• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở chỗ Đại Thiên Cẩu được gần một tháng, Yêu Hồ triệt để khôi phục nguyên khí. Nguyên phí vừa khôi phục, chuyện  vì Hồ Điệp Tinh mà bị bắt ép làm thú cưng liền bị tên nhóc hồ ly này vứt ra sau đầu.

Cuối cùng, trong một đêm mây đen gió lớn, Yêu Hồ nhân lúc Đại Thiên Cẩu ngủ mà lén chuồn đi, đến mảnh giấy cũng chẳng nhắn lại.

Hồ Điệp Tinh vốn đang ngủ trong tâm hoa, nghe tiếng động liền nhìn qua kẽ hở giữa cánh hoa, trông thấy một cái bóng vụt qua đầu tường cực nhanh, biến mất trong màn đêm mịt mù. Hồ Điệp Tinh biết đó là Yêu Hồ chạy mất, lòng thoáng buồn, đang chuẩn bị trở lại tâm hoa thơm ngọt ngủ tiếp thì hành lang ngoài vang lên tiếng guốc gỗ đi lại.

Lần này Hồ Điệp Tinh không ngủ được nữa, hắn giương cánh bay ra ngoài, vòng hai vòng quanh Đại Thiên Cẩu trong sân rồi đậu trên ngón tay đối phương duỗi ra.

“Ngài không đuổi theo sao?”

Đại Thiên Cẩu lắc đầu, “Muốn đi thì cuối cùng vẫn chẳng giữ lại được, ta cưỡng cầu làm gì.”

Hồ Điệp Tinh cười khẽ, nói: “Đại Thiên Cẩu đại nhân, ngài quả thực đã thay đổi rồi.”

“Ta trước đây như thế nào?”

“Ngài trước đây, là một yêu quái kiêu ngạo… có điều ta vẫn thích ngài hiện giờ hơn.”

Đại Thiên Cẩu nghe nói vậy, cuối cùng cũng lộ chút nét cười, nhưng trong ánh mắt vẫn còn nhiều bi thương.

“Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng ta trước đây… hình như đã làm rất nhiều việc sai trái.”

“Đó không phải lỗi của Đại Thiên Cẩu đại nhân! Có trách, thì chỉ có thể trách kẻ ép ngài phải cúi đầu làm thức thần!” Hồ Điệp Tinh hơi kích động.

Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng vuốt cánh Hồ Điệp Tinh, “Thôi, qua hết rồi.”

Chỉ có ngày nào cũng mơ thấy ác mộng thôi.

Có lúc Đại Thiên Cẩu cũng nghĩ, đoạn quá khứ trước kia có phải cũng đáng sợ như trong mơ không, nhưng y không muốn hỏi Hồ Điệp Tinh dường như biết tất cả kia.

Như những gì y vừa nói vậy, muốn đi thì cuối cùng vẫn chẳng giữ lại được, dù là người hay vật, đều không thể cưỡng cầu.

Còn lúc này, Yêu Hồ hoàn toàn không biết toàn bộ quá trình mình trốn đi đều bị Đại Thiên Cẩu nhìn thấy, còn đang rất là đắc chí, thậm chí còn bắt đầu ảo não vì sao mình lại bị giữ trong tay một con yêu quái ngu ngốc như vậy. Hắn chạy thẳng một đường xuống núi, vào thành, chuồn vào một cửa hàng may, trộm một bộ hoa phục đi. Hóa thành hình người ăn mặc chải chuốt một phen, lại là một công tử văn nhã. Yêu Hồ xoay quạt giấy của mình, nghênh ngang đi vào chốn phong lưu.

Hắn vẫn cực thích mùi son phấn ở đó, oanh oanh yến yến dán sát vào mình, đàn ca sáo nhạc nghe mà mát ruột.

Đại Thiên Cẩu không được hưởng mùi vị này. Yêu Hồ nhìn mỹ nhân trước mặt đang cố gắng dùng điệu múa để làm mình hài lòng, bất giác nghĩ đến đại yêu quái thỉnh thoảng lại vò đuôi hắn.

Đại yêu kia, giờ có lẽ đã phát hiện hắn bỏ đi rồi, liệu có đang sốt ruột tìm hắn không? Yêu Hồ mở quạt, che đi nửa mặt dưới của mình, độc lưu lại đôi mắt chẳng biết còn quyến rũ hơn những cô gái bên cạnh bao nhiêu. Nhưng sâu trong con ngươi lại giấu một tia tàn nhẫn, coi tất cả những thứ nạp vào đều là con mồi trong rọ.

Yêu Hồ thất thần một lúc, khi hoàn hồn lại thì điệu múa đã xong, hắn thu quạt, cười khen nghệ kỹ trước mắt một tiếng hay.

Đại Thiên Cẩu, kệ thây y đi.

Đằng nào y cũng có một sân Hồ Điệp Tinh còn gì.

Ha, Hồ Điệp Tinh.

Thoáng cái mà Yêu Hồ đã đi gần nửa tháng, Đại Thiên Cẩu như đã quên sạch hắn, cuộc sống vẫn thong thả nhàn nhã, không có việc gì thì ngồi dưới hiên uống rượu, hoặc là gọi Hồ Điệp Tinh ra đánh ván cờ.

Mãi đến một hôm, Hồ Điệp Tinh thực sự không nhịn được nỗi khổ tương tư mà vào thành một chuyến, Đại Thiên Cẩu mới biết được tin của Yêu Hồ——

Tên nhóc hồ ly hại hai mạng người, giờ đang bị trừ yêu sư truy sát.

Hồ Điệp Tinh nói rất vội vàng, Đại Thiên Cẩu nghe chẳng lọt bao nhiêu, chỉ khi nghe đến câu cuối cùng mới ngẩn ra.

“Âm dương sư An Bội Tinh Minh kia cũng quay lại rồi, tiểu hồ ly phen này sợ là lành ít dữ nhiều.”

“An Bội Tinh Minh kia…”

“Đại Thiên Cẩu đại nhân còn nhớ y sao? Hồi trước ngài giết… ừm, sau khi ngài làm những việc sai trái kia, là y đã kéo ngài trở về.”

“Ta nhớ.”

“Ngài lúc đó không hại mạng người, thế nên cũng chỉ bị tạm thời phong ấn yêu lực và ký ức, nhưng tiểu hồ ly thì khác.” Hồ Điệp Tinh nói, ngước mắt thấy Đại Thiên Cẩu đứng dậy, vội hỏi: “Ngài muốn đi đâu?”

Đại Thiên Cẩu giương cánh, trả lời: “Ta đi tìm Yêu Hồ kia. Tuy đã chạy trốn rồi, nhưng hắn lúc này vẫn là thú cưng của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK