• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Amelie.Vo

Dùng xong bữa trưa, Lục Thành Tắc nói muốn tiễn tôi. Tôi thấy thời giờ cũng không còn sớm nữa, nên bảo anh về trước.

Lục Thành Tắc cũng không tiếp tục ở lại.

Anh là một người đàn ông khá là… ga-lăng. Cơ mà cũng không hẳn là vậy. Bởi vì trong định nghĩa của tôi, “ga-lăng” ít nhiều đều có phần cố ý. Vậy nên, dùng từ “phóng khoáng” để miêu tả thì phù hợp với anh hơn, vì anh là người biết chừng mực và giới hạn.

Trở lại công ty, tôi đi đến khu vực ăn uống nghỉ ngơi của nhân viên để rót cốc nước. Tôi vừa định ngồi xuống chỗ của mình thì một người khác đứng dậy, là copywriter [1] của tổ tôi.

Vừa trông thấy tôi, ánh mắt cô nàng ẩn ẩn hàm ý sâu xa: “Kỳ Diệu à! Khai thật đi! Sao trưa nay em không đi ăn cùng tụi này vậy?”

Một chuyên viên nghiên cứu khách hàng [2] khác cũng phụ họa: “Ừ, đúng rồi ha!”

Tôi đặt cốc xuống, đưa ra một đáp án mà hai người họ muốn nghe nhất: “Mới đi hẹn hò với một anh trai về ~ ahihi”.

Tám chuyện một hồi lại bàn sang những vấn đề chi tiết liên quan đến việc thiết kế áp-phích, thành thử tôi lại phải rời khỏi chỗ ngồi.

Tôi kéo ghế quay về chỗ của mình, mở Wechat lên, đọc tin nhắn Lục Thành Tắc gửi tôi năm phút trước.

“Lục”: “Em về tới công ty chưa?”

Tôi trả lời: “Về tới rồi. Còn anh?”

Anh gửi tôi một bức ảnh toàn cảnh văn phòng mà anh tiện tay chụp. Bàn làm việc của anh nhìn vô cùng chuyên nghiệp và gọn gàng: hai màn hình máy tính lớn, một quyển sổ tay đặt bên góc trái, hai bàn phím một trắng một đen, một ổ cắm điện, một quyển sách, một bình nước suối, cùng với hai thiết bị mà tôi không biết là gì.

Hoàn toàn không có cây cảnh hoặc vật trang trí nào.

Màu sắc nổi bật duy nhất khiến tôi chú ý, là màu hồng phấn của một quyển sách quen thuộc.

Tôi chuyển tiếp tin nhắn, hỏi lại anh: “Anh cũng xem quyển sách này à?”

Lục Thành Tắc đáp: “Em xem thử xem.”

Tôi phóng to bức hình, phát hiện ra lớp màn bọc ni-lông bên ngoài quyển sách vẫn còn chưa bị bóc ra: “Anh mới mua à?”

Anh nói: “Ừ, từng thấy đăng trên trang cá nhân của em. Trên đường về ngang qua nhà sách Sisyphe, anh liền ghé vào mua. Anh nghĩ, một ngày nào đó nó sẽ có ích chăng.”

Cơ mặt của tôi lại tự động giãn ra hai bên. Từ hôm qua đến nay, phản xạ này đã trở thành một loại quán tính thần kỳ.

Quyển sách này có tên “Marcovaldo” – là tác phẩm giữ vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng thường niên trên Douban, mục văn học nước ngoài. Tranh đầu bảng thì quá mức nhưng vượt qua vị trí thứ ba thì dư sức. Bởi do quyển sách này có bìa vừa đẹp vừa hấp dẫn, vậy nên tôi đã mua nó về, vừa đọc xong cách đây không lâu.

Tôi trêu: “Vậy bây giờ nó đã có chỗ hữu dụng chưa?”

Lục Thành Tắc không bác bỏ: “Ừ. Thu hoạch tốt bất ngờ luôn.”

Tôi sẽ tin lời này ư?

Tôi nhắc nhở: “Anh đừng theo dõi trang cá nhân của em một cách mù quáng nhé. Đa phần những bài đăng đó, là em thích thể hiện vậy thôi. Tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.”

Lục Thành Tắc: “Ý em là sao?”

Tôi thành thật: “Là giả vờ ấy. Anh có biết không, trước mặt khách hàng thì việc tạo dựng phong cách cùng hình ảnh hào nhoáng cũng là một loại chuyên nghiệp. Phải toát lên được sức hút hình thể bên ngoài lẫn tinh thần lành mạnh bên trong thì họ mới yên tâm mà hợp tác với mình. Thật ra, mỗi khi tan làm, em không thường đọc sách lắm. Buổi tối về nhà mệt xỉu chỉ muốn nằm dài ra giường, lướt qua lướt lại Taobao, Douban đến Weibo [3]. Cho tới tận khi có thông báo công việc hoặc quá buồn ngủ, em mới ngưng lại…”



Tôi giật mình, chợt nhận ra mình đang than thở quá trớn với một người mới hôm qua vẫn là người dưng, lại còn là một anh chàng đẹp trai mà bản thân rất có cảm tình.

Tôi vội vàng biện giải: “Đương nhiên là ngày hôm sau em sẽ lại hồi sinh một lần nữa ^^”.




Lục Thành Tắc cố ý lặp lại những thú vui tiêu khiển của tôi vừa nãy: “Taobao, Douban, Weibo.”

Tôi nhíu nhíu mày: “Hmm… Anh có ý kiến gì sao?”

Anh đáp: “Ừm, có một ý kiến.”

Tôi: “Anh nói đi.”

Giọng điệu anh chân thành: “Em còn cân nhắc thêm một người bạn trên Wechat nữa.”

Trong lòng cười thầm, tôi tiếp tục gõ chữ: “Từ sáng tới chiều em đều dán mặt vào Wechat.”

Rồi lập tức giải thích: “Nhưng là dùng tài khoản doanh nghiệp.”

Lục Thành Tắc vờ như phản ứng chậm. Anh “à” một tiếng: “Là anh suy xét không chu toàn, chưa nghĩ đến điểm này. Bên công ty anh chỉ sử dụng Ding Talk [4]”.

Không biết có phải do bóng hình của Lục Thành Tắc quá rõ nét hay không mà người khác chỉ cần nhìn qua anh một lần đều không thể quên được. Sau buổi gặp gỡ ban trưa, mỗi một câu một chữ anh nhắn đều đọng lại trong tâm trí tôi, tự động hô biến thành dáng hình cùng biểu cảm chân thật của anh, rồi hội tụ từ trong trí tưởng tượng phát ra ngoài màn hình chiếu.

Chẳng hạn như với câu nói bên trên, tôi gần như có thể nhìn thấy anh đang mím môi thành một đường thẳng, cố làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, nhưng ánh mắt lại cong cong tràn ngập ý cười.

Sau vài giây thất thần, anh gửi tôi ảnh chụp màn hình giao diện NetEase Cloud [5] của anh rồi nói: “Nếu em không thích Wechat thì mình cũng có thể trò chuyện ở đây”.

Tôi bật cười vô tư trước màn hình tin nhắn, tay lạch cạch gõ phím điện thoại: “Vẫn là nên dùng Wechat đi.”

Anh: “Ừ.”

Tôi tiếp tục nhập chữ: “Wechat, Taobao, Weibo, Douban – thứ tự này ok chưa?”

Phản ứng của anh giống với mấy tên “mọt sách” thời đi học lúc được khen, bên ngoài khiêm tốn bên trong khoái chí: “Ừm, lúc hỏi câu đó anh không nghĩ sẽ được em xếp ở vị trí đầu tiên.”

Tôi nói: “Có điều kiện chứ. Trao đổi công bằng nhé.”

Anh đáp lại một chữ “Được” trong tíc tắc, từ tốc độ đến ngữ khí, đều toát lên vẻ ngoan ngoãn và cưng chiều.

Tôi hơi tò mò về thời gian rỗi của anh: “Bình thường tan làm hoặc ngày nghỉ, anh hay làm gì?”

Anh nói: “Đi bơi, nướng bánh, đạp xe, chơi bóng rổ.”

Tôi: “???”

Quả nhiên là anh đang trêu: “Xạo đó. Anh chơi game thôi.”

Tôi: “Phù ~ Giật cả mình! Xém tí nữa là em xoắn thành cái bánh quẩy xoắn đường rồi.”

Tôi hỏi: “Anh chơi game trên điện thoại à?”

Dù sao thì nếu không phải là game Liên quân thì cũng là PUBG.

Anh đáp: “Cũng có, nhưng mà anh thường chơi trên máy tính hơn.”

Tôi cố nặn ra những hiểu biết có hạn của bản thân: “Chơi trên Steam?” [6]

Anh: “Ừ. Đúng rồi. Gần đây, anh có chơi một trò trên Steam.”

Tôi hỏi: “Tên là gì cơ?”

Anh: “Grounded.”

Tôi: “Chơi vui không?”

Anh không trả lời, chỉ hỏi: “Em muốn chơi à?”

Tôi thật lòng thật dạ đáp: “Em lười lắm, với lại không có nhiều thời giờ.”

Anh gửi một cái mặt cười, như kiểu nhìn thấu tim đen tôi: “Vậy mà em cũng hỏi.”

Tôi không chần chừ, đáp: “Bởi vì em chính là ‘Marcovaldo’ mà.” [7]

Tôi đoán chắc rằng anh đang cười. Anh nói: “Em đừng nghĩ nhiều quá. Trò chuyện với nhau như thế này là vui rồi.”

Tôi đồng tình: “Ừm, dù gì cũng có nhiều nhạc để ‘tám’ mà”.

Anh đáp: “Ừ. Ngày mai gặp nhau ở tiệm cà phê rồi tha hồ ‘tám’ nhé ^^”.

Tôi: “Đúng rồi. Uống cà phê xong còn có thể bàn về hương vị cà phê nữa.”



Anh: “Ừ. Nếu như tiệm đó ngon thì ngày mốt lại đến đó uống. Nếu tiệm đó không ngon, vậy thì ngày mốt đổi tiệm khác uống.”

Hai người chúng tôi cứ thế trò chuyện qua lại một cách ấu trĩ như mấy bé gà bông học cấp một.

Nếu như không phải đang mang một lớp trang điểm, tôi thật sự rất muốn dụi dụi mặt cho tỉnh táo. Bởi vì trong tình huống ngọt ngào như mộng này, tôi có chút say say cả một buổi trưa chiều.

—o0o—

Ngày hôm đó, trừ lúc đánh răng rửa mặt, tôi hầu như dành cả buổi tối để nhắn tin với Lục Thành Tắc.

Chúng tôi tắt ứng dụng NetEase Cloud. Chủ đề trò chuyện căn bản chỉ xoay quanh âm nhạc.

Thể loại cùng phong cách âm nhạc mà cả hai yêu thích cũng tương đối đa dạng: nhạc đồng quê, Rock hay Jazz đều được; Pop, R&B hay Blues đều có thể nghe.

Gần kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Thành Tắc hỏi tôi: “Bình thường buổi sáng em bắt tàu lúc mấy giờ?”

Lâng lâng mơ màng trong niềm vui hòa cùng cơn buồn ngủ, tôi trả lời: “Buổi sáng, nếu không có gì trục trặc, thường em bắt chuyến mười giờ.”

Anh nói: “Ok.”

Tôi hỏi: “Sao thế? Anh định tới ‘bắt cóc’ em à?”

Anh đáp: “Ý hay đó. Để anh thử xem ^^”.

—o0o—

Ngày hôm sau, trước khi lên tàu, tôi đeo sẵn tai nghe, tắt Bluetooth điện thoại của mình, hy vọng có thể kết nối Bluetooth thành công với điện thoại anh ấy.

Tôi đứng đợi tàu ở một vị trí cố định trên sân ga. Vừa đứng vững trên tàu một giây, tai nghe của tôi liền phát ra tiếng “bíp” – tín hiệu kết nối tự động. Tôi xoay người lại theo bản năng, liền trông thấy Lục Thành Tắc.

Một chàng trai cao ráo bắt mắt đang đứng ở đằng kia, trên người mặc một chiếc áo hoodie trắng, trông sáng sủa không khác gì ngày hôm qua.

Vào thời khắc ấy, ắt hẳn đôi đồng tử của tôi giãn rất to. Có lẽ bởi vì nụ cười tỏa nắng của anh, cũng có lẽ vì phản ứng của tôi có hơi phóng đại.

Ở giữa chúng tôi có ba người đang đứng chắn.

Trước đây, như thế nào mà tôi lại không chú ý đến anh được nhỉ? Câu hỏi này quá hóc búa với nhân loại rồi.

Qua một trận vui mừng thư thái, Lục Thành Tắc giơ cao điện thoại lên, rồi bắt đầu đánh chữ trên màn hình. Đôi môi anh mím nhè nhẹ.

Tôi cũng theo đó mở Wechat ra. Tin nhắn vẫn chưa qua.

Đột nhiên, một giọng nói như nước mát trong lành, dịu dàng chảy vào trong tai tôi:

“Chào buổi sáng, Sugar.”

“Nghe nhạc không?”

Tôi nhịn không được mà ngó nghiêng.

Anh là một tên “tiểu quỷ” ngày hôm qua bảo “muốn thử bắt cóc tôi”. Anh là một người luôn “có chuẩn bị mà đến”, mang theo cả một trạm phát thanh được thiết kế cho riêng mình tôi.

Tôi lại len lén nhìn sang. Vừa hay anh cũng đang nhìn lại. Bởi vì có ưu thế về chiều cao nên anh không tốn tí sức lực nào.

Tôi trả lời trên Wechat: “Được thôi.”

Một lần nữa, anh thu lại ánh nhìn. Tóc mái rủ xuống một cách vâng lời, che khuất hàng chân mày của anh. Trong khoảnh khắc, bên tai tôi vang lên tiếng nhạc, bắt đầu bằng một đoạn song ca nam và nữ rất bắt tai.

Hóa ra đây là một bản tình ca.

Vào thời khắc đó, Lục Thành Tắc mỉm cười tiến về phía tôi, trông anh đặc biệt tỏa sáng. Nhất là khi bạn biết, ý cười lấp lánh như sương sớm đó, chỉ thuộc về mình bạn. Loại cảm giác hư ảo và ngây ngất này, đủ để thổi phồng bạn lên thành một quả khinh khí cầu lơ lửng.

Lục Thành Tắc đứng vững vàng ngay phía sau tôi. Nếu tôi muốn nhìn thẳng vào anh, tôi buộc phải xoay đầu lại một chút. Bỗng dưng, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh quá mức, tay chân có chút bủn rủn.

Chúng tôi không phải là chưa từng cách nhau gần như vậy, nhưng mà… hôm qua là mặt đối mặt. Còn hôm nay, tôi nhìn không thấy anh, khả năng kiểm soát tình huống giảm đi đáng kể. Thế nhưng, tôi hiểu rõ, anh chỉ là đang nhìn tôi, hoặc thỉnh thoảng mới nhìn tôi bằng mí mắt mỏng manh rủ nhẹ và đôi hàng mi chớp động đẹp đẽ.

Tôi hoàn toàn đứng ngồi không yên.

Tôi hơi ngượng nghịu, buông tay vịn tròn bên trên ra. Thay vào đó, Lục Thành Tắc ở phía sau lại vươn cánh tay nắm lấy vòng tay vịn tôi vừa buông một cách dễ dàng.

Cũng vì cái tư thế và động tác này, chút không gian ít ỏi của tôi bị anh vây lấy một nửa. Cánh tay anh vắt ngang trên không trung sát gần một bên mặt của tôi, khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng và ngột ngạt.

Bên tai nghe, giọng nam nữ hợp ca, uyển chuyển đan xen nhau:

(Giọng nữ)

“Tâm tư của em không muốn để anh đoán biết

Những kỳ vọng đầy bất an ngập tràn trong không gian

Cả hai ta đều đang chờ đợi



Bao dự định ấp ủ trong trái tim này

Bàn tay em vì anh mà buông điện thoại

Biết đến khi nào anh mới thuộc về em

Cùng thiết lập nền tảng tình yêu của riêng mình

(Giọng nam hát chính – giọng nữ bè)

Cuộc sống chúng ta không chỉ có mỗi digital digital

Vứt bỏ điện thoại ta tự tạo nên magical magical

Em đừng suy nghĩ nhiều quá

Bởi từ khi gặp em, nhắm mắt lại anh chỉ nằm mộng đẹp

(Giọng nữ)

Vậy, anh có dám đi cùng em hay không…”

Tôi hít thở nhẹ và sâu.

Rốt cuộc bài hát cũng kết thúc. Tai nghe bỗng chốc an tĩnh lại. Lòng tôi như chợt đổ cơn mưa rào.

Tôi nhấc tay phải lên, ngoắc ngón tay với anh, ra hiệu có điều muốn nói.

Anh nghiêng đầu tiến lại gần, giống như một chú bạch mã cao lớn được thuần hóa, ngoan ngoãn mặc tôi dắt đi.

Tôi cảm thấy cổ họng mình vừa căng vừa khô khốc. Tôi nhỏ giọng hỏi: “Bài hát này tên gì vậy?”

Giọng nói anh nhẹ tênh như thì thầm, từ từ rót vào tai tôi, khiến trái tim tôi run rẩy từng hồi: “Anh bước về phía em”.

Chú thích:

[1] Copywriter: người chuyên viết quảng cáo để tiếp thị.

[2] Nguyên tác là AE (Account executive): nhân viên phòng khách hàng trong các công ty quảng cáo, có nhiệm vụ nghiên cứu, phục vụ, hỗ trợ và phát triển khách hàng.

[3] Taobao: trang mua sắm điện tử giống như Shopee.

Douban: ứng dụng đánh giá âm nhạc, phim ảnh,…

Weibo: mạng xã hội như Facebook.

Còn Wechat dùng để nhắn tin giống Zalo hay Messenger. Giao diện có một trang cá nhân gọi là “Khoảnh khắc” hoặc “Vòng bạn bè”. Mọi người đừng bị nhầm nhé ^^.

[4] Ding Talk: phần mềm quản lý công việc của Alibaba, có chức năng nhắn tin này kia giữa các nhân viên.

[5] NetEase Cloud Music: ứng dụng nghe nhạc giống Spotify.

[6] Steam: một ứng dụng như kho chứa game, có cả game online và offline.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK