhập ngũ ở biên thùy.

Chỉ là sau khi ta thăng đến chức Hồ Kỵ Hiệu úy, vẫn có một người là ngoại lệ.

Hắn là Hữu tướng quân dưới trướng Xa Kỵ tướng quân, tên là Liễu Chương.

Người này luôn gây khó dễ, tìm chuyện với ta.

Cho đến khi có người không chịu nổi, nói rõ với ta, ta mới biết, hắn là em trai ruột của Liễu Sương.



Hôm đó, ta đang cùng người khác giác đấu huấn luyện.

Liễu Chương dẫn theo một đám người đứng bên ngoài cười ha hả chế giễu.

“Ôi chao, xem cái tay nhỏ chân yếu của ả kìa, đã nói đàn bà không được là không được, cứ phải ra vẻ Dương gia nữ tướng.”

“Cô nương, ngươi chẳng lẽ cho rằng dùng mấy chiêu thức này thu hút sự chú ý của bệ hạ, là có thể cả đời vinh hoa phú quý sao?”

“Bệ hạ bây giờ chỉ là nhất thời mới mẻ thôi, cái thứ dân đen hèn mọn như ngươi, chơi đùa một chút rồi lại tưởng thật, còn đến cái quân doanh này của chúng ta gây họa, thật là không biết tự lượng sức mình.”

Ta bỏ ngoài tai cái bộ dạng thận hư sống không quá ba ngày của hắn.

Tiếp tục giác đấu với đối thủ.

Thấy ta không để ý đến hắn, Liễu Chương lập tức kéo mặt ngựa xuống, không vui.

“Đồ tiện nhân giả thanh cao cái gì? Cậy mình có chút nhan sắc mà mắt để trên đỉnh đầu hả? Nói cho ngươi biết—”

Ta mất kiên nhẫn cắt ngang tiếng ồn ào của hắn: “Nói nhảm nhiều quá, không phục thì cứ ra đây đánh một trận với ta, lải nhải như con cóc.”

"Ngươi!" Liễu Chương tức giận, “Được, hay lắm, xem ông đây hôm nay cho ngươi một bài học.”

Hắn vừa cởi áo ngoài, vừa bước vào sàn đấu, ánh mắt dâm đãng nhìn ta từ trên xuống dưới, “Thua rồi đừng có mà khóc nhè đấy, nhóc con—”

Chưa đợi hắn nói xong, ta đã vung một quyền tới.

Chưa đến nửa khắc đồng hồ, trận đánh một chiều này đã kết thúc chóng vánh.

"Đồ vô dụng." Ta đá vào người Liễu Chương đang nằm trên đất giả chết, quay người bỏ đi.

Chỉ là ta không ngờ, hắn đánh không lại, lại chơi trò hèn hạ.

"Tri Tri, cẩn thận!" Từ phía chếch xuống, vọng đến giọng của Tiêu Trường Tùy.

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Chương cầm dao găm, vẻ mặt hung ác xông về phía ta.

Nhưng trước khi Tiêu Trường Tùy phi thân đến bên cạnh ta.

Ta đứng nguyên tại chỗ không động đậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Chương, ngay khi lưỡi dao sắc lạnh sắp chạm vào người ta, ta nghiêng người tránh né, vung chân đá tới, tay trái túm lấy khớp tay hắn, dùng sức bẻ một cái, dao găm rơi xuống tay ta.

Ta đạp lên đầu Liễu Chương ấn hắn xuống đất, dao găm xoay một vòng, không chút lưu tình đâm vào chân trái hắn.

Một tiếng hét kinh thiên động địa khiến Tiêu Trường Tùy dừng bước, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Liễu Chương bị ta đè chặt xuống đất, không nhìn thấy Tiêu Trường Tùy.

Hắn đau đớn gào thét: “Đồ tiện nhân, còn không mau thả ta ra!”

“Ngươi có biết ta là ai không? Phụ thân ta là cựu Trấn Quốc Đại tướng quân, ngay cả cái thằng nhóc hoàng đế kia cũng phải nể ta ba phần!”

“Ngươi mau thả ta ra, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi còn không thả, ông đây mẹ nó bán ngươi vào kỹ viện, cho ngươi kêu trời không thấu, kêu đất không linh!”

Mỗi khi hắn nói một câu, sắc mặt Tiêu Trường Tùy phía sau hắn lại tối sầm thêm một phần.

Khiến ta cũng có chút ngại ngùng.

Buông lỏng lực áp chế Liễu Chương.

Cái tên công tử bột vô học này lập tức hiểu sai ý, đắc ý vênh váo: “Thế này còn tạm được, xem như ngươi biết điều, ông đây cũng không phải không thể thương yêu ngươi.”

Nhưng lời hắn vừa dứt.

Một tiếng kiếm rút ra thanh thúy.

Giây tiếp theo, lưỡi kiếm sắc lạnh chiếu rọi khuôn mặt âm trầm của Tiêu Trường Tùy, chém đứt nửa cánh tay của Liễu Chương.

"Ngươi vừa nói," Tiêu Trường Tùy nghiến răng nghiến lợi từng chữ một, “ngươi... muốn... thương…yêu ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK