Dịch: Amelie.Vo
Chúng tôi đang ngồi ăn trưa ở tầng 1F, tại một quán brunch [1] mà mọi người kháo nhau rằng đồ ăn ở đây không tồi.
Trong khi tôi khá thích món trứng chần Benedict ăn kèm bơ và món bánh nướng chảo phết kem mâm xôi tại tiệm này, thì người ngồi đối diện tôi – Lục Thành Tắc vẫn còn đang lật giở từng tờ thực đơn. Trông anh như thể không biết nên bắt đầu gọi từ món nào.
Thứ lỗi vì tôi cứ mãi ngắm nhìn anh như vậy, bởi vì đến bộ dáng cúi đầu của anh cũng thật là “cảnh đẹp ý vui”: sống mũi cao thẳng, mắt phượng mày rậm, một khung xương bàn tay tinh tế với những ngón tay thon dài.
Qua chừng vài phút, anh ngẩng đầu lên. Hình ảnh dưới ánh sáng của anh khiến người ta liên tưởng đến hai từ “tuấn lãng” [2] để hình dung một bức tranh tả thực.
Khi trông thấy tôi thơ thẩn mỉm cười, anh như muốn gọi cứu viện.
Tôi ngấm ngầm thông suốt, vội nhấp ngụm nước chanh cho thông cổ: “Anh không biết phải chọn món nào sao?”
“Ừ”. Ấn đường [3] của anh nhíu nhẹ: “Em gợi ý cho anh được không? Anh không thường đến chỗ này.”
Tôi ngồi thẳng người lên. Anh chú ý đến động tác của tôi, đẩy tờ thực đơn mở sẵn về phía này, ngay tại trang “món chính”.
Có phải chấp niệm của con trai đối với món ăn chính đều rất sâu không?
Tôi nhìn một hồi: “Trong trang này có món cơm Risotto với nấm cục sốt kem ăn được lắm”.
Lục Thành Tắc nói: “Vậy gọi món này đi”.
Mỗi người chúng tôi chọn một tách cà phê cùng một món ăn nhẹ có thịt, rồi yên tĩnh chờ đợi. Từ đầu đến cuối, tôi đều mím môi giữ thái độ chừng mực: bởi vì như vậy mới lịch sự; bởi vì nếu tôi canh chuẩn độ cong của nụ cười thì sẽ trông đoan trang đứng đắn nhất có thể; bởi vì lòng tôi đang vui như trẩy hội; cũng bởi vì tôi muốn che đậy phần nào lắng lo bên trong nội tâm.
Đây là lần thứ ba ánh mắt chúng tôi đồng thời chạm nhau rồi cả hai cùng cười. Tôi nhịn không được bèn hỏi: “Ngày thường anh không đi ra ngoài ăn trưa sao?”
Lục Thành Tắc nói: “Bình thường anh ăn ở khu công nghệ.”
Tôi “ừm” một tiếng: “Nghe nói nhà ăn ở Quang Nữu cũng ổn lắm.”
Anh trả lời: “Cũng tạm thôi.”
Tôi nói: “Có một người đồng nghiệp em quen từng làm trong đó nói vậy.”
Anh ngẩn ngơ trong tíc tắc: “Hiện tại em đang làm gì? Có tiện kể không?”
Tôi nói: “Em làm công việc liên quan đến sáng tạo.”
“Ồ”. Anh đáp lại: “ Vậy ra, hoạt động lễ hội mùa xuân của Lipay năm ngoái là hợp tác với công ty em để làm.”
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Ơ, anh biết à?”
Anh nói: “Ừ, anh làm ở Lipay.”
Tôi cũng không muốn biểu lộ sự phấn khích quá đà, nhưng chuyện này cũng thật trùng hợp hết sức: “Lipay là anh làm sao?”
Nhìn phản ứng ngây ngốc của tôi, anh mỉm cười: “Không phải anh làm. Anh chỉ được tính là một phần tử trong đó thôi.”
Tôi nói: “Một phân tử [4] cũng cấu tạo nên vật chất. Làm tròn lên [5] thì cũng tính là anh làm.”
Yay, lại ném bóng trúng vào rổ! Nếu mỗi một lần chọc cho anh cười là một lần ghi bàn, tôi sẽ tự tính cho mình ba điểm.
Đôi mắt của Lục Thành Tắc rất đẹp: khoảng cách giữa hai mắt vừa phải, nếu chớp nhè nhẹ, nếp gấp hai mí sẽ xuất hiện, tuy hẹp nhưng lại sâu. Mỗi khi anh cười sẽ xuất hiện bọng mắt cười, nhìn rất dễ gần.
Anh hỏi: “Nói như vậy, cuối năm ngoái, em đã từng đến công ty bọn anh rồi?”
Tôi lắc đầu: “Không có. Tuy em làm ở bộ phận truyền thông nhưng không có tham gia hạng mục lễ hội mùa xuân đó.”
Anh nhẹ gật đầu.
Tôi thở dài, học tập Tiểu S [6] đau lòng lau khóe mắt: “Hix. Tụi mình đến đây ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải bàn công việc ư?”
Lục Thành Tắc khẽ cười một tiếng, vừa định hé môi thì người phục vụ bàn đột ngột mang cà phê đến, để lại một câu “Chúc ngon miệng” rồi rời đi.
Tôi nhắm mắt định thần, không biết nên lấy tách nào. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, hai tách cà phê giống y như đúc, đến cả tạo hình bông hoa bằng bọt sữa cũng lớn tương đương nhau.
Lục Thành Tắc cũng không động đậy.
Tôi hỏi: “Anh gọi gì vậy?”
Lục Thành Tắc nói: “Latte. Caramel latte. Còn em?”
Tôi: “Vanilla latte.”
“Thảo nào…”, tôi ngã người dựa vào ghế sô pha, có chút bó tay. “Sao bây giờ?”
Lục Thành Tắc thản nhiên nói một câu, dọa tôi bất ngờ: “Mỗi tách em uống thử một ngụm, sẽ phân biệt được ngay thôi.”
Tôi chớp chớp mắt.
Sắc mặt anh ấy vậy mà trông rất thản nhiên.
Tôi mím môi, không mấy tự nhiên nghiêng nghiêng đầu: “Em không chiếm lợi của anh đấy chứ?”
Lục Thành Tắc nhìn tôi: “Anh phải là người được lợi mới đúng.”
Tôi híp mắt cười phá lên. Vòng thứ hai này, tôi thua rồi. Hiện tại, tỷ số hai bên đang hòa. Tôi tựa người vào bàn, kéo hai ly cà phê đến trước mặt rồi nhanh nhảu nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh nhé!”
Tại sao tôi có thể thốt lên một câu đáng bị đánh đòn như thế chứ?
Đáng sợ nhất chính là, trước đây tôi chỉ dùng một tay để cầm tách, nhưng hôm nay tôi lại hao tổn tinh lực, nâng tách cà phê bằng cả hai tay. Sức mạnh nào đã khiến tôi làm ra được động tác như thế này…
Còn không phải là vì cái tên đầu sỏ trước mặt xui khiến sao, cứ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của tôi làm gì?
Không thể trách tôi được. Chắc chắn không có người phụ nữ nào có thể xử sự như “ngựa đứt dây cương” dưới ánh nhìn như vậy cả.
Nhất là, anh ấy còn đang chúm môi cười. Nụ cười trên gương mặt anh không chỉ đơn thuần là cười, mà còn là một loại ngôn ngữ vô thanh ấm áp, chỉ cần nhìn đến anh, liền có thể nghe thấy được.
Tôi cầu mong rằng tách đầu tiên nếm thử sẽ là vani. Nhưng không, vị caramel ngọt ngào dễ nhận biết tan ngay trên đầu lưỡi. Vì vậy, không cần thử tách thứ hai, tôi cam tâm tình nguyện đẩy tách trên tay mình qua bên kia.
Lục Thành Tắc đưa tay nhận lấy, trịnh trọng nói: “Cám ơn.”
Tôi mỉm cười: “Không có gì.”
Tôi uống một ngụm cà phê trong tách của mình, quyết định mào đầu bằng một vài câu hỏi riêng tư: “Lục…”
Kết quả, tôi lập tức bị đơ tại chỗ. Muốn đạt đến trình độ đọc thành tiếng toàn bộ tên họ anh một cách tự nhiên, tôi nhất thời không cách nào thực hiện được như mong đợi.
Anh nhướng mày: “…Thành Tắc.”
Tôi cười cười bổ sung: “Vâng, Lục Thành Tắc.”
Anh: “Ừm.”
Tôi tiếp lời: “Hôm qua em có xem bức ảnh chụp tập thể trên trang cá nhân của anh, nhưng em đã nghĩ là anh không nằm trong ảnh. Vậy mà hôm nay trước khi đến chỗ hẹn, em lại lấy tấm hình ra ghi nhớ một lần nữa tất cả những gương mặt trên bức ảnh ấy.”
Anh hỏi: “Tại sao?”
Tôi đáp: “Bởi vì em nghĩ, lỡ như anh nằm trong số đó thật, thì em phải chuẩn bị sẵn tâm lý thôi.”
Tôi hít nhẹ một hơi: “Thực tế đã chứng minh rằng, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự đáng tin cậy.”
“Anh là người chụp”, Lục Thành Tắc cười một cái rồi hỏi: “Vậy anh có giống như trong tưởng tượng của em không?”
Câu hỏi kiểu “đánh úp bất ngờ” của anh khiến tôi trở tay không kịp. Tôi cân nhắc trong vài giây: “Có phần… không giống lắm.”
Anh lại hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Tôi bèn ăn ngay nói thật: “Có hơi ‘over’” (nghĩa là hơi “quá mức” í)
Anh ấy chau mày đầy nghi hoặc, rồi lặp lại lời tôi vừa tả: “‘Over’ là sao?”
Tôi tỉ mỉ cân nhắc và chọn lọc từ ngữ để diễn đạt: “Thật ra ban đầu em đến đây với tâm thái ‘tàm tạm là được’. Cuối cùng thì…”. Tôi duỗi tay trái ra, mỉm cười nói: “Anh hiểu ý em mà”.
Sau khi lĩnh hội ý tôi, anh híp mắt cười. Tôi cũng rất tò mò về cảm nhận cũng như ấn tượng của anh về tôi: “Còn em thì sao? Anh cảm thấy em như thế nào?”
Anh đột nhiên bắt đầu quan sát và đánh giá tôi một cách cẩn thận, tưởng chừng như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi vậy. Có một tia áp bức phát ra từ ánh nhìn chuyên chú và kiên định của anh. Loại chuyên chú cùng áp bức này nhanh chóng khiến người ta cảm thấy khẩn trương và hồi hộp, hô hấp cũng đồng thời ngưng trệ.
Một vài giây tiếp theo, anh cụp mắt xuống, không chú ý để lộ ra hàng mi đầy mị hoặc. Rồi một lần nữa nhìn về phía tôi, anh chỉ trả lời đúng hai từ: “Rất tốt.”
“Sao cơ?”, tôi cười: “Anh đang trả lời lấy lệ chăng?”
“Không đâu”. Anh biểu hiện ra một bộ dáng không đồng tình, mặt hướng về cửa sổ, ra hiệu vị trí mà trước đó anh đã đứng. “Ở phía bên đó, sau khi trông thấy em, anh liền xác định được ngay đó là em, cho nên anh bèn vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho em.”
“Vội vàng” – Anh đã dùng hai từ này để diễn tả.
Tôi sẽ không bao giờ dám bảo rằng anh chỉ trả lời cho có lệ. Tôi nói: “Bởi vì nguyên một tầng chỉ có mình em trông ngơ ngơ ngác ngác thôi phải không?”
“Ừ”, Lục Thành Tắc gật đầu. “Rất ngơ ngác”, anh ngừng lại trong giây lát, rồi nói: “Và cũng rất xinh.”
Tôi chắc mẩm, hai má tôi đã bắt đầu ửng hồng rồi.
Lúc này đây, một tiệm ăn trước nay vẫn luôn mở những bài nhạc nhẹ tiếng Hoa, đột ngột phát một bài nhạc bằng tiếng Anh. Giai điệu chậm rãi tạo cảm giác phiêu dật, trong thoáng chốc, khiến cho bầu không khí ngượng nghịu trở nên nhẹ nhõm thoải mái. Tựa như những bọt sữa xáo động trên bề mặt tách cà phê buổi chiều. Tựa như hương thơm dìu dịu thuần khiết lan tỏa vào trong không gian…
“I’ll bring you iced coffee
Anh mang cho em một ly cà phê đá
Woo woo woo
Maybe passion fruits
Cũng có thể là nước ép chanh dây
And strawberries too
Hoặc một ly nước ép dâu tây
I know
Anh biết
I’m in love
Anh đã yêu em mất rồi
I just can’t take my eyes off you
Anh không sao rời mắt khỏi em được
So good
Bởi vì em quá tốt đẹp
To be true
Để có thể là hiện thực
I’m glad to have this coffee with you
Anh thật vui vì được cùng em uống tách cà phê này”
Nhiều thực khách đang trò chuyện chợt lặng im trong phút chốc để tập trung lắng nghe giai điệu bài hát ấy.
Tôi và Lục Thành Tắc cũng ngừng câu chuyện lại. Cả hai nhìn nhau, tâm linh tương thông. Tôi khẳng định hai chúng tôi, ai cũng đều biết đây là bài hát nào. Chính là “Coffee’s On Me” của nhóm nhạc Sunset Rollercoaster.
Tiếng đệm kèn saxophone kết thúc bản nhạc, Lục Thành Tắc bất chợt hỏi tôi: “Kỳ Diệu này, ngày mai anh có thể mời em đi uống cà phê nữa không?”
Tôi có chút sửng sốt, trong lòng thét gào: Tại sao không cơ chứ?
Thậm chí, nếu có thể, tôi còn mong có cơ hội hẹn gặp anh lần thứ hai. Mặc dù anh ấy ở ngay trước mắt tôi, đang ngồi phía đối diện tôi, nhưng tôi đã bắt đầu khao khát được gặp mặt anh lần kế tiếp.
Tôi nói đùa: “Nhân viên của Quang Nữu có nhiều thời gian rỗi vậy sao?”
Anh không đáp lại lời này. Ánh sáng nơi đáy mắt bỗng tối hẳn: “Có được không?”
Tôi nghe thấy thanh âm hạnh phúc tận sâu trong lòng mình. Tôi trả lời anh: “Vâng, đương nhiên là được ^^”.
Chú thích:
[1] Quán brunch (chữ tiếng Anh nằm trong bản gốc): quán bán gộp bữa sáng và bữa trưa – Brunch = Breakfast + Lunch
Trứng chần Benedict ăn kèm bơ (Avocado Egg Benedict)
Bánh nướng chảo phết kem mâm xôi (Rasberry Icecream Pancake)
Cơm Risotto với nấm cục sốt kem (Truffle Cream Risotto)
[2] Tuấn lãng: khôi ngô tuấn tú
[3] Ấn đường: khoảng cách giữa 2 đầu lông mày, vùng trên sống mũi của mỗi người.
[4] Ở đây tác giả chơi chữ: “Phân tử” và “phần tử” có cùng chữ Hán là 分子 (fēn zǐ), nó còn nghĩa là “thành viên”.
[5] Trong nguyên tác là “Bốn bỏ năm lên”: làm tròn số 4 thành số 5
[6] Tiểu S là nghệ danh của một MC Đài Loan tên gọi Từ Hy Đệ